Thiên Tuế Sủng Phi

Chương 17: Trầm đại cô nương và Tô tiểu nương tử




Đường kiếm của đối phương rất lệch, chiêu nào chiêu nấy chí mạng, nhưng mỗi chiêu vẫn cực kì nhuần nhuyễn. Một nhóm nhỏ người ngựa gồm khoảng ba mươi người, sắp xếp bố trí chặt chẽ như vậy, có thể thấy, họ đã biết được tin, nên mới chuẩn bị mai phục ở đây từ sớm.

Mặc dù Thẩm Hành rất ít khi tham gia vào chuyện trong giang hồ, nhưng nàng cũng có thể nhận ra môn phái, nếu không nhầm, những người này là của Điểm mặc Thủy các.

Điểm Mặc Thủy các không tính là môn phái lớn trong giang hồ nhưng cũng có một nhóm sát thủ cực kì tinh luyện, người trong này chỉ cần tiền là bàn chuyện, nếu giá tiền nâng lên, dù đạo nghĩa giang hồ cũng sẽ làm theo yêu cầu cố chủ.

Nhưng chỉ trong một lần mà xuất hiện nhiều cao thủ như vậy cũng là chuyện hiếm khi nhìn thấy, Thẩm Hành lách người tránh được một kiếm, nàng quay đầu thì thầm với Tô Nguyệt Cẩm: "Nếu đến thêm nhóm nữa ngài có đánh thắng được không?"

Nàng đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía lùm lá cây cách đó không xa rồi. Tô Nguyệt Cẩm vung tay giải quyết thêm một tên bên cạnh, nói thẳng: "Đánh không lại". Công phu dù có tốt thế nào thì một thời gian sau rồi cũng mệt.

"Vậy ngài nhanh nghĩ biện pháp triệu tập người của ngài lại đây đi." Người có thân phận như hắn, trên người lúc nào cũng phải mang theo mấy thứ đạn hiệu cái loại chứ.

A? Ánh sáng màu đỏ lóe lên, vệ binh sẽ biết đường mà đến.

Tô tiểu vương gia tranh thủ liếc nàng một cái " A Hành, cô xem quá nhiều thoại bản rồi đó."

Mấy thứ pháo hiệu kia mà mang theo bên người được? Rất nguy hiểm đấy.

"Vậy- làm- sao-bây- giờ?" Khóe miệng Thẩm Hành run rẩy, nhìn đám người xông tới càng lúc càng như thủy triều. "Vậy chạy đi".

"......"

Trầm Hành cảm thấy, Lão thiên tuế quả là một hào kiệt hết sức thức thời. Với tư cách là một hoàng tử, hắn lại có thể thản nhiên đối mặt với hai chuyện "đánh không lại" và "chúng ta chạy trốn đi" như thế, còn vô cùng thuận lý thành chương., không hề có nửa phần dằn vặt, khiến cho nàng từng lầm tưởng anh hùng đều sẽ cắn răng liều chết chống cự tới cùng cũng có phần xấu hổ.

Tình thế không hề lạc quan, nhóm người phía sau còn khó chơi hơn nhóm trước, mặc dù Tô vương gia không có đạn hiệu, nhưng cũng mang theo một ít độc phấn, tay áo vung lên, cuối cùng cũng kéo dài được thêm khoảng cách.

Nhưng mà...trước mắt là vách núi sừng sững, Trầm Hành hoang mang: "Ta nhớ đường này là ngài dẫn đi mà?"

Bãi tha ma trống trải, bao nhiêu ngã ba đường rẽ, cả đoạn đường vừa rồi đều do Tô công tử chỉ huy. Nhưng mà ai nói cho nàng biết được không, vì sao cuối cùng lại là đường chết?

Tô tiểu vương gia đưa mắt nhìn về phía ngọn núi xa xa, cực kì nghiêm túc nói: "A Hành, làm người ai cũng sẽ phạm sai lầm, cô đừng quá ỷ lại vào ta."

"Ta ỷ lại sao?" Rõ ràng là hắn bình tĩnh nói với, chúng ta đi về hướng đông nam, nơi đó có vẻ nhiều điềm tốt. Nhưng mà bây giờ điềm tốt nó ở đâu? Thẩm Hành nhắm mắt, nàng cũng biết bây giờ không phải là lúc so đo chuyện này, nhóm hắc y nhân phía sau đuổi theo càng sát, nàng chỉ còn cách thăm dò khu vực phía trước này.

