Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 40




CHƯƠNG 40

          Mạc Dương Thần  ở Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, vẫn nghĩ vì sao Trầm Tể tướng lại đột nhiên nhắc tới chuyện này? Mình đưa Tiểu Ngư Nhi vào hậu cung chúng đại thần chưa từng có người lên tiếng phản đối, là có người nào nói chuyện này với lão ta à?

“Ba! Ba! Ba!” Hắn vỗ tay ba lần, một ám vệ xuất hiện, “Thuộc hạ khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Ngươi đi điều tra cho trẫm xem, hôm qua Trầm Tể tướng có đi gặp người nào đặc biệt không.” Mạc Dương Thần  phân phó nói.

“Vâng, thuộc hạ tuân chỉ.”

Hiệu suất công tác ám vệ quả nhiên rất cao, chưa tới một canh giờ, đã tra xét được tất cả những người Trầm Tể tướng gặp hôm qua “Khởi bẩm Hoàng Thượng, hôm qua Trầm Tể tướng không gặp ai đặc biệt cả, lão vừa ra cung đã về Tể tướng phủ, chỉ có một ít quan viên đi bái phỏng lão. Bất quá trước khi lão ra cung đã đến Phi Hà cung gặp quý phi nương nương.”

“Gặp Viện Viện?” Có phải chăng vì dạo này trẫm không đi đến chỗ nàng, cho nên nàng cáo trạng với Trầm Tể tướng?

Người chính là kỳ quái như thế, một khi tâm của ngươi đã nhận định một người là ái nhân, vậy ngươi sẽ hận không thể khác khắc ở cùng y, những người khác có ra sao cũng sẽ không lọt được vào mắt ngươi, khiến ngươi rất khó nhớ tới người khác, cho dù người kia là phi tử từng đồng giường cộng chẩm với ngươi. Suy nghĩ một lát, Mạc Dương Thần  mới nhớ ám vệ còn ở nơi này, “Ngươi có thể lui rồi.”

“Vâng” trong chớp mắt ám vệ liền biến mất vô tung vô ảnh .

“Chu Tề.” Mạc Dương Thần gọi.

“Có nô tài.”

“Bãi giá Phi Hà cung.” Hắn phân phó.

Chu Tề lớn tiếng tuyên bố nói: “Hoàng Thượng bãi giá Phi Hà cung.”

Từ lúc Lưu công công bị phạt trượng hình, hạ nhân trong Phi Hà cung đều sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, lo lắng đề phòng, rất sợ quý phi nương nương nổi giận lên đầu họ, họ mỗi ngày đều cầu nguyện Hoàng Thượng nhanh đến gặp nàng, để tâm tình nàng tốt hơn.

Chu Tề hô một tiếng”Hoàng Thượng giá lâm!” đã hoàn thành nguyện vọng của họ. Thật tốt quá, Hoàng Thượng cuối cùng cũng đến rồi!

“Nô tài ( nô tỳ ) khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Bình thân.”

“Tạ Hoàng Thượng.”

Chẳng biết tại sao, Mạc Dương Thần thấy câu thỉnh an thốt ra từ miệng hạ nhân Phi Hà cung đặc biệt có cảm tình, nói thế nào mới đúng nhỉ? Mang theo một loại tình tự hy vọng cùng hưng phấn.

Khi nghe thấy thanh âm tuyên giá của Chu Tề, tâm tình âm trầm của Trầm Viện suốt hai tháng nay cuối cùng cũng khá hơn, phụ thân nhất định đã thuyết phục được Hoàng Thượng, ha! Nàng biết tìm phụ thân ra mặt thì nhất định sẽ thành công mà.

Mạc Dương Thần  đại sảnh vào Phi Hà cung, Trầm Viện đi lên trước, thỉnh an nói: “Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Ái phi bình thân.” Mạc Dương Thần một tay nâng nàng dậy.

“Tạ Hoàng Thượng.” Nàng thuận thế tựa vào lòng Mạc Dương Thần, đầu tựa vào bờ ngực dày rộng của hắn, dùng ngữ khí nũng nịu nói: “Hoàng Thượng, người đã hai tháng nay không tới thăm thần tiếp, thần thiếp rất nhớ người nga.”

Mạc Dương Thần xảo diệu cách ra một khoảng cách với nàng, từ thời khắc biết mình yêu Tương Hiểu Vũ, bất luận thân thể hay là tâm lý, hắn cũng không muốn phản bội ái nhân.”Viện Viện, ngươi không phải ngày đầu tiên vào cung, ngươi cũng biết có tần phi tiến cung cả đời còn chưa chắc gặp trẫm được một lần, hiện tại trẫm chỉ mới hai tháng không đến gặp ngươi, ngươi lại bảo phụ thân vào buổi lâm triều nói tam nói tứ, ngươi thấy ngươi làm vậy có đúng không?” Hắn tươi cười nhìn Trầm Viện nói, “Viện Viện, ngươi làm trẫm quá thất vọng, trẫm vẫn nghĩ ngươi là một nữ tử thiện hiểu ý người, tinh khiết thiện lương.”

“Hoàng Thượng. . . . . .” Trầm Viện hốc mắt đỏ lên, vẻ mặt đáng thương hơn nữa khuôn mặt tuyệt mỹ, làm người ta luyến tiếc tiếp tục thương tổn nàng.

Vì vậy Mạc Dương Thần mềm lòng, dù sao cũng là phi tử của mình, từng là người nằm bên cạnh mình, hắn giảm ngữ khí xuống nói: “Viện Viện, trẫm không phải trách cứ ngươi, trẫm chỉ muốn nhắc nhở ngươi, ngươi vào cung thì phải tuân thủ quy luật trong cung.” Hắn tuy là hoàng đế, nhưng không phải thần, không thể đồng thời yêu hết hậu cung tần phi, thời khắc yêu Tương Hiểu Vũ, hắn liền nhất định cô phụ những nữ nhân này, hắn muốn chờ một thời gian thích hợp, hắn sẽ để các nàng tự lựa chọn con đường tương lai cho mình.

Nói xong, Mạc Dương Thần không để ý tới Trầm Viện giữ lại xoay người bước đi. Với hắn mà nói, việc Trầm Viện cùng Trầm Tể tướng làm hiện tại, chẳng khác gì việc Hiền vương lúc trước muốn đưa nhi tử của mình vào cung cho hắn làm con thừa tự, nói trong buổi lâm triều, là muốn dùng lực lượng của chúng đại thần ép hắn vào khuôn khổ. Hắn lần này có thể nhẫn được Trầm Viện là vì hắn thấy mình đã cô phụ tình ý của nàng.

Ngay lúc Mạc Dương Thần  xoay người rời đi, vẻ mặt Trầm Viện cũng lập tức trở nên âm trầm. Chờ xác định  Mạc Dương Thần  đã đi xa, “A!” Trầm Viện thét chói tai, điên cuồng ném mọi thứ để phát tiết cơn giận trong lòng. Nàng thề, chỉ cần một ngày có Trầm Viện nàng, Tương Hiểu Vũ kia cũng đừng mong có ngày lành!

Hết đệ tứ thập chương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.