Công văn đầu đỏ đã được phát xuống từ hai ngày trước, bởi vì mục đích là nhằm để sắp xếp cảnh vệ bảo hộ tổng bí thư thành phố S, cho nên mới trực tiếp phát công văn đến tay đội hình sự, có người nói tổ trọng án cũng nhận được phần công văn này, nhưng gần đây tổ trọng án có việc cơ mật vô cùng quan trọng phải làm, vậy nên hết thảy trọng trách đều ủy thác lên người đội hình sự.
Tư Đồ đương nhiên là việc nghĩa chẳng từ liền tiếp nhận, hắn từ trước tới nay chán ghét nợ ơn người khác. Đặc biệt là nợ ân tình của tổ trọng án, tự nhiên có thể trả sớm một chút liền trả, miễn cho về sau bị người khác tính lời.
Chỉ là hắn chờ không được công văn tới tay, tổng bí thư cũng đã khoan thai đến rồi.
Hắn ngồi sau bàn làm việc, trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nhị đang run rẩy tự xem mình là sàn nhà trước mặt hắn.
"Cậu hay thật." Tư Đồ giận dữ cười nói: "Chuyện quan trọng như vậy cũng có thể quên mất, cậu là muốn toàn bộ người trong đội đều bị điều đi nơi khác hết hay sao? A...Mà thật ra cũng không tệ đâu, không bằng điều cậu đi làm cảnh viên hội cứu trợ vùng sâu vùng xa thấy thế nào?"
Vương Tiểu Nhị liền khóc lóc kể lể: "Sếp! Tôi thật sự làm sai rồi! Tôi thật là không cố ý mà!"
Cậu ngày đó ôm một đống văn kiện, kết quả không cẩn thận để sót lại một tấm trên bàn, sau khi trở về còn cầm theo hộp thức ăn nhanh, thật vui vẻ đặt lên bàn ngồi ăn, vui vẻ đến nỗi đáy hộp đè lên tờ công văn cũng không phát hiện...
Tư Đồ hít sâu vài lần, mới quay đầu nhìn Hồ Diệp: "Cậu cũng phải chịu trách nhiệm liên quan!"
Hồ Diệp sớm đã lường trước, vậy nên lúc này vẻ mặt bình tĩnh vô cùng: "Sếp, không bằng chúng ta nói chính sự đi."
Bất chợt, cái bụng Ân Thịnh không tự chủ được kêu lên một tiếng, Tư Đồ quay đầu nhìn y, chỉ thấy y chậm rãi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Thức ăn của tôi còn chưa tới sao?"
Tiểu Nhị răng môi va chạm: "Còn chưa kịp gọi..."
"..."
Kết quả, Tiểu Nhị bị mọi người trừng phạt bằng cách đuổi ra ngoài mua thức ăn. Ân Thịnh cố ý muốn ăn bánh nướng đặc biệt cách cảnh cục ba con phố lớn, còn căn dặn Tiểu Nhị không được phép ngồi taxi, chỉ được phép đi bộ đến nơi mua bánh.
Tiểu Nhị thở dài, đành mặc kệ hai cái chân kêu gào phản đối, nhắm mắt cắm đầu chạy đi. Đợi đến khi cậu đã khuất bóng, Tư Đồ nhân tiện nói: "Để Tiểu Nhị ở lại cảnh cục quản lý, còn cậu mau đề ra một phần danh sách, chiều nay trước khi tan sở tôi sẽ quyết định nên chọn những ai."
"Rõ." Hồ Diệp gật đầu, lập tức ra ngoài làm việc.
"Anh cảm thấy...Phía trên phái người xuống đây khảo sát, thời gian có phải là có chút trùng hợp hay không." Ân Thịnh ngồi trên ghế sô pha chậm rãi nói.
"Em là nói Kim Đại Chung có hành động?" Tư Đồ có chút khó hiểu: "Nhưng lão làm thế nào để liên lạc với người phía trên?"
Ân Thịnh cũng không hiểu, Kim Đại Chung chỉ là người làm ăn bình thường, lão làm thế nào để liên lạc với nhân viên chính phủ đây? Mặc dù lão đã bắt đầu mở rộng giao thiệp ở thành phố A từ trước, nhưng tốc độ cũng không thể nhanh như vậy đã tiến xa đến mức đó.
