Thiên Tuyết Truyền Kì

Chương 30




Hoa Thiên Tuyết kinh ngạc. Giờ là sao? Cốt truyện sao lại thay đổi rồi? Không phải cái này nên là Cốt Đầu lên mới phải chứ? Chẳng lẽ chuyện Cốt Đầu thắng mình lại khiến cốt truyện bị lệch đi?

Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc nhìn chằm chằm Bạch Tử  Họa, rất muốn mắng người, sư đệ / sư huynh, ngươi đây là làm ngư ông đắc lợi ? Thật không thể tin nổi !!

Gương mặt Bạch Tử Họa vẫn là một bộ lạnh băng không cảm xúc, nhưng nếu để ý kĩ thì lại có thể nhận ra khóe miệng hắn có chút cong lên, nhưng do độ cong rất nhỏ nên không ai nhìn ra. Sợi tua lộng lẫy treo trên bội kiếm chưởng môn tuôn xuống đất, mái tóc dài được buộc cao, đôi mắt thâm sâu không thấy đáy.

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn cảnh này, cảm thấy cực kì gai mắt, trong lòng vô cùng khó chịu, tựa như có hàng ngàn con kiến đang không ngừng bò qua bò lại. Siết nắm tay, môi cắn chặt, nghiến răng cúi đầu xuống, trong mắt là vô vàn cảm xúc hỗn tạp, cuối cùng hóa thành hận ý.

Nghê Mạn Quân nhìn, chỉ nhíu mày, có chút thả lỏng, may mà nàng ( HTT )không nhận Lạc sư huynh, nếu nàng ( HTT ) dám nhận Lạc sư huynh thì đừng trách sao nàng ( NMQ ) độc ác.

Nghê Mạn Thiên có chút tiếc nuối, xem ra không thể cùng với Tiểu Tuyết chung sư phụ rồi. Nhưng một mặt khác lại cảm thấy vui thay Hoa Thiên Tuyết, dù sao Tôn thượng mấy trăm năm không nhận đồ đệ, giờ Hoa Thiên Tuyết có thể làm đại đồ đệ y sẽ rất có lợi cho việc tu luyện, như vậy cũng có thể tránh rất nhiều phiền phức không cần thiết. Nghĩ nghĩ, ánh mắt lại nhìn Hoa Thiên Cốt đang cúi đầu, như vậy nàng ta sẽ không thể ra tay hãm hại Thiên Tuyết được nữa.

Hoa Thiên Tuyết ngẩn người, quỳ xuống trước mặt Bạch Tử Họa, trong lòng là ngũ vị tạp trần.

Lạc Thập Nhất cầm cỏ thơm, có chút không đành lòng nhưng nghĩ kĩ lại thì không nhận được Thiên Tuyết thì nhận Thiên Cốt cũng được, như vậy hắn và Đường Bảo sẽ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn, nghĩ đến tương lai tươi sáng, hắn lại nở nụ cười, nhưng chưa kịp bước một bước thì cả người Hoa Thiên Cốt cũng tự nhiên bay lên, nhẹ nhàng bay đến trước Bạch Tử Họa.

Giờ thì hay rồi, Trường Lưu Sơn đúng thật là có trò vui mà. Nếu theo thứ tự Bạch Tử Họa nhận đồ đệ thì Hoa Thiên Tuyết sẽ là đại đồ đệ, Hoa Thiên Cốt là tỷ tỷ nhưng lại trở thành nhị đồ đệ, đúng thật là trò vui!

- Sư đệ?! - Tiếng Thế Tôn giận dữ quát lên, tiếng hừ lạnh của Nghê Thiên Sơn và tiếng nghị luận bàn tán của mọi người đều lọt vào tai của Hoa Thiên Tuyết , nàng nhíu mày, cho dù nàng giận Cốt Đầu nhưng dù sao thì cũng là tỷ tỷ trên danh nghĩa của nàng, nàng cũng không thể mắt nhắm mắt mở nhìn người khác khinh thường nàng ấy. Hoa Thiên Tuyết lạnh lùng quét một vòng, mọi người nhanh chóng im lặng. Nghê Mạn Thiên nhăn mi, Tiểu Tuyết lại giúp đỡ nàng ta rồi...

Thế Tôn sững sờ nhìn Hoa Thiên Tuyết, chỉ thấy nàng khẽ lắc đầu, hắn đành im lặng không lên tiếng nữa, tuy nhiên trên mặt lại có chút cau có, rất dễ nhìn ra hắn đanh mất hứng.

Sênh Tiêu Mặc là người trong cuộc im lặng nhất, hắn chỉ đơn giản phất quạt, phe phẩy che miệng, tự giác biến mình thành một người ngoài cuộc đang xem kịch vui.

Hoa Thiên Tuyết nhìn hắn, cảm thấy rất muốn đánh người.

- Quỳ xuống - Bạch Tử Họa mở miệng, âm thanh trong trẻo như tiếng ngọc vỡ.

Hoa Thiên Cốt nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Bạch Tử Họa, bên cạnh là Hoa Thiên Tuyết.

Bốn quả chuông nhỏ được đưa đến trước mặt nàng và Hoa Thiên Cốt: - Kể từ hôm nay, hai nàng chính là đồ đệ của Bạch Tử Họa. - Bạch Tử Họa thản nhiên nói, tuy giọng không lớn nhưng lại vang bên tai hàng nghìn người trước quảng trường.

- Chư vị ai có điều dị nghị?

Tay Nghê Thiên Sơn nắm chặt thành quyền, lạnh lùng trào phúng : - Ngay cả Đoạn Niệm kiếm cũng đã truyền, ai còn dám dị nghị?

Hoa Thiên Tuyết đưa mắt nhìn Nghê Thiên Sơn, hắn ta chính là phụ thân của Nghê Mạn Quân, nhìn là biết không phải cái đồ tốt đẹp gì. Nghê Thiên Trượng người ta là đảo chủ Đảo Bồng Lai chưa có ý kiến, ngươi chỉ là cái đường đệ của y thì có ý kiến cái rắm!!

- Tất nhiên là không. - Bạch Tử Họa gật đầu.

Hoa Thiên Tuyết trong lòng thầm giơ ngón tay cái : Hay, Tiểu Bạch thối nhà ngươi cuối cùng cũng nói ra một câu có tính người rồi!

Hoa Thiên Cốt hiểu chuyện gì đang diễn ra, người ngẩn ra, cảm thấy mình đang bị trêu đùa. Muội muội lại trở thành sư tỷ của mình, cảm giác thật  là rất tệ, mãi đến khi Đường Bảo nhắc nhở mới nhận chuông bạc. Còn Hoa Thiên Tuyết lại chán nản nhìn Bạch Tử Họa, thấy trong mắt hắn có uy hiếp mới rối rắm nhận chuông. Nhận Tiểu Bạch thối làm sư phụ? Thật hay đùa vậy? Sao tên Ma Nghiêm kia không đứng ra ngăn cản hắn chứ? Nghĩ tới đây lại trừng Ma Nghiêm một cái.

Sênh Tiêu Mặc híp mắt cười, nhỏ giọng nói : - Đại sư huynh, nha đầu kia không những không cảm kích lại còn ghi hận huynh kìa - Trong giọng không che dấu sự hả hê.

Ma Nghiêm mất tự nhiên sờ mũi : Hắn cũng không có làm gì sai a.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.