Thiên Triều Quỷ Sư

Chương 97




Đoàng −−−− đoàng −−−−

Hai tiếng súng vang lên phá vỡ tĩnh lặng trong đêm tối.

Hạng Quý Hiên mặt không cảm xúc nhìn hai nam nhân trước mặt ngã xuống vũng máu, này là hai người lái xe đến đón hắn.

Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Kim Đại Chung: "Đây là ý gì?"

Kim Đại Chung thu hồi khẩu súng trên tay, không hề gì nói: "Không thể có thêm rắc rối. Người biết chuyện này, càng ít càng tốt."

Nói qua, lão còn thâm trầm cười nói: "Thế nhân càng ít biết đến, mới càng dễ bị mê hoặc, bị lừa dối, bị khống chế."

Có người tự cho mình biết toàn bộ, có người lại tự cho mình biết hơn phân nửa. Thời đại này, khủng khiếp nhất cũng không phải là không biết, mà là chính mình không hề ý thức được.

"Không biết gì" ba chữ này, đi sâu một chút, là âm mưu thâm sâu nhất thế giới. Tỷ như chuyện của...Bộ tộc quỷ sư.

Hạng Quý Hiên nhìn Kim Đại Chung dùng một tấm bao bố bọc lại hai thi thể, liền gọi người đến khiêng đi. Người chạy đến cái gì cũng không dám hỏi, chỉ là vội vã đem thi thể nhấc lên thùng xe, sau đó nổ máy rời đi.

Kim Đại Chung lúc này mới đem ánh mắt dời về phía hòm sắt kia.

Hai người thời khắc này đang ở dưới tầng hầm ngầm tại nhà Kim Đại Chung, cái gọi là nơi nguy hiểm nhất mới chính là nơi an toàn nhất. Nam nhân ngậm xì gà, đưa tay tháo bỏ bùa chú do Hạng Quý Hiên dán lên hòm, sau đó từ trong túi áo lấy ra một chiếc chìa khóa vàng.

Hạng Quý Hiên lúc này mới chú ý tới, nguyên lai phần bên phải hòm sắt có một lỗ nho nhỏ.

Hạng Quý Hiên cau mày: "Có thể mở sao?"

Kim Đại Chung nhìn hắn: "Sợ à?"

Hạng Quý Hiên nhìn lão: "Ông đã làm gì?"

"Ân?"

"Khi hai người vừa nãy chết, tôi không cảm nhận được hồn phách của họ rời khỏi thân thể."

Kim Đại Chung nhàn nhạt phun ra hơi khói thuốc: "Bởi vì trước khi chúng nó rời khỏi thân thể, tôi đã mang đi rồi."

Trên gương mặt vốn cứng nhắc của Hạng Quý Hiên rốt cuộc cũng lóe lên tia kinh ngạc: "Làm sao có thể?"

"Muốn biết?" Kim Đại Chung liếc mắt nhìn hắn, lão đứng trong bóng tối dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt biểu lộ một tia quỷ dị.

Hạng Quý Hiên khẽ cau mày.

"Nếu tôi nói ra rồi, cậu cũng chỉ có một con đường chết." Lão chậm rãi giơ tay, đem chìa khóa cắm vào lỗ khóa, cùm cụp một tiếng, hòm sắt hé mở.

Luồng âm khí đáng sợ từ bên trong không ngừng tràn ra, lạnh đến thấu xương, mang theo loại khí tức khó nói thành lời.

Hạng Quý Hiên theo bản năng lui về sau một bước, liền nghe Kim Đại Chung không chút để tâm tiếp tục đề tài vừa rồi: "Người trẻ tuổi, tôi làm trưởng bối cũng nên cho cậu lời khuyên, có một số việc, không biết so với biết vẫn tốt hơn. Không nên biết tới, thì vĩnh viễn đừng nổi dậy lòng hiếu kỳ."

Lão nói xong, đã đưa tay hất mở nắp hòm sắt.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Hạng Quý Hiên đột nhiên trừng lớn hai mắt.

