Thiên Tôn Tháp

Chương 4 : Chương 4: Dung Hợp




Cơn đau này kéo tới lập tức liền khiến hắn nhăn nhó nhưng lại chiếm lấy chủ yếu là lạ lẫm.

Không sai, đau

Đó chính là cảm giác gì

Hắn đã từ rất lâu không biết cảm giác này là cái gì

Chỉ là có vẻ cũng rất khó chịu mà lại thú vị

Lúc này lại một dòng ký ức nữa kéo tới.

Một lúc sau

"Nguyên chủ ah, thì ra ngươi bị người ta khi nhục hơn nữa còn bị đánh cho thành tàn phế...mẹ nó thù hận khắc cốt ah, bổn vương giúp ngươi báo..."

"Con mẹ nó thật đau, bất quá làm sao báo...cột sóng gãy nát, tứ chi xương đều bị bóp vỡ nát, con mẹ nó thật tàn nhẫn..."

"Khoan...ta vừa nói gì ?"

Ngàn năm thi vương không có cảm xúc cùng với cường đại ma hồn cho hắn được năng lực luôn luôn lãnh tĩnh trước mọi biến đổi.

"Không sai, là xương ...

Hắn bây giờ xương cốt vỡ nát, so với người chết đã không khác bao nhiêu, sống được cũng là sống tàn

Vậy thì còn lo mẹ gì tới nữa, không phải còn có một cái bảo tháp đang cần luyện vào cơ thể sao

Hắn bản tính không phải người, tự nhiên có được sự quyết đoán của mình, và đặc biệt là hắn không có biết sợ là khái niệm gì

"Oanh...."

Ý niệm vừa động tòa hắc tháp liền bộc phát dị mang, bỗng nhiên kỳ dị lại hình thành một loại quỷ dị hư ảnh.

Chất liệu tháp lại không ngờ có thể mềm rắn như ý, hơn nữa còn có thể tùy ý hóa lỏng kết rắn.

Tủy xương vừa chạm liền có thể dung hợp, chất kim loại hơn nữa tinh hoa xương cốt còn dễ dàng bị rút ra, chất kim loại hoàn mỹ hóa thành một dạng "xương" hợp kim kỳ dị mầu đen thui.

Hắc Tháp vừa dung nhập liền đem một thân xương cốt hắn "kim loại hóa" theo đúng nghĩa đen, và tự nhiên là cũng hoàn mỹ nối liền lại

Hiện giờ hắn một thân khung xương lại dĩ nhiên có được tính chất của kim loại này, tùy ý cứng mềm, tùy ý chuyển hóa.

"Mẹ nó, đây là kim loại gì sao lại li kỳ như vậy...may mắn, bổn vương vậy mà thành công rồi, con bà nó lý thuyết phi khoa học như vậy không ngờ lại có thể thành công...thế giới này thật hoang tưởng quá đi..."

Trong ma hồn hắn cười lên đến ngoác cả miệng nhưng mà hắn không hề biết rằng sự việc vốn rất bình thường nhưng lại ẩn dấu bí mật vô cùng to lớn bên trong.

"Tích, thu được năng lượng, trí tuệ nhân tạo bắt đầu kích hoạt....

- Tích, phát hiện năng lượng sinh học bậc cao đề nghị dung hợp trí năng.

"Được...

Năng lượng bậc cao mà cái trí não này nói tới chính là nội lực, năng lượng sinh học là thứ bất kỳ nhân loại nào đều có, theo khoa học miêu tả nó chính là một loại diện sinh học nhưng mà bây giờ nó chính là kết tinh nồng độ cao của điện sinh học.

"Kích hoạt thành công đề nghị đặt tên...

"Uhm...cả họ nhà ta đều tên là Minh Thiên, vậy ngươi cũng gọi là Minh Thiên Trí Năng đi"

- Tích, Mệnh danh thành công Minh Thiên Trí Năng tiến hành dung hợp, phải chăng cùng nhục thân và Bảo Tháp cùng hợp làm một thể

"Hợp nhất"

- Tích, cần của chủ nhân một phần linh hồn

Minh Thiên đem ma hồn dung nhập thức hải cũng đã vừa vặn cùng cả tòa bảo tháp nhỏ này dung nhập làm một, thứ còn lại bây giờ chỉ duy nhất có cái siêu máy tính này chưa nhập.

Hắn lại phân ra linh hồn đem cả bộ siêu máy tính nằm trong tầng 9 hắc tháp này dung nhập, đem bộ phận trí năng máy móc này cùng thân thể phàm thai và cả tòa hắc tháp bảo khí này dung làm nhất thể.

Kể từ nay coi như hắn đã chân chính đem món pháp bảo này luyện hóa vào thân, thoát khỏi truyền kỳ phế sài ô danh kéo dài từ tổ tông tới nay.

"Không đúng, tháp này dù luyện nhập thể nhưng lại không thể li thể đấu pháp..không giống mấy kiếm khách khác có thể ngự kiếm phi hành, ngự kiếm sát địch...con mẹ nó, ô danh này e rằng lại phải gánh tiếp rồi"

Một chút chấp niệm mà thôi, bản thân hắn lạnh băng linh hồn cũng chẳng có quan trọng điều này nhưng lại gánh lấy chấp niệm thôi thúc, phiền phức

Trên giường, Minh Thiên nhẹ cử động ngón tay, ánh mắt nhíu nhíu tỉnh giấc.

Cánh tay đưa lên lại đưa xuống, cả người uốn éo cử động, chậm rãi như vậy phải mất thời gian có cả tiếng đồng hồ hắn mới làm quen được cơ thể mới.

"Cạch..." vịn tay hắn kéo tấm thân gầy dọc ngồi lên khỏi giường, mái tóc dài xõa ra như ma, quần áo toàn máu me lem luốc dơ bẩn.

Hắn cố đưa ánh mắt nhìn ra khắp phòng quan sát hoàn cảnh của mình.

Một căn nhà không tính lớn, cũng không phải nhỏ nhưng lại rất gọn gàng, chỉ khác biệt đó là chỗ này dường như không có một ai quan tâm, cửa phòng mở toang, cả nhà rỗng tuếch giống như có ai đó giúp hắn "dọn dẹp" đi hết

"Mẹ nó, một đám vô nhân bạc nghĩa, nghĩ ta chết không dậy nổi liền cướp sạch của ta,...lũ khốn"

"Chờ bổn vương trở lại sẽ tìm các ngươi đẹp mắt..hừ"

Sờ sờ bụng đói ọp ẹp hắn liệng khiệng lắc lư đi vào bếp kiếm chút đồ ăn sau đó lại nhặt ít dược liệu còn tươi sống trên đất, bất chấp đắng cay bỏ hết vào miệng.

Bản thân hắn ma hồn không có dư vị, bây giờ dù là ăn cái gì cũng cảm thấy rất là mới lạ.

Nhồi nhét cái bụng căng no xong hắn lại tấm tắc cảm nhận cảm giác "no bụng" lạ lẫm một lát mới yên phận ngồi xuống tu luyện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.