Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 22




CHƯƠNG 22

          Nghe vậy, Mạc Dương Thần suy nghĩ một lát, không thể vì chuyện này mà chậm trễ quốc sự, vì thế phân phó: “Trẫm muốn sau khi lâm triều về phải nhìn thấy người trên giường đã được trị liệu một cách tốt nhất.”

“Thần tuân chỉ.” Tuy rằng không biết người trên giường có thân phận gì, nhưng nếu được Hoàng Thượng coi trọng như thế, thì cho dù cho họ gan to bằng trời, họ cũng không dám chậm trễ.

“Còn nữa.” trước khi rời đi, Mạc Dương Thần  lại nói: “Chu Tề, hôm nay ngươi không cần cùng trẫm đi lâm triều, ngươi ở trong này chăm sóc cho y.”

“Vâng, nô tài tuân chỉ.”

“Thần ( nô tài ) cung tiễn Hoàng Thượng.”

Chờ Mạc Dương Thần  đi xa, Chu Tề lập tức chạy đến bên giường nhìn xem người trên giường đến tột cùng là ai. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã làm ông chút nữa sợ chết khiếp. Đây. . . . . .đây không phải là quỷ tiền nổi tiếng keo kiệt, tham tài, ngay cả xuất ra một đồng tiền cũng phải suy tính trước sau, chuyên môn cho vay nặng lãi—— Tương Hiểu Vũ sao? Sao lại là y? Y vì sao lại bị QJ [ân nói 1 cách hoa mỹ thì là bá vươn ngạnh thượng cung, nói 1 cách trắng ra là bị ra*e. Chậc mình ngày càng giống Maru chan nhỉ =)) ]? Chu Tề dù sao cũng là đại thái giám, lại thường xuyên theo Mạc Dương Thần đi khắp nơi, vết thương dạng này, ông vừa thấy đã biết được nguyên nhân tạo thành.

Nhưng ngay trong hoàng cung, ai có to gan đến mức dám ở trong cung QJ thái giám? Trong cung thủ vệ sâm nghiêm, tối hôm qua lại không nghe thấy có thích khách tới, chẳng lẽ là thị vệ trong cung làm? Vậy tại sao không thấy được tên tội phạm QJ? Chẳng lẽ bị Hoàng Thượng giết? Vậy Hoàng Thượng vì sao lại khẩn trương lo cho y như vậy? Y cùng Hoàng Thượng có quan hệ gì? Một đống vấn đề không ngừng xoay quanh trong đầu Chu Tề, mãi đến khi. . . . . .

“Chu công công, chúng ta đã bôi thuốc cho vị. . . . . . Ngạch. . . . . . Công tử. . . . . . trên giường kia, bất quá có vài loại dược phải về thái y viện mới có thể chuẩn bị, cho nên phiền Chu công công phái một người theo ta về.” Hãn, thật không biết nên xưng hô người trên giường thế nào.”Y còn hôn mê bất tỉnh là vì miệng vết thương phía sau nhiễm trùng, cho nên xin Chu công công bảo ngự thiện phòng vì công tử chuẩn bị những thức ăn dạng lỏng thanh đạm một chút, những thức ăn quá kích thích thì đừng dùng, tỷ như những món quá cay.”

“Được, phiền các vị đại nhân .” Chu Tề nói xong liền phân phó một thái giám đi theo các thái y về thái y viện chờ lấy thuốc.

Đợi toàn bộ mọi người đều đi cả rồi, Chu Tề phân phó người chuẩn bị nước ấm cùng vải bông mới, tự mình giúp Tương Hiểu Vũ tẩy rửa thân thể. Tuy nói người nằm trên giường chỉ là một thái giám phẩm cấp thấp kém, nhưng đã được Hoàng Thượng coi trọng như thế, đừng nói chuyện khác, chỉ cần nói Hoàng Thượng để cho y nằm trên long sàn đã chứng tỏ ngài vô cùng xem trọng y, cho nên ông không dám cho người khác nhận công tác này, vì chỉ cần chút bất cẩn, có thể sẽ khiến đầu họ rơi xuống đất.

Tương Hiểu Vũ vẫn hôn mê bất tỉnh tuyệt không biết mình bị người khác xem cùng sờ từ đầu đến chân.

Đợi Mạc Dương Thần lâm triều xong trở về, thì Chu Tề đã giúp Tương Hiểu Vũ tẩy rửa sạch sẽ lau người cùng thay tiết y mới. Tiết y này là Chu Tề sai người đi đến tủ của Tương Hiểu Vũ lấy.

“Chu Tề, Tiểu Ngư Nhi tỉnh lại chưa?” Mạc Dương Thần vừa bước vào tẩm cung liền lên tiếng hỏi Chu Tề.

Nghe Mạc Dương Thần gọi Tương Hiểu Vũ thân thiết như vậy, Chu Tề liền biết mình đoán không sai, giữa Hoàng Thượng cùng Tương Hiểu Vũ quả thật tồn tại một mối quan hệ không muốn người khác biết được, bất quá là quan hệ gì thì ông vẫn chưa đoán ra được.

“Hồi Hoàng Thượng, Tương Hiểu Vũ còn chưa tỉnh lại. Bất quá thái y đã bôi dược cho y, nô tài cũng đã giúp y tẩy trừ thân thể cùng thay tiết y mới.”

“Ngươi biết Tương Hiểu Vũ?” Nghe Chu Tề chuẩn xác gọi tên Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần hơi tò mò, Chu Tề cùng Tương Hiểu Vũ không làm việc trong cùng một cung, phẩm cấp cũng không giống nhau ( thái giám hoặc cung nữ làm việc trong một cung có cùng phẩm cấp ), thái giám, cung nữ trong cung nếu tính ra hơn ngàn người, phải nhớ kỹ từng người là chuyện vô cùng khó khăn, chẳng lẽ hai người họ có quan hệ rất tốt?

“Hồi Hoàng Thượng, tất cả thái giám trong cung không ai không biết Tương Hiểu Vũ.”

“Nga?” Mạc Dương Thần tò mò đợi Chu Tề nói tiếp.

Thảm ! Chu tề trong lòng thầm hô lên. Ông nhất thời đã quên mất  quan hệ giữa Hoàng Thượng cùng Tương Hiểu Vũ mà nhanh mồm nhanh miệng nói ra, theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy , hôm nay sao lại như khùng điên mà phạm phải sai lầm thế này !”Ngạch. . . . . . chuyện này. . . . . . hồi. . . . . . hồi . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .”

Thấy bộ dạng Chu Tề không biết nói sao, Mạc Dương Thần cũng đã đoán được vài phần , “Chu Tề ngươi cứ việc nói thẳng đi, vô luận ngươi nói cái gì trẫm cũng sẽ thứ cho ngươi vô tội.”

Hết đệ nhị thập nhị chương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.