Ân Thịnh ngồi trong cảnh cục bất giác bả vai run lên.

Tư Đồ nhìn y: "Lạnh sao?"

"Không phải." Ân Thịnh nằm dài trên sô pha trong văn phòng đã được bật điều hòa ấm áp: "Có một loại dự cảm chẳng lành."

Tư Đồ nói: "Như thế nào?"

"Không biết." Ân Thịnh híp híp mắt: "Nói chung cảm giác vô cùng không tốt."

Tư Đồ điều chỉnh điều hòa giảm nhẹ hơi gió một chút, sau đó mới quay sang nhìn Hồ Diệp cùng Tiểu Nhị: "Lời Nhị Lăng Tử nói, các cậu nghĩ thế nào?"

Tiểu Nhị ngáp dài, mơ mơ màng màng nói: "Nếu nói vậy không chừng phía sau còn có tổ chức lớn mạnh chống lưng?"

Hồ Diệp gật đầu: "Kỳ thực như vậy mới có thể lý giải được toàn bộ."

"Nga?" Tư Đồ nhíu mày.

"Kim Đại Chung mai phục ở thành phố A lâu như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, tại sao lại chưa từng xảy ra chuyện. Đến cả tổ trọng án cho người đi nằm vùng cũng không bắt được nhược điểm của lão. Nếu lão đã muốn làm loại chuyện kia, làm sao có khả năng đến hiện tại cũng không liên hệ cùng những người cao cấp, theo tính cách của lão, đáng lý vừa bắt đầu đã có trợ thủ mới phải."

Tư Đồ gật đầu đồng tình: "Xác thực như vậy mới có thể lý giải được."

"Bây giờ vấn đề chính là, tổ chức sau lưng lão hết thảy có bao nhiêu người, có liên can đến bao nhiêu quốc gia." Tư Đồ dừng một chút, nói: "Liệu bên trong sẽ có một quốc gia làm thủ lĩnh."

"Hoặc là nhiều thủ lĩnh." Ân Thịnh nói.

Tư Đồ gật đầu, Tiểu Nhị gần như ngáp ra nước mắt: "Hay là điều tra thêm một chút?"

"Điều tra thế nào?"

Tiểu Nhị nói: "Hack vào cơ sở dữ liệu của bộ quốc phòng?"

Hồ Diệp trừng cậu: "Cậu cho rằng dễ thực hiện lắm sao?"

Tư Đồ thế nhưng lại sờ sờ cằm: "Có lẽ đó cũng là một biện pháp."

"A?" Hồ Diệp há hốc: "Sếp, một khi bị phát hiện chúng ta liền xong đời!"

Tiểu Nhị lại nói: "Đám người tổ trọng án kia, mọi người nghĩ bọn họ có hack qua dữ liệu của bộ quốc phòng không đây?"

Thần kinh của mỗi người bọn họ đều bất thường như nhau, mặc dù vậy, không thể không thừa nhận bọn họ là tinh anh trong tinh anh.

Tư Đồ đột nhiên cau mày: "Có thể chúng ta trúng kế rồi."

"A?" Tiểu Nhị cùng Hồ Diệp cùng lúc há hốc nhìn hắn.

"Tên kia." Người Tư Đồ nói hiển nhiên là tổ trưởng tổ trọng án, bát tự cả hai không hợp, là nam nhân vĩnh viễn đối lập cùng hắn: "Có thể chúng ta đã chậm một bước."

"Nói cách khác bọn họ thật sự đã hack qua dữ liệu của bộ quốc phòng rồi?!" Biểu tình Hồ Diệp phức tạp, liên tục nhíu mày.

Tư Đồ gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, đột nhiên quay sang nhìn Ân Thịnh: "Tin nhắn em nhận được có nội dung gì?"

