"Các ngươi nói nhảm thật nhiều, thật phiền"
"Oanh"
Một câu hắn vừa ra hết thảy diệu pháp đều tiêu tán vô tung
7 vị cao tăng lập tức sắc mặt thâm biến.
Một đám người cười toác miệng mà bỗng nhiên lúc này nhìn thấy một hình ảnh không thể tưởng nổi
Chỉ thấy trên mặt 7 vị lão tăng tựa như vị cự lực nào đó xoa nắn, trên mặt dần dần biến đổi, hai môi khép chặt dần dần dính liền vào nhau sau đó nối liền, kéo phẳng...dần dần
Nó gần như hoàn toàn biến mất
Trên mặt bỗng nhiên lại biến mất hoàn toàn cái miệng, nơi đó thậm chí hoàn toàn không còn dấu hiệu đã từng xuất hiện của miệng.
Mà không những vậy, ngay cả quai hàm và hàm răng đều dường như không còn, cũng tương đương lưỡi và họng cũng đã hoàn toàn không còn.
Mà điểm đáng sợ là 7 vị cao tăng lúc này, lại tựa như ngơ ngác không hiểu, tựa như là chính họ còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không hề phát hiện ra rằng cái miệng mình đã mất.
Đây là điểm nghịch thiên đáng sợ của Đại Pháp Tắc Thuật Thu Nhặt.
Lấy đi hoàn toàn 42 dạng thần thông của họ, mà thần thông phật môn đa số đều đến từ miệng và phát âm mà có.
Lấy đi, là tương đương tước đoạt hoàn toàn khả năng nói của họ.
Nhưng đây không phải chỉ thuần túy là một môn tước đoạt, mà nó còn là cùng với Minh Thiên mở rộng ra lực lượng nguyền rủa
Mà lúc này một trong 7 vị cao tăng bỗng nhiên đưa tay trước ngực theo thói quen niệm câu phật hiệu.
Nhưng hắn niệm không ra
Nháy mắt đó, lão sững người tại chỗ
7 vị cao tăng lại nhìn lẫn nhau sau đó sững người tại chỗ.
Một lát sau họ điên cuồng sờ nắn mặt mình, sau đó hơi chút bấn loạn
"Từ nay phật môn còn dám trước mặt ta bẻ cong sự thật, sẽ bị nguyền rủa này..."
"Cút đi, không nói được nhưng còn viết ra được, đem về phật môn lần sau chớ trước mặt ta lắm mồm"
Tay hắn vẩy một cái, 7 vị cao tăng liền bị đại trận trục xuất ra bên ngoài, lúc này hắn mới ngửa đầu liếc nhìn lại đám người
"Các vị, đa tạ vừa nãy không xuất thủ, tại hạ vô cùng biết ơn"
Minh Thiên rất lễ độ tựa như không hề biết rằng giông tố sắp đến
"Tiểu tử, bảo vật chỉ có kẻ tài đức mới xứng có được, giao ra động phủ ta tha ngươi con đường sống"
Một giọng nói tràn đầy âm lãnh vang lên
Minh Thiên nhìn tới lại ngạc nhiên người này dĩ nhiên là hòa ái dễ gần nho gia đạo đức Tuyết Sơn Tông Cự Hạ.
Minh Thiên cười nhạt nhìn hắn
"Vậy không biết Cự Hạ tiên trưởng, như thế nào mới xưng là kẻ tài đức"
Cự Hạ hừ lạnh một tiếng
"Tài đức chi nhân, thiên tư trác tuyệt, xuất thân trong sạch cao quý, khí vận gia thân, là thiên kiêu một đời tài tuấn"
Sau đó hắn lăng lệ ác liệt nhìn tới Minh Thiên gắt giọng
"Trong những thứ đó, ngươi thấy mình có vật gì đáp ứng được"
Bên cạnh hắn, sư muội Vân Hà Tiên Tử cũng là lạnh mặt khinh thường mà nhìn tới
Minh Thiên cười không biết nói gì
"Quả thật ta không có cái quái gì những thứ đó, nhưng mà ta lại có thể...giết hết mấy cái gì đó Thiên Kiêu, đủ hay không ?"