"Có thể chỉ là trùng hợp." Tư Đồ nói: "Dù sao chuyện vừa qua cũng có phần ồn ào làm xôn xao dư luận."
Ân Thịnh chỉ đành phải nghĩ theo hướng này: "Hi vọng là vậy."
Tư Đồ mở tập hồ sơ trên bàn ra: "Cừu Khiết, tổng bí thư thành phố S, tiền nhiệm ba năm...Xem ra vẫn còn là người mới. Thư ký của hắn là Chu Chí Quần." Tư Đồ dừng một chút: "So với tên tổng bí thư kia, anh lại cảm thấy Chu Chí Quần càng bản lĩnh hơn."
"Nga?" Ân Thịnh tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, có chút hờ hững đáp lời.
"Nhìn hắn ta chẳng khác gì một con cáo già." Tư Đồ khép tập hồ sơ lại: "Kim Đại Chung có lẽ sẽ lợi dụng cơ hội này để tiếp cận Cừu Khiết."
"Ân..." Ân Thịnh vẫn là không mặn không nhạt đáp lời.
Phòng làm việc bỗng nhiên rơi vào trầm mặc, chờ Ân Thịnh lấy lại tinh thần, mới phát hiện Tư Đồ đứng ở trước mặt y. Nam nhân cúi người, đưa tay niết cằm y, tranh thủ hôn trộm một cái.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Những lúc chỉ còn lại hai người bọn họ đơn độc cùng nhau, Tư Đồ đều chằng thể che giấu thứ ánh sáng dị thường toát ra từ đáy mắt. Hưng phấn đó cùng với thời điểm phá án bình thường lại không giống, Ân Thịnh bị ánh mắt kia của hắn ảnh hưởng, không nhịn được liền cảm thấy miệng lưỡi khô nóng.
Y nỗ lực dời đi sự chú ý: "Tôi đang nghĩ lúc trước...Trộm nghe được Trình Khải Tiêu nói chuyện với Hạng Quý Hiên."
"Nói cái gì?" Tư Đồ dứt khoát ngồi xuống, vòng tay ôm Ân Thịnh vào lòng.
"Bảo Hạng Quý Hiên đi thay ca." Ân Thịnh thấp giọng: "Nhưng là thay ca gì đây?"
Sắc mặt của Tư Đồ cũng nghiêm túc hẳn lên: "Phá được kế hoạch ở bệnh viện của bọn họ, nhưng lại không biết bước tiếp theo của bọn họ còn có thể có kế hoạch gì."
Hơn nữa, bệnh viện ở thành phố A không ít, ngoài ra còn có nghĩa địa, nhà tang lễ vân vân...Nếu thật muốn tìm, có nơi nào giữa Trung Quốc mà không có người chết chứ?
Hai người nhất thời không nói, chỉ sợ Kim Đại Chung hành sự sẽ càng thêm cẩn trọng, muốn bắt được nhược điểm của lão cũng ngày một khó khăn.
"Không bằng chúng ta cũng phái nằm vùng?" Tư Đồ đột nhiên nói.
"Nếu thật dễ dàng như vậy, người của tổ trọng án còn phải tiếp cận Kim Đại Chung tận một hai năm trời mà chẳng được gì?"
Tư Đồ bĩu môi, ngón tay như có như không chạm vào vòng eo Ân Thịnh. Bởi vì thời tiết ngày càng oi bức, Ân Thịnh mỗi ngày đều mặc quần áo có chất liệu thoáng khí, lại còn rất mỏng manh. Tư Đồ vuốt ve lớp vải áo, không khỏi khiến Ân Thịnh cảm thấy có chút ngứa ngáy, khẽ nhích người sang hướng khác.
"Thịnh..." Tư Đồ bỗng ngừng tay, tựa như nhớ tới cái gì, nói: "Mẹ anh mấy ngày trước có nói muốn mời em đến nhà ăn cơm."
Ân Thịnh sững sờ: "Vậy anh trả lời thế nào?"