Giữa bóng đêm dày đặc, phía trước lờ mờ là một vách núi cheo leo. Nàng nhặt một hòn đá lên ném thử, quả nhiên có tiếng rơi xuống đất vọng lên. Cũng may, tình hình không quá tệ, họ đang đứng giữa hai vách đá, tuy đánh bậy đánh bạ nhưng cuối cùng cũng có một chỗ để dừng chân.

"Bay qua đi". Mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng với khả năng của hắn có lẽ sẽ không thành vấn đề. Nàng vừa nói xong thì đưa tay kéo hắn nhún người nhảy qua. Khi tung người lên, bên tai nàng loáng thoáng nghe thấy đối phương còn nói gì đó nữa, nhưng tình hình quá cấp bách, nàng cũng không chăm chú nghe rõ ràng.

Mãi đến khi cơ thể đang bay giữa không trung đột nhiên sà xuống, nàng mới hiểu câu nói kia của Tô Nguyệt Cẩm quan trọng đến thế nào. Hắn nói:" Không qua được, ta không biết khinh công".

Người biết võ mà không biết khinh công là cái loại gì? Cái này giống như làm đầu bếp mà không biết nếm, bán tranh chữ mà không rành mài mực, làm huyện thái gia mà không biết mấy chữ vậy đó, không cách nào tưởng tượng nổi.

Thân thủ của Tô Nguyệt Cẩm nàng đã từng thử qua, không chỉ trong triều đình, cho dù sánh với giang hồ cũng là số một số hai. Người như vậy mà không biết khinh công? Chuyện này sao có thể? Nhưng đôi khi sự thật lại là vậy đó.

Bưng chén thuốc đã sắc xong vào phòng, nàng hỏi người nào đó đang nằm trên giường loay hoay với cái nghiên mực kia: "Hôm nay thấy sao?"

"Cũng được" Thấy chén thuốc trong tay nàng, hắn kéo rèm che lên.

"Để xuống trước đi, lạnh rồi uống"

Lạnh rồi thì để tưới hoa chắc? Tiếp xúc với hắn một thời gian dài, Thẩm Hành càng phát hiện ra đây là một người tùy hứng bốc đồng thế nào, cảm xúc cũng tùy tính như thế.

Nhìn chậu cây thủy tiên cách đó không xa đã không còn sức sống, nàng chân thành nói:"Ngài không thấy mấy bông hoa này nở ra cũng có mùi vị thuốc bắc à?". Dù sao thì trong phòng cũng chỉ có một chậu hoa duy nhất này, đừng chà đạp nó như vậy chứ.

Tô tiểu vương gia không nói gì, hắn im lặng kéo chăn lên một chút, dáng vẻ cực kì không phối hợp.

" Hôm nay không cho nhiều Hoàng Liên, không đắng lắm đâu". Trầm Hành tận tình khuyên bảo. Mặt hắn có vẻ ngại ngùng, lạnh lùng nói: " Ta không sợ uống thuốc, chẳng qua là không thích hình dạng cái chén đó thôi".

"Chén nào mà chẳng tròn như vậy." Trầm Hành im lặng lấy một cái chén sứ men xanh trong người ra, san đầy sang rồi nói:

"Có thể uống rồi."

Đôi khi, "đa tài đa nghệ" cũng là bị ép ra như thế đó. Nhìn căn nhà gỗ có phần chật hẹp, người ta vẫn nói gặp được đường sống trong cõi chết, nếu như không có thôn trang này và mấy cây cổ thụ che trời dưới vách đá núi kia, có lẽ họ sẽ không sống đến được bây giờ.

Vách núi rất cao, dù không đến vạn trượng nhưng cũng không kém cạnh bao nhiêu.

Tô tiểu thiên tuế té gãy chân, tuy rằng Trầm Hành một mực không hề muốn thừa nhận rằng đó là do mình đè lên, nhưng rõ ràng khi tỉnh lại đúng là hắn đã che chắn hết cho nàng.