Ân Thịnh lấy ra điện thoại liếc mắt nhìn: "0096"

"Là ám hiệu." Tư Đồ đột nhiên tỉnh ngộ: "Ân Thịnh nhận được tin nhắn của Nhạc Chương, nhưng chúng tôi đều không rõ đây là gì, nhắn trở lại cho cậu ấy, lại không nhận được hồi âm, gọi điện thoại cũng không nhấc máy."

Hồ Diêp cau mày: "Vậy..."

"Ám hiệu hành động của nằm vùng cũng không như thế, nên chúng tôi không cách nào suy đoán. Có thể nói một cách dễ hiểu, thông thường 65, 69, 66, ba con số này...dùng để thông báo mai phục hoàn tất, chuẩn bị xong xuôi. Mà đảo ngược vị trí, 56, 96, chính là hủy bỏ kế hoạch, rút lui, hoặc phe địch có mai phục."

Tiểu Nhị gật đầu: "Biện pháp tốt."

Hồ Diệp vỗ đầu cậu một cái, ra hiệu: Đừng ồn! Tiếp tục nghe!

Tư Đồ nói tiếp: "Coi như chúng ta suy đoán được rồi, nếu như nhiệm vụ lần này ra ám hiệu 69 chuẩn bị hành động, vậy 96 có nghĩa là rút lui."

Ân Thịnh ngờ vực: "Nhưng tại sao Nhạc Chương phải gửi tin nhắn báo rút lui?"

"Này không phải do Nhạc Chương gửi." Tư Đồ lắc đầu: "Kẻ biết ám hiệu nhất định là Hạng Quý Hiên, cậu ta dùng điện thoại Nhạc Chương gửi tin nhắn rút lui, liền nói rõ Nhạc Chương đang gặp nguy hiểm. Mà tiền đề dẫn đến mối nguy hiểm đó chính là...Kim Đại Chung đã phát hiện quan hệ giữa hai người họ rồi."

Ân Thịnh ngồi thẳng người dậy: "Vậy nên?"

"Ám hiệu xác thực lập, là vào lúc bắt đầu hành động mới có thể quyết định, để phòng ngựa bại lộ tin tức. Nếu Hạng Quý Hiên đã dùng ám hiệu, liền nói rõ hành động của cậu ta đã bắt đầu rồi, có thể..." Tư Đồ càng nói càng rõ ràng, cuối cùng khẳng định: "Phía tổ trọng án đã hạ thủ."

Hồ Diệp nghĩ suy một lúc đột nhiên đập bàn một cái: "Bọn họ đoạt mất đại đầu!" (Đại đầu: Phần chính, cái chính, phần quan trọng...)

Tiểu Nhị vẫn hãy còn mờ mịt: "Đại đầu? Là nói người bên cạnh Kim Đại Chung?"

Giận dữ vừa cuộn trào trong mắt Hồ diệp thoáng cái biến mất tăm, bất đắc dĩ nhìn cậu: "Đám người của tổ trọng án đã có manh mối phá án, hiện tại chỉ e là bọn họ đang cùng cấp trên bàn bạc."

"Vậy chúng ta..." Tiểu Nhị càng thêm mờ mịt, vậy bọn họ thì sao? Mọi chuyện đã kết thúc rồi?

"Hắn không trực tiếp bắt giữ Kim Đại Chung, xem tình hình là muốn giao việc đó lại cho tôi." Tư Đồ hừ một tiếng: "Nếu đã là vậy hiện tại chờ lãnh thất bại sau khi tôi biết rõ chân tướng đi."

"Này..." Tiểu Nhị há miệng, lại phát hiện chính mình cũng không biết nên nói gì.

Ân Thịnh chậm rãi lên tiếng: "Là muốn để Kim Đại Chung cùng Đông gia lại cho chúng ta xử lý ấy..."

"Vậy còn tập đoàn phía sau."

"Bắt được Kim Đại Chung là được." Tư Đồ đột nhiên đứng lên: "Các cậu đoán bọn họ sau khi tóm được người, thì trong vòng bao lâu có thể ép cung được hết mọi chuyện phía sau?"