"Anh đương nhiên là hỏi qua ý kiến của em trước." Tư Đồ nói: "Bất quá em cũng đã lâu rồi không gặp Ngân."
Lời này đúng là nói không sai. Khoảng thời gian vừa qua y quả thật bận đến mức không đủ bản lĩnh đón Ngân trở về, chẳng biết nó có cảm thấy giận y hay không.
"Chúng ta có thời gian sao?"
Ân Thịnh nhớ tới tổng bí thư kia: "Hiện tại chẳng phải là không tiện rời khỏi cảnh cục?"
"Chỉ cần sắp xếp tốt ứng cử viên bảo vệ Cừu Khiết là được, chuyện này có thể giao cho Hồ Diệp xử lí." Tư Đồ nói: "Chỉ là ăn một bữa cơm, chúng ta có thể sáng sớm rời đi, đến tối sẽ trở lại."
Nhà Tư Đồ cách thành phố không xa lắm, mà Ân Thịnh cũng có phần nhớ Ngân, vậy nên liền đồng ý với hắn.
Nhưng là mãi đến tận rạng sáng ngày hôm sau hai người bọn họ cùng nhau ra ngoài, Ân Thịnh mới biết chính mình đã quá ngây thơ rồi!
"Anh nói...cái gì?"
Ân Thịnh ngồi ở vị trí phó lái, cảm thấy tế bào não của chính mình hình như có chút không đủ dùng.
Tư Đồ hắng giọng, thật rõ ràng nói: "Là quan hệ của chúng ta a, anh đã sớm nói với người trong nhà rồi."
"Sớm...Là khi nào?"
"Ở bệnh viện." Tư Đồ dừng xe chờ đèn xanh đèn đỏ, một bên quay đầu sang nhìn y: "Sau khi phải đối mặt với ranh giới giữa sự sống và cái chết, anh liền quyết định thành thật với người thân trong gia đình."
Sinh mệnh quá mức ngắn ngủi, hắn một chút cũng không muốn bản thân sau khi chết đi còn phải hối tiếc.
Hắn vững tin chính mình yêu Ân Thịnh, mặc kệ Ân Thịnh có mất trí nhớ bao nhiêu lần, quên đi hắn bao nhiêu lần, hắn cũng đều sẽ không muốn rời khỏi y. Mà phần yêu thương này, hắn muốn được tán thành. Không chỉ có Ân Thịnh, còn phải có người nhà mà hắn rất quý trọng.
Hi vọng được người trong nhà chúc phúc, đó cũng không phải hi vọng gì quá đáng đến nỗi không thể tha thứ.
Ân Thịnh đột nhiên có một loại kích động muốn nhảy xuống xe, gương mặt không thể khống chế mà ửng hồng: "Anh, người nhà anh..."
"Mẹ anh tuy rằng không khỏi kinh ngạc, nhưng sau đó liền đưa ra yêu cầu nói muốn gặp em."
Tư Đồ kỳ thực cũng có chút căng thẳng, hắn không thể tưởng tượng nổi vẻ mặt cùng thái độ của cha khi biết chuyện sẽ như thế nào.
Nếu như không được tán thành thì phải làm sao đây?
Trong lòng hắn thậm chí đã tính đến bước xấu nhất. Khi đó hắn nhất định sẽ nỗ lực cho đến khi nào người nhà chịu tán thành hết mới thôi!
Lời trong cổ họng Ân Thịnh lúc lên lúc xuống, nói đúng hơn là chẳng thể mở miệng. Tâm tình của y phức tạp vô cùng, vừa sợ hãi lại vừa hạnh phúc. Y cũng không quá mong mỏi Tư Đồ sẽ có ngày thẳng thắn thành thật với người thân. Lần trước đến nhà hắn, y liền phát hiện, đó quả thật là một gia đình hết sức cùng hết sức bình phàm, y không nghĩ muốn phá vỡ sự bình yên vốn có của bọn họ, tuy rằng bản thân y không đáng kể, lại biết quan điểm của người đời cũng thật không dễ dàng gì mà đổi thay.
