Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 39




CHƯƠNG 39 

          Mặt trời dần hiện lên từ phương đông, thái dương vừa xuất hiện, các đại thần đã ở Đông Dương điện chờ hoàng thượng đến, bắt đầu một ngày lâm triều.

“Hoàng Thượng giá lâm!” thanh âm Chu Tề từ phía trước truyền đến, tất cả đại thần quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Các khanh gia bình thân!”

“Tạ Hoàng Thượng!”

Đợi các đại thần đứng lên rồi, Chu Tề lớn tiếng tuyên bố: “Lâm triều bắt đầu!”

Trải qua một vòng trao đổi, nghị trình cơ bản kết thúc, Mạc Dương Thần  nói: “Các khanh gia còn có việc khải tấu? Vô sự bãi triều.”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần còn có một chuyện muốn khải tấu.” Trầm Tể tướng đi ra nói.

“Nói.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Trầm Tể tướng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần gần đây nghe nói Hoàng Thượng hai tháng trước lập một thái giám làm tài tử, hơn nữa chuyên sủng y, tự lúc lập y rồi chưa từng đến chỗ tần phi khác, vi thần thấy chuyện này không ổn, Hoàng Thượng nghiêm chỉnh.”

“Nga?” Mạc Dương Thần nở nụ cười, “Chỗ nào không ổn ? Khi nào thì Trầm Tể tướng hứng thú với sinh hoạt cá nhân của trẫm như vậy?” Lời này hắn mặc dù là cười nói, nhưng ngữ khí lại là châm chọc Trầm Tể tướng như phụ nhân ngoài phố phường thích nói chuyện bát quái.

Lời của hắn làm Trầm Tể tướng xấu hổ vạn phần, một ít đại thần không cùng chính kiến với Trầm Tể tướng ở sau lưng lão cười trộm hoặc lén nghị luận.”Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần không phải muốn nhiễu cuộc sống của hoàng thượng, vi thần làm hết thảy chỉ là suy nghĩ vì quốc gia xã tắc. Hoàng Thượng đăng cơ nhiều năm mà vẫn chưa có hoàng trữ, vi thần cho rằng Hoàng Thượng hẳn nên làm yên ổn dân tâm, sớm ngày sinh hạ hoàng tử lập hoàng trữ, không đến tốn quá nhiều thời gian cho một tài tử không thể vì Hoàng Thượng sinh hạ long tử.” Nói xong lời này, Trầm Tể tướng trộm liếc mắt nhìn phản ứng của Mạc Dương Thần.

Chỉ thấy hắn mặt mang cười nói: “Trầm Tể tướng, nói không sai, tiếp tục nói, hoặc ai còn ý kiến gì, nói hết một lần đi.”

Đường thượng thư có quan hệ khá thân với Trầm Tể tướng bước ra nói: “Hoàng Thượng, vi thần thấy lời Trầm Tể tướng nói không sai, quá chuyên sủng một phi tử, với Hoàng Thượng mà nói không phải là chuyện tốt, kẻ có thể được Hoàng Thượng chuyên sủng thì nhất định là hạng người mê hoặc quân tâm hại nước hại dân.”

Hạng người mê hoặc quân tâm? Tiểu Ngư Nhi với hai từ‘ mê hoặc ’ quả thật chỉ có thể dùng câu trời đất cách biệt để hình dung, Mạc Dương Thần lắc đầu, quốc gia ổn định, cho nên đám đại thần này gần đây quá rảnh rỗi .”Hại nước hại dân? Đường thượng thư, trẫm muốn hỏi ngươi, trẫm có vì tài tử mà bỏ lâm triều chưa? Ngươi nói y là hạng người mê hoặc dũ dỗ quân tâm, ngươi từng gặp qua y chưa?”

“Này. . . . . .” Mạc Dương Thần  nói làm Đường thượng thư nghẹn họng , “Không. . . . . . Không có.”

“Không có! Vậy xin hỏi Đường thượng thư vì sao khẳng đinh y là hạng người mê hoặc quân tâm hại dân hại nước?”

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, tuy rằng Đường thượng thư nói không đúng, nhưng vi thần cũng thấy Trầm Tể tướng nói không sai, Hoàng Thượng quả thật không nên quá mức chuyên sủng tài tử này.” Lễ bộ thị lang luôn bất đồng quan điểm với Trầm Tể tướng hôm nay phá lệ đứng về phe lão, “Dù sao thì y xuất thân chỉ là một thái giám, không thể vì Hoàng Thượng sinh hạ long tử, Hoàng Thượng hẳn nên đặt tâm tư lên người tần phi khác, để Hoàng Thượng sớm ngày có hoàng trữ.”

“Hoàng Thượng, Lí thị lang lời nói đúng, thỉnh Hoàng Thượng nghĩ lại.” Tất cả đại thần phụ họa theo.

“Sớm ngày lập thái tử?” Lúc họ vừa nói ra quan điểm của mình, Mạc Dương Thần vẫn đều vẫn duy trì nụ cười trên môi, “Các ngươi thấy trẫm sắp chết à?”

Các đại thần không biết vì sao Mạc Dương Thần  lại hỏi chuyện này, họ chỉ biết nếu Hoàng Thượng cười càng sáng lạn thì chứng tỏ hắn càng tức giận, vì thế họ khẩn trương hồi đáp: “Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương.”

Mạc Dương Thần không chút để ý quan sát, sau đó nói tiếp: “Nếu trẫm còn chưa chết, vậy không cần lập thái tử sớm đến thế. Nếu các khanh gia thật sự có quá nhiều thời gian rãnh rỗi nên quan tâm chuyện tư của trẫm, vậy sao không hảo hảo mà quan tâm ‘việc nhà’ của mình đi,? Có câu mỗi nhà đều có một quyển kinh khó niệm, nếu chúng ái khanh đã quên một vài ‘ việc nhà ’ của mình, vậy trẫm sẽ làm người tốt một lần, ở đây nhắc nhở các khanh một chút, các khanh gia thấy thế nào?” Hắn nhấn mạnh hai từ việc nhà.

Mạc Dương Thần vừa nói lời này lập tức có hiệu quả, đại đa số đại thần đều là tam thê tứ thiếp, trong nhà nhiều nữ nhân, hài tử cũng không ít, khắc khẩu cũng nhiều hơn, rất nhiều chuyện nếu bị ngoại nhân biết sẽ mất hết mặt mũi. Bọn họ không biết Hoàng Thượng làm sao biết được chuyện của mình, bọn họ chỉ biết nếu hiện tại ai dám lên tiếng, vậy thì chuyện xấu trong nhà kẻ đó sẽ bị Hoàng Thượng nói ra, đến lúc đó tất cả đồng nghiệp đều sẽ biết ‘ việc nhà ’ của mình.

Thấy không ai lên tiếng, Mạc Dương Thần  nắm chặt cơ hội nói: “Các khanh gia không còn chuyện khải tấu, vậy vô sự bãi triều.”

Một lát sau, Chu Tề tuyên bố nói: “Hoàng Thượng bãi triều!”

Tất cả đại thần quỳ xuống cung tiễn: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Hết đệ tam thập cửu chương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.