Nhớ lúc đó nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của hắn, nàng sợ tới mức nước mắt cứ tuôn ra, nằm trên người hắn cuống quýt hỏi: "Có phải ngài sắp chết rồi không?"

Hắn đưa tay vuốt đầu nàng rồi nhẹ giọng trấn an: "Đã bảo cô ăn ít một chút rồi mà không chịu nghe."

Thầy thuốc trong thôn là một vị lão nhân cao tuổi, dáng vẻ không được tốt lắm nhưng cũng may y thuật lại không tồi. Tô thiên tuế hôn mê suốt ba ngày ba đêm, nhờ từng bát từng bát thuốc đó mà cứu được. Xương cốt tuy đã nối lại nhưng dù gì cũng bị tổn thương gân cốt, hơn nữa khắp người đều bị trầy da, phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian dài.

Không biết người ngoài kia lo lắng đến mức nào rồi.

"Tô gia nương tử, chúng tôi đi thu hoạch bắp đây, nàng muốn đi chung không?"

Từ phía cửa thình lình vang lên tiếng gọi đã cắt đứt suy nghĩ của nàng, có điều một tiếng Tô gia nương tử kia cũng đủ làm mặt nàng đỏ bừng lên.

Vừa mới vào thôn, "kẻ gây họa" Tô Nguyệt Cẩm này đã trêu chọc không biết bao nhiêu cô nương và tiểu tức phụ, lúc mới đầu là vì lo lắng cho sức khỏe của hắn, cho nên cũng không thấy có gì không tiện.

Nhưng mà dần đần, số người cầu hôn lại càng ngày càng nhiều, mỗi ngày đều phải đối phó với bảy cô tám thím nhiệt tình hết mức như vậy cũng vô cùng mệt mỏi. Cuối cùng cãi nhau khiến cho Tô vương gia phiền chán, hắn thẳng thừng nói: "Tô mỗ đã có hiền thê ở đây, làm phiền các vị hao tâm tổn trí rồi." Cứ thế đuổi đi.

Nhưng từ đó, Thẩm Hành từ Trầm đại cô nương đã biến thành Tô gia nương tử.

"A Hành, các nàng gọi cô đấy". Bàn tay đặt trên chăn bị vỗ nhẹ.

"Thẩm đại cô nương" hít sâu một hơi, trên mặt người nào đó hiện rõ mấy chữ " vui đùa độc ác" rồi kìa. Thôn làng này tên là Bác Cổ thôn, mặc dù không ai biết vì sao nó lại có một cái tên tao nhã lịch thiệp như thế, nhưng quả thực người trong thôn đều biết đọc biết viết.

Hai ba phần người trong thôn đều mang họ Vu.

Đây cũng không phải là thế gia vọng tộc, ở triều Khánh Nguyên, nàng cũng từng gặp mấy người mang họ này. Thẩm Hành cũng từng hỏi họ có phải thị tộc trong nhà phát hiện ra nơi này rồi chuyển tới không. Câu trả lời nhận được chỉ là sự lập lờ, có vẻ không muốn đáp.

Khác với Vũ thành trên vách núi kia, tuy rằng nơi này núi non vây quanh, nhưng lại là vùng đất thích hợp để trồng trọt, thôn dân bên trong đều có thể tự cung tự cấp.

"Nhìn da dẻ của Tô gia nương tử mềm mại như vậy nhưng mà làm việc nhà nông cũng rất nhanh nhẹn đó."

Một đại tỷ đứng bên cạnh Thẩm Hành đang hái bắp ngô cười vui nói.

Trầm Hành thân thiện vừa cười vừa nói:"Ở nhà cha muội cũng thường xuyên làm mấy việc này, cho nên muội cũng có biết một chút."

Lời này là thật, chẳng qua nguyên nhân mà cha nàng làm việc là do nô tài trong thôn trang nhà nàng chê tiền công quá ít nên bỏ đi hết rồi, bổng lộc của ông mỗi tháng lại phải đi tặng quà, cuối cùng mình phải tự ôm đồm hết thảy.

"Người ta vẫn nói tuấn lang lấy hiền thê, đại cô nương hiền lành như vậy, chắc chắn là một người có phúc đấy".

Thẩm Hành thẹn thùng, trong lòng lại đem "tuấn lang" của mình ra mắng chửi mười phần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.