Dù cho Tư Đồ cả đời này không nói, y cũng không cảm thấy mình không được yêu. Nhưng là chuyện tới trước mắt, thời điểm Tư Đồ không chút ngần ngại nói ra, phần "được yêu" này lại mang đến cảm giác mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến cả trái tim đều sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.
Không biết tại sao, y đột nhiên cảm thấy sức lực không đủ, tâm can yếu mềm.
Y và Tư Đồ yêu thương...Ngang bằng nhau sao? Nhiều như nhau sao? Y cơ hồ đã có thể thật khẳng định mà nói, Tư Đồ so với y càng thêm yêu thương nhiều hơn. Y bất giác cảm thấy thập phần buồn cười, Ân Thịnh y cũng có thời điểm dao động như vậy, thiếu tự tin như vậy.
Y thế nhưng lại không ngừng nghĩ đến cùng một vấn đề−−−− Y đáng giá để Tư Đồ yêu đến vậy sao?
Khi y lần nữa quen biết Tư Đồ cùng biết được một vài chuyện của chính mình trước khi mất đi trí nhớ, y quả thật không chút rung cảm. Dù là hiện tại, y cũng vẫn không mấy rung cảm. Bởi lẽ chẳng thể nhớ hết toàn bộ, cảm giác cũng vì vậy mà bớt đi vài phần chân thật.
Trước đây (trước khi mất trí nhớ) y, có phải so với Tư Đồ yêu thương càng thêm nhiều hơn?
Y không xác định, bởi vì bất kể đã mất đi trí nhớ, tính tình của y hiển nhiên y hiểu rõ nhất. Không nóng không lạnh, không mặn không nhạt, đối với bất kỳ chuyện gì cũng đều không thấy hứng thú, dù có, bất quá cũng chỉ là bước đệm nho nhỏ cho cuộc sống sinh hoạt đầy tẻ nhạt mà thôi.
Bầu bạn duy nhất của y cũng chỉ có Ngân...
Ngân...
Ân Thịnh đột nhiên ý thức được một vấn đề, Ngân là từ lúc nào tiến vào cuộc sống của y? Vì sao y lại không tài nào nhớ được?
Trong trí nhớ của y, Ngân chưa từng tiếp cận với người nào khác ngoài mình, ấy thế mà lần đầu Tư Đồ bước vào nhà y, Ngân lại tỏ ra thật thân thiết với hắn. Vậy là từ đó tới nay hắn cùng Ngân làm bạn...Không phải, từ đó tới nay hắn cùng Ngân làm bạn là trong đoạn trí nhớ hiện tại của y, còn trước đó...
Tính cách của y lại sẽ nuôi thú cưng để bầu bạn sao? Y đột nhiên có chút nghi hoặc.
"Thịnh?" Tư Đồ thấy y trầm mặc không nói, liền hỏi: "Đang nghĩ gì vậy? Nếu hôm nay em thực sự không muốn đi..."
"Không..." Ân Thịnh lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Tôi...Tôi đi."
Chờ cho tới khi đến được dưới lầu nhà Tư Đồ, nhìn tòa nhà xi măng xám trắng kia, Ân Thịnh sâu sắc cảm thấy tâm tình hiện tại của bản thân cùng tâm tình của lần đầu tiên đến đây là hoàn toàn khác nhau.
Y mím mím môi, nhìn Tư Đồ: "Không cần mua ít đồ gì sao?"
Tư Đồ cười ôn nhu, đưa tay véo gò má y: "Không cần."
"Đã về rồi?!"
Mẹ Tư Đồ đứng trên ban công rửa rau vừa vặn nhìn thấy hai người họ, ánh mắt bà rơi xuống ngón tay giữ trên má Ân Thịnh. Chỉ hơi dừng một chút, lại cười nói: "Mau lên đây đi!"
Hai người một trước một sau vào cửa, Đại Hoàng không ngừng vẫy đuôi mừng rỡ chồm lên người Tư Đồ, đi theo phía sau là con mèo Ba Tư trắng muốt.
"Meo..."
Ngân nhìn Ân Thịnh một chút, lại giật giật lỗ tai, chậm rãi đi tới, dựng thẳng đuôi lên quấn lấy chân Ân Thịnh.
Tiểu tử không tức giận a...
