Một giọng nói từ trên cây vọng xuống. Hoa Thiên Tuyết ngước mặt lên, khi nhìn thấy khuôn mặt của người nọ thì thất thần trong giây lát. Đó là một gương mặt đẹp như tiên, một nhan sắc vượt qua thế tục, khiến người khác khó có thể rời mặt đi.
Mái tóc tím như thác phiêu phiêu trong gió, bộ y phục tím uốn lượn như ảo mộng, làn da trong suốt lộ ra dưới ánh mặt trời, vạt áo mở rộng khẽ ẩn hiện đường công tinh xảo của xương quai xanh. Ấn kí giữa mi tâm đỏ sậm nở rộ như hoa, đôi mắt màu đỏ trong veo không chút vẩn đục, bầu trời đầy sao so ra cũng không thể sánh bằng người này.
Nếu Bạch Tử Họa mang vẻ đạo mạo lạnh lùng lạnh nhạt thờ ơ không dính bụi trần thì người này lại toát ra vẻ ma mị yêu nghiệt câu nhân, tựa như một yêu tinh được sinh ra để dụ hoặc chúng nhân.
Lúc này trong đầu Hoa Thiên Tuyết chợt hiện lên một cái tên: SÁT THIÊN MẠCH!!
Hoa Thiên Tuyết đứng yên mỉm cười, thấy người đó tao nhã bay từ trên cây xuống, đến bước đi cũng rất nhẹ nhàng, vòng eo uyển chuyển, nhanh nhẹn tới gần, vạt lụa màu tím lay động theo gió,mỗi hành động đều vô cùng quyến rũ, mị hoặc đảo điên, khiến người khác mất hồn mất vía.
- Nhóc chính là tân chưởng môn Mao Sơn mới nhậm chức?
Sát Thiên Mạch cúi đầu nhìn nàng, dường như thấy cái đầu bánh bao của nàng thật đáng yêu, không nhịn được lấy tay chọc chọc.
Hoa Thiên Tuyết đưa tay lên sờ ngực hắn, mãi mới phun ra một câu: - Tỷ tỷ, ngực thật lép, nhưng vẫn rất đẹp.
- Vớ vẩn! - Sát Thiên Mạch đảo đôi mắt màu đỏ, đánh nhẹ Hoa Thiên Tuyết một cái, che miệng cười đến phong tình vạn chủng, làm Hoa Thiên Tuyết suýt tí phun máu.
Amen, thật là sắc đẹp hại dân hại nước mà!
Sát Thiên Mạch cười lên: - Đẹp thật à? Đẹp đến nhường nào?
- Đẹp hơn cả tiên nữ.
- Thật sao? - Sát Thiên Mạch mừng rỡ: - Ngươi đã thấy những tiên nữ nào rồi?
- Toàn bộ tiên nữ trên Tiên giới muội đã nhìn thấy nhưng họ không đẹp được bằng một phần của tỷ. - Hoa Thiên Tuyết rất thật thà đánh giá.
Sát Thiên Mạch đắc ý tới cực điểm, chưa ai khen hắn mà khiến hắn vui như Hoa Thiên Tuyết. Hắn cũng lười đính chính mình là nam, tỷ tỷ thì tỷ tỷ, dù sao hắn cũng thích.
- Nhưng muội không ngờ Ma Quân Sát Thiên Mạch trong lời đồn giết người không ghê tay lại là một tên yêu nhân. - Hoa Thiên Tuyết cười gian xảo nhìn Sát Thiên Mạch đen lại. Sát Thiên Mạch tức giận nhéo má Hoa Thiên Tuyết, gằn giọng: Xú nha đầu!
- Au au au... Muội biết sai rồi... Au au... Đừng nhéo, nhéo nữa ăn cớmex mất ngon... Au au...nhẹ tay a...
- Hừ, lần sau còn như vậy thì muội biết tay. - Sát Thiên Mạch vừa lòng nhìn Hoa Thiên Tuyết xụ mặt, bỗng hiếu kỳ hỏi: - Sao muội biết ta là Sát Thiên Mạch?
Hoa Thiên Tuyết xoa xoa má, lẹp bẹp trả lời: -Đây gọi là trực giác a.
- Chỉ thế?
- Không thì tỷ thử đoán xem? - Hoa Thiên Tuyết nhướn mày.
- Nhóc con, muội thật kì lạ, biết ta là Ma Quân mà không sợ ta giết muội sao? - Sát Thiên Mạch cười híp mắt.
- Chết dưới tay mỹ nhân, làm quỷ cũng phong lưu. - Hoa Thiên Tuyết bày ra bộ dáng hoa hoa công tử làm Sát Thiên Mạch cảm thấy vô cùng buồn cười, đánh nhẹ nàng một cấi, mắng yêu: - Cái nha đầu này, mồm miệng thật dẻo quẹo!
Hoa Thiên Tuyết chỉ cười, từ chối cho ý kiến.
Hoa Thiên Tuyết trò chuyện với Sát Thiên Mạch thêm một hồi thì nghe thấy Vân Ẩn đang cho người tìm kiếm nàng liền nói cáo từ với Sát Thiên Mạch. Sát Thiên Mạch có chút lưu luyến, bẻ đốt xương ngón út làm thành một cái vòng cổ cho, hung hăng hôn nàng hai cái thật kêu rồi mới rời đi.
Hoa Thiên Tuyết: Nàng đây có tính là bị ăn đậu hủ không = =
Buổi chiều, Vân Ẩn tiếp tục xử lí mấy việc lặt vặt trong phái còn nàng thì bế quan luyện kiếm pháp Mao Sơn. Bạch Bạch rảnh rỗi không có việc gì liền đem khẩu quyết của kiếm pháp Mao Sơn học thuộc. Cứ thế nàng đã ở Mao Sơn được 10 ngày.
Đêm nay cũng như mọi đêm, Vân Ẩn hầu hạ nàng xong mới lui về nghỉ ngơi. Nàng định ngả lưng ngủ thì Bạch Bạch từ ngoài cửa sổ nhảy vào, báo cho nàng biết một tin vui: Đông Phương Úc Khanh đến Mao Sơn!!!