Ân Thịnh nhếch miệng: "Trong vòng ba ngày?"

Tư Đồ giơ lên hai ngón tay: "Tôi đoán trong vòng hai ngày."

Hồ Diệp cau mày: "Chẳng lẽ chúng ta sẽ so tốc độ?"

"Tên tiểu tử đó rõ ràng là muốn nhìn tôi thua." Tư Đồ nhoẻn miệng cười: "Vậy thì so tốc độ với hắn! Chỉ cần bắt được Kim Đại Chung, để lão khai ra trước là được!"

Tầng hầm tăm tối, Kim Đại Chung say mê ngắm nhìn thi thể trong quan tài.

Là một cổ thi thể nhìn qua không giống người đã chết, bảo tồn hoàn hảo, da dẻ cùng mái tóc như vẹn nguyên như cũ. Thoạt nhìn tựa hồ như đang ngủ mà thôi.

"Này giống với cách thức bảo tồn Đông Ngũ." Kim Đại Chung thấy Hạng Quý Hiên ngây ngẩn cả người, nói: "Dùng một loại chú thuật cổ xưa, mặc dù trải qua hơn vạn năm, cũng có thể giữ nguyên tướng mạo đẹp đẽ lúc ban đầu."

Hạng Quý Hiên cả nửa ngày sau mới tìm về lại thanh âm của chính mình: "Đây là...Ân..."

"Không sai." Kim Đại Chung ngắt lời hắn: "Hoàn mỹ không?"

Hạng Quý Hiên khó hiểu, nghi hoặc nhìn lão.

Kim Đại Chung cười: "Những vật thí nghiệm trước đây, cũng là vì y." Lão đưa tay vuốt ve khuôn mặt thi thể, ánh mắt ngập tràn khát vọng mãnh liệt như vậy thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Hạng Quý Hiên đột nhiên ý thức được cái gì: "Ông...Là dùng..."

Kim Đại Chung nhìn cũng không thèm nhìn hắn, vẫn như cũ dùng những ngón tay mập mạp mô tả từng đường nét gương mặt thi thể: "Ân Thịnh đấu cùng ta, còn kèm chút tuổi tác. Nhớ năm đó lúc ta thành danh, cha y còn quấn tã lót quanh thân. Chừng nào mới đến phiên tên tiểu hài tử đó được phép nhiều lời."

Hạng Quý Hiên đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, ở tại trong bóng tối chăm chú nhìn nam nhân, nỗ lực muốn tìm ra một chút bóng dáng của người trong truyền thuyết, nhưng...Vẫn là không nhìn thấy.

Bởi vì lão đã thay đổi toàn bộ xác thịt, căn bản không nhìn ra được một điểm nguyên hình.

Kim Đại Chung cảm nhận được ánh mắt của nam nhân, rốt cuộc nghiêng đầu nhìn hắn: "Thân thể thật sự của ta, đã chết hơn trăm năm rồi."

Hạng Quý Hiên nhắm lại hai mắt: Quả nhiên!

"Thời điểm mới phát hiện phương pháp tróc hồn thế thân*, thực sự là khổ sở a." Kim Đại Chung chậm rãi nói, phảng phất chuyện vừa nói qua cùng lão không chút quan hệ: "Ta ấy thế mà đã làm vô số thí nghiệm, thất bại không biết bao nhiêu lần mới thành công."

*Tróc hồn thế thân: bắt hồn thế xác.

Đó là những năm khói lửa chiến tranh còn diễn ra ác liệt, đạn pháo bay tán loạn khắp nơi, lão chính là bán lộ xuất gia*, đổi nghề thành quỷ sư, cũng như Trình Khải Tiêu mà điên cuồng sùng bái quỷ sư, nhưng là bởi vì bán lộ xuất gia, lại còn không có hậu đài chống đỡ, bị không ít quỷ sư ức hiếp thậm chí là truy sát.

