Bắc Thiên Phong.
"Uhm...bị trục xuất rồi, haha ..tốt......tốt, không còn môn phái che chở tại giang hồ hỗn tạp, điều trị ngươi còn không phải quá dễ sao...hahahaha..."
Hàn Thiếu phẩy tay một kiếm khách tới
"Cho người theo sát hành tung của hắn cho ta"
"Vâng, thiếu chủ"
............
Ngoại môn Tổng Điện
"Phương trưởng lão, tiện nhân đó dùng bện pháp này để trốn ah...chúng ta nên làm sao ?"
Phương Thiếu Khanh ngoại môn trưởng lão hơi trầm ngâm
"Chỉ là hạng kắc ké không phải lo lắng, cho hắn vài tháng sống thêm cũng không sao, ngươi cho người tại thế tục khắp nơi tạo bất lợi ...từ từ dồn hắn vào chỗ chết"
"Vâng...trưởng lão anh minh"
"Hừ, đấu với bổn tọa...ngươi còn non lắm"
..........
Phi Thiên Môn cách đó 20 dặm.
"Phanh..." Minh Thiên dễ như trở bàn tay vật một con hổ trắng xuống đất
"Tiểu hổ, ngươi ngoan ngoãn làm vật nuôi của ta đi thôi...khặc khặc "
Dưới bàn tay như gọng kìm của hắn, đầu chúa sơn lâm này tuyệt vọng phản kháng liền thông minh cầu xin
"Uhm...biết điều lắm" Minh Thiên mở tay một cái thu nó vào tầng 2 Minh Thiên Tháp
2 ngày này hắn thu vào tầng 2 được chút ít sinh thái, con hổ này là sinh linh đầu tiên
Theo bản đồ định hướng của hệ thống thì con đường này là nhanh nhất, nhưng cũng đồng dạng nguy hiểm không kém, cánh rừng này thú dữ không ít thậm chí nghe đồn còn có cả linh thú, yêu thú
Nhưng mà điều đó quá hợp ý hắn, không phải Minh Thiên Tháp đang thiếu đồ vật sao, chỗ này vừa vặn
Thế giới này tồn tại năng lượng các loại nguyên tố và linh khí, cho nên thú vật đều linh tính trí khôn cao hơn trái đất nhiều.
Những thú vật như vậy đã có thể giáo hóa thu lấy tín ngưỡng, đạt được tiêu chuẩn mà phật môn yêu cầu, cho nên phật giáo này bắt đầu phổ biến thuyết giáo không được sát sinh là vì như thế.
"Uhm...gốc cổ thụ không tệ, thu..."
"Phụp..."
"Gốc này cũng không tệ, thu..."
Vừa đi, Minh Thiên vừa nhắm những gốc đại thụ lâu năm bắt đầu thu vào tầng 2 chuẩn bị môi trường thiên nhiên cho sinh linh.
Dần dần cánh rừng một đường thẳng càng ngày càng thưa thớt.
Có những gốc cây ngay cả ổ chim trên cành cũng bị hắn thu, sau đó là cỏ non dược liệu cũng thu.
Một số sinh vật nhỏ như sóc, thỏ, chuột...cũng không thoát khỏi kiếp nạn
"Uhm...hồ nước này.."
- Tích, phát hiện một tiểu linh hồ
"Quả nhiên"
- Tích, phát hiện một tòa thiên nhiên Tụ Năng Trận
Không chờ hệ thống nói hắn cũng nhìn ra, ở phía giữa hồ xuất hiện 4 tòa đảo nhỏ nhô lên tạo thành một dạng trận đồ méo mó nhưng hoàn chỉnh, linh năng từ đó dao động
"Quả nhiên đồ tốt, nên thu...hahaha"
Câu này thường trực trên miệng hắn cả ngày nay, gặp đồ gì cũng thấy hắn la làng câu đó.
Hồ này không rộng, chỉ khoảng hơn trăm mét vuông, muốn thu nó thì chỉ cần thu cái tiểu linh mạch dưới đáy hồ là được.
Nói là tiểu linh mạch bởi vì nó thật sự rất không lớn, chỉ lớn bằng cái chậu rửa mặt mà thôi.
Quan trọng là đồ vật này thiên nhiên có thể trưởng thành, chỉ cần không chặt đứt ra, cũng không ngắt nó ra khỏi thiên thời địa khí là có thể không ngừng lớn mạnh.
"Vù...." Minh Thiên bật mình nhảy cái ùm vào giữa hồ
"Thu..." niệm lực của hắn phủ ra dễ dàng liền đem nguyên khối Linh Mạch này thu vào sau đó toàn bộ nước trong hồ cũng không chừa, một lần thu sạch
"Ngaooooo......" một đầu cá trê thật lớn bỗng nhiên mất nước liền ngao lên như mắng chửi
"Vô luôn đi..." nhưng nó còn chưa kịp kháng nghị liền bị Minh Thiên một mẻ hốt trọn cả tộc đàn vào tầng 2
- Tích, có thiên nhiên tài liệu, phải chăng cải tiến thành điều chỉnh thành trận pháp.
"Được .."
Mọi thứ tiến vào Minh Thiên Tháp qua một thời gian luyện hóa sẽ tự chuyển hóa thành bộ phận thân thể của Minh Thiên.
Lúc đó hắn nhục thân tự động cường đại
Thậm chí là cả trận pháp này cũng có thể tự động gia trì, lợi ích to lớn vô cùng
10 phút sau, Tụ Năng Trận vừa thành, thân thể hắn liền phát sinh biến đổi
Khắp nơi linh năng tự động chảy về phía hắn dung nhập vào Minh Thiên Tháp
- Tích, cài đặt hoàn tất Tụ Năng Trận, phán định nhất cấp
Tụ năng trận này liền thể với linh mạch bên dưới cùng với cả cái hồ này thành một thể
Mỗi lần vận chuyển liền tự động hội tụ năng lượng tán loạn trong tầng 2 về một chỗ bồi bổ lại linh mạch phía dưới, đồng thời cũng giúp bản thân hắn có được khả năng tụ linh tăng tốc độ hấp thu linh năng bên ngoài môi trường.
Minh Thiên thả ra con hổ vừa thu vào hồi sáng hiện giờ đã bị luyện hóa thuần phục, lệnh cho nó khắp nơi sưu tầm.
2 ngày sau đó.
Minh Thiên Tháp đã là một mảnh hoa cỏ phồn thịnh xanh rờn, khắp nơi cổ thụ cự vĩ, các loại dược liệu thú hoang đều không thiếu. Đặc biệt là còn có không ít mỏ quặng và linh mỏ.
Chỉ là đáng tiếc hắn không thu được thêm cái linh mạch nào nữa.
"Uhm ...đây là..."
Hắn nhìn thấy cái gì.
Phía trước, nguyên con bò lớn đang bị bầy kiến kéo đi. Những con kiến này con nào cũng to hơn đầu ngón tay cái, một thân giáp cứng rắn đen thui, sức khỏe vô cùng, càng đáng sợ đó là bọn chúng số lượng...
Minh Thiên ngước đầu lên nhìn sau đó lướt qua ngọn núi phía trước, lướt qua bốn phía xung quanh.
Con bà nó, khắp nơi đều là kiến, nó phủ khắp cả ngọn núi....mà không đúng !!
Cả ngọn núi này...đều là do kiến xếp chồng mà thành núi
Con mẹ nó lít nha lít nhít kiến nhiều không thể tính được bằng số, khiến người nhìn mà lạnh run
Dù là ma hồn của hắn không nhiều cảm xúc cũng nhất thời thấy lạnh mà sợ.