Ân Thịnh trong lòng chợt có chút ấm áp, y ngồi xổm xuống bế Ngân lên xoa nắn lỗ tai nó.
Ngân mở to hai mắt nhìn y, vươn ra đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm gò má nam nhân. Tư Đồ nhất thời nổi máu ghen: "Tiểu tử, đừng có mà ở đó ăn đậu hủ."
Ngân phe phẩy cái đuôi, Đại Hoàng thì không ngừng lè lưỡi thở dốc.
Ở phòng khách, cha Tư Đồ vẫn một mực yên lặng đánh giá hai người từ nãy đến giờ, lúc này mới lên tiếng: "Lại đây, ngồi."
Sống lưng Ân Thịnh nhất thời có chút cứng ngắc, lại không dám nhìn thẳng mặt nam nhân, chỉ biết chậm rãi theo Tư Đồ đi qua.
Như ngồi đệm lót đầy kim châm...Chính là cảm giác của y hiện tại.
Ngón tay Ân Thịnh vô thức vuốt lưng Ngân, nhìn nó thật thoải mái nhắm mắt lim dim ngủ.
Tư Đồ cùng cha Tư Đồ câu được câu không tán gẫu, nói từ chuyện kinh tế, quốc gia, đến cả chuyện làm ăn.
Bỗng cha Tư Đồ chuyển đổi đề tài: "Nghe nói lúc trước anh bị thương."
Tư Đồ không hề gì nói: "Đã không sao rồi."
"Tại sao không nói một tiếng với người trong nhà." Sắc mặt của nam nhân không hề dễ nhìn, loại biểu cảm chưa từng thấy ở Tư Đồ, mà duy chỉ cha hắn mới có.
Tư Đồ gãi gãi cổ: "Không muốn mọi người lo lắng..."
Nam nhân hừ lạnh, nhìn hắn: "Từ trên tivi mà biết được, chỉ càng thêm khiến người khác lo lắng."
Tư Đồ lúng túng, hắn thế nhưng lại có thể quên mất còn có tivi. Nam nhân trung niên lại tiếp tục nói: "Mẹ anh nhìn thấy tin tức, liên tục mấy ngày không ngủ được. Vậy mà anh lại không điện thoại về nhà nói một tiếng, biết anh muốn giữ bí mật, đành không thể làm gì khác hơn là giả vờ như không biết."
Tâm tư Ân Thịnh khẽ động, không nhịn được giương mắt, ánh mắt của nam nhân lập tức quay sang y.
"Sau đó hỏi thăm được Ân tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc anh, chúng tôi mới yên tâm đôi chút."
Tư Đồ trầm mặc không nói, những lúc như thế này chỉ có thể ngồi yên ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Ánh mắt của Ân Thịnh cùng nam nhân trung niên chạm vào nhau, y không thể làm gì khác hơn là nói: "Cũng không phải việc gì to tát..."
"Đều là tại con..." Ân Thịnh nhẹ nhàng nói: "Không bảo vệ tốt cho anh ấy...Thật xin lỗi..."
Nam nhân im lặng quan sát y, cách hồi lâu sau, mới thở dài một hơi, chủ động dời tầm mắt sang nơi khác.
"Thân là một cảnh sát, mà lúc nào cũng để người khác bảo vệ sao được." Ông nói: "Nó đã phải tự mình ý thức được từ sớm rồi."
Ân Thịnh chỉ đành gật đầu: "Vâng..."
Tư Đồ hắng giọng: "Hôm nay các dì không đến sao ạ?"
Hắn cứ tưởng là liên hoan gia tộc...
"Hôm nay chỉ có bốn người chúng ta." Nam nhân trung niên hờ hững nói: "Mẹ anh có nói, hiếm khi người một nhà tụ họp."
Người một nhà...
Chỉ đơn giản ba chữ, lại có thể khiến Tư Đồ thở phào nhẹ nhõm, hai hàng lông mày nhíu chặt cũng lập tức giãn ra, đáy mắt ngập tràn ý cười. Mà Ân Thịnh thế nhưng lòng đầy căng thẳng, phảng phất bị người nhéo xuống một cái, có chút nhói lên.