*Bán lộ xuất gia: đổi nghề giữa chừng; nửa chừng xuất gia. (Trong truyện Tây Du Ký, hồi 32 có đoạn: "Hòa thượng này nửa đường xuất gia đấy.") Ý nói lúc đầu không định làm việc này, nhưng sau lại chuyển sang làm việc này.

Quỷ sư là bộ tộc rất có tự tôn, chính bọn họ ở thời điểm đó cũng thường xuyên xảy ra nội đấu, cũng một lòng đối phó ngoại lại, bài trừ ngoại nhập. Lão lại không có huyết thống quỷ sư, vậy nên bị cho là một kẻ không ra ngô ra khoai, nhân loại cấp thấp mà vọng tưởng trèo cao.

Lão ẩn náu, không ngừng nghiên cứu chú thuật, rõ ràng so với không ít quỷ sư lão thật sự thông minh hơn hẳn, nhưng vẫn không được chấp nhận. Khi lão bốn mươi tuổi năm ấy, mới biết đến gia tộc đứng đầu đại biểu cho bộ tộc quỷ sư −−− Ân gia.

Lão thật vất vả tìm tới trốn dưới trướng của Ân gia, cứ tưởng rằng bọn họ sẽ hiểu cho lão, lại không nghĩ Ân gia căn bản đối với lão không hề hứng thú. Đừng nói là đối với lão, thậm chí là đối với những quỷ sư khác, ngay cả Đông gia môn đăng hộ đối cùng bọn họ, cũng vẫn là một bộ dáng vẻ không chút để ý.

Bọn họ sống trong thế giới của riêng mình, sẽ không để bất cứ người nào bước vào, tựa như thần linh chân chính sống tách biệt với lục giới. Khiến người ta ước ao, ước ao đến phát hận.

Khi ấy Ân gia nắm hết thảy mọi quyền lực, quỷ sư mang huyết thống Ân gia là thiên tài trong thiên tài. Dựa vào huyết thống ưu tú đó, mà y −−− Ân Bùi, thật sự không ai có thể vượt qua, thật sự không người nào có thể sánh bằng, thật sự khiến người ta kính nể.

Lão khi ấy không phải gọi Kim Đại Chung, tên thật của lão là Nguyên Hữu Vi. Lão muốn cùng y phân cao thấp, muốn tự mình nghiệm chứng xem y có bao nhiêu là hoàn mỹ, có thể người kia...Chưa từng một lần để ý tới lão, thậm chí ngày cả nhìn cũng chưa từng nhìn lão lấy một lần.

Người kia có hình dáng kinh động lòng người, thật giống như hết thảy mọi thứ tốt đẹp trên đời này đều dành cho y. Nam nhân tên gọi Ân Bùi kia, chính là kẻ mà lão muốn kéo xuống Đại Ngục nhất.

Lão ẩn náu ở một nơi cách biệt thự Ân gia không xa, bắt đầu nghiên cứu phương pháp tróc hồn thế thân mà không ai có thể làm được. Đó cùng với tróc sinh thế tử không giống nhau, là có thể đem hồn phách của chính mình chuyển sang thân xác người khác, hoàn toàn sống bằng cơ thể đối phương. Đương nhiên, hai chữ "hoàn toàn" này là bao gồm cả thể lực, trí lực, năng lực cùng tất cả ưu tú lẫn khuyết điểm của đối phương.

Lão không ngừng nghiên cứu, thậm chí không để tâm tới thời gian trôi qua. Đợi đến khi tinh thần phục hồi lại, thì lão nhận ra bản thân đã sống được 89 năm, mà khi đó mới hay, thời điểm Ân Bùi 50 tuổi, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.

Lời tác giả: Bí mật không muốn người biết của Kim Đại Chung đã công bố!! Thi thể đó rốt cuộc là ai, vì sao lại khiến Hạng Quý Hiên kinh ngạc đến thế?! Hồi sau sẽ rõ a... = =


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.