Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 11




CHƯƠNG 11

 

“Nếu nhà Tiểu Ngư Nhi ở Minh Hải Huyền, mà trẫm cũng đến đó, vậy trẫm sẽ phá lệ một lần, ngươi có gì muốn nói với thân nhân của mình, thì viết một phong thơ, trẫm giúp ngươi chuyển cho họ.” Mạc Dương Thần  nói.

Tương Hiểu Vũ mở to hai mắt, khó thể tin mà ra sức nhéo má mình, đau quá! Là thật, không phải nằm mơ! Y lập tức quỳ xuống, “Nô tài tạ Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tương Hiểu Vũ phản ứng làm Mạc Dương Thần thấy quyết định của mình cực kì chính xác, hắn đặc biệt thích lúc y dùng tay nhéo mặt mình, rất buồn buồn cười.”Bình thân đi, Tiểu Ngư Nhi, trong hai ngày ngươi viết tốt thư, tối hai ngày sau trẫm ở đây chờ ngươi, ngươi giao thư cho trẫm, nhớ rõ quá thời hạn thì sẽ không còn cơ hội!”

“Vâng! Vâng! Vâng! Nô tài nhớ kỹ!” Tương Hiểu Vũ liên tiếp nói vài tiếng vâng

Nói chuyện với Mạc Dương Thần xong, trở lại trên giường Tương Hiểu Vũ kích động ngủ không được, dùng chăn bao lấy toàn thân, ở trong chăn đổ tiền ra đếm đi đếm lại, y yêu tiền như mạng cho dù không nhìn thấy gì thì vẫn đếm được tiền. Đếm đủ rồi, y tính xem những ai còn thiếu tiền mình. Đi đòi tiền lại? Thái giám trong cung cũng có chuyện mượn tiền a? Đương nhiên!

Đám thái giàm ngày thường sau khi công tác xong rất nhàm chán, không biết là ai bày đầu, thế nhưng bắt đầu bày ra đánh bạc để tiêu khiển, tuy bọn họ cược rất ít, nhưng cũng vẫn có vài thái giám xui xẻo, có đôi khi sẽ thua sạch tiền, bất đắc dĩ đành phải mượn tiền, người mà họ nghĩ đến đầu tiên đương nhiên là Tương Hiểu Vũ, vì sao? Đương nhiên là vì Tương Hiểu Vũ là người yêu tiền không thích cược, y sợ thua cho nên vĩnh viễn cũng không chịu cược, lưu tiền lại cho vay, kiếm lợi tức.

Mọi người đều là tiểu thái giám bình thường, một tháng chỉ lãnh hai lượng tiền lương, trừ phi được chủ tử tưởng thưởng thì mới có ngoại lệ. Cho nên y không đòi họ lợi tức quá cao, mỗi khi mượn hai lượng thì phải trả hai lượng hai văn tiền, hai văn tiền kia là lợi tức, không tới 1 lượng, thì lấy bốn bỏ năm lên mà tính, năm trăm văn tiền thì sẽ trả thêm một đồng làm lợi tức, lâu dài cũng là một phần thu vào không tồi.

Còn có một loại người khác, chính là trả thù lao để Tương Hiểu Vũ làm những việc mà mình không muốn làm, xong việc sẽ trả thù lao, nhưng chờ xong việc rồi họ không muốn trả, vẫn bảo y cho thiếu thế là thiếu đến giờ.

Tương Hiểu Vũ nheo mắt lại, đám thiếu tiền cược thì không khó đòi về, họ thiếu rất ít, khó chính là đám người nhờ y làm thay công việc, họ luôn nói không có tiền xin thiếu lại, xem ra mình phải nghĩ cách mới được ! Nghĩ nghĩ, Tương Hiểu Vũ bất tri bất giác đã ngủ.

Trong mộng, Tương Hiểu Vũ mộng thấy khoảng thời gian trước khi mình tiến cung, Minh Hải Huyền là một thị trấn gần biển, mỗi khi đến mùa hè, các hài tử trong trấn sẽ tụ tập ra biện chơi, y mộng thấy mình đang cùng các huynh đệ tỷ muội ở bờ biện bắt cá nhỏ cùng nhặt vỏ sò. . . . . .

Ngày hôm sau, tuy rằng ngủ không nhiều lắm, nhưng không hề ảnh hưởng đến tiến độ công tác của y, tâm tình tốt khiến y làm việc nhanh hơn hẳn mọi ngày. Chưa tới giữa trưa y đã làm xong công việc, chuẩn bị đi đòi nợ.

Ăn cơm trưa xong, Tương Hiểu Vũ từ trong lòng lấy ra một quyển sổ tay nho nhỏ tự chế, bên trong ghi lại những người thiếu tiền y, phân biệt thành mấy hàng tên, thời gian, số tiền thiếu, nhìn số lượng tiền trong sổ, Tương Hiểu Vũ cao hứng cười, thật tốt quá, thêm số tiền này y tổng cộng góp được gần hai trăm lượng bạc để nhờ Hoàng Thượng mang về cho người nhà, nhớ khi xưa cha mẹ bán y có năm mươi lượng, hiện tại có nhiều như vậy, thân nhân nhất định có thể ăn nhiều một chút, tân niên các đệ muội có thể còn mua được y phục mới. Nghĩ đến đây, trong lòng y thật sự rất vui a, không biết dùng từ gì hình dung thì mới thể hiện được đầy đủ nhất đây.

Đừng nghĩ, đi đòi nợ trước cái đã, đòi xong còn phải viết thư nữa, Hoàng Thượng cho thời gian không quá nhiều.

“Trương Minh.” Tương Hiểu Vũ đầu tiên tìm tới Trương Minh phụ tránh hoa cỏ ở Phi Hà Cung.

Nghe thấy có người gọi tên mình, Trương Minh ngẩng đầu nhìn, “Là Hiểu Vũ a, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới tìm ta vậy?”

“Ta hôm nay tới, là muốn ngươi trả tiền ngươi thiếu cho ta.” Tương Hiểu Vũ mở sổ đưa cho Trương Minh xem, “Ở đây có viết ngày X tháng X năm X sau khi ăn trưa xong ngươi mượn ta ba trăm văn tiền để đi đánh bạc, chẳng lẽ ngươi quên?”

“Này. . . . . .” Không thể tưởng được Tương Hiểu Vũ còn ghi cả mấy chuyện này vào sổ, Trương Minh nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Ngươi đừng nghĩ tới chuyện kéo thời gian, ta biết ngươi hai ngày này rất may mắn, thắng không ít tiền, nếu ngươi không trả, về sau ngươi đánh bạc thua  đừng mượn tiền ta.” Tương Hiểu Vũ nói: “Dù sao ngươi sớm muộn cũng phải trả, thừa dịp có tiền thì trả đi, ta muốn dùng tiền, hơn nữa có câu rằng, có mượn có trả trăm lần xoay, có mượn không trả một lần quá.”

Nghe xong lời này, Trương Minh thấy có chút đạo lý, vì thế từ trong lòng lấy ra ba trăm lẻ một văn tiền trả lại cho Tương Hiểu Vũ, lấy được tiền, Tương Hiểu Vũ lấy một cây bút than trong ống tay ra gạch một đường lên tên Trương Minh, ý là đã trả tiền.

Hết đệ thập nhất chương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.