"Hỗn xược, thiên kiêu hai chữ không phải loại như ngươi có thể nhục mạ"
Cự Hạ quát lên
Mà xung quanh hắn lập tức một đám người đều đồng loạt hừ lạnh, vô hình đã tạo thành một thanh thế bao vây lấy hắn, khí thế khóa chặt đè ép mà xuống.
"Tiểu tiện nhân, lập tức giao ra bảo vật rồi cút xéo"
"Chỗ này không phải ngươi một tiểu tán tu có thể tham dự, giao lên bảo vật đi"
"Thiên kiêu thân phận không phải ai cũng có thể nhục mạ, bổn tọa tha ngươi một lần mạo phạm, giao ra bảo vật cút đi"
"Nhanh lên giao ra, nếu không chớ trách ta động thủ giết ngươi"
Bọn họ động voc miệng trong lòng điên cuồng dâng lên sát ý nhưng lại không ai dám tiến lên, dù sao uy thế Bảo Điện là quá lớn.
Chỉ cần khí linh có ý bảo vệ văn, lúc đó uy nâng một chấn, đám người ở đây còn không có ai tự tin đỡ nổi.
"Ah tốt, giao..giao...ta giao"
Nói xong hắn hướng tới Minh Diễm nói
"Nàng sao hả, giờ có chịu nhận không...nếu không là ta sẽ bị bọn họ giết chết ah, ta không có tài đức gì nhận lấy bảo vật, nhưng nàng thì có...nàng hẳn là sẽ nhận nó mà phải không"
Hắn giả giọng sợ hãi
Mà Minh Diễm khôn như cáo vừa nghe liền phối hợp hắn, nhảy lên làm một điệu bộ không cam lòng
"Chủ nhân, nếu như ngài khó khăn như vậy ah, vậy thì ta đành miễn cưỡng nhận lấy thôi, dù sao Cửu Vĩ yêu tinh kia cũng nhận được một cái Động Phủ Dược Viên cấp bậc tiên bảo rồi...ta dù sao cũng là chính phi cũng không thể nào thua kém nàng ta ah"
Lập tức mọi người con mắt bốc lên tham lam tựa như hai đèn pha mà chiếu tới.
Một món tiên bảo đã không đủ giờ còn là có 2 món tiên bảo, bọn họ hôm nay mà không giết người đoạt bảo sao có thể
"Tốt, tặc tử ngươi dĩ nhiên công nhiên nắm giữ hai món tiên bảo, có biết tội của mình"
Mà lúc này đám người ai nấy đều giận sôi khi nhìn thấy Minh Diễm nghiễm nhiên từ trên tay hắn đem bảo tháp luyện hóa.
Hơn nữa còn là dùng bổn mạng tinh huyết đi luyện hóa, chính là bổn mạng pháp bảo.
Phải biết bổn mạng pháp bảo là chỉ có chủ nhân chết đi mới có thể đổi chủ, mà mỗi lần như vậy khí linh đều sẽ cực kỳ bài xích ngoại lai, càng khó hơn luyện hóa.
"Buồn cười, đường đường tiên bảo khí linh sao có thể đem một con ngu điểu đến nhận chủ"
Một nữ tu sĩ Vạn Kiếm Tông ghen ghét mà nói.
"Không sai, chỉ là một tiện nhân nhân loại...một đầu xuẩn điểu kém cỏi cũng đòi nhúng chàm tiên bảo"
Một người khác hùa theo
Vân Hà tiên tử cũng lãnh diễm mà nói
"Một đôi chủ tớ thấp kém"
Sau đó là vô số lời chế nhạo suồng sã
Nhưng mà bỗng nhiên tất cả đều im bặt mà dừng, bởi vì lúc này một đạo tiên quang thoáng hiện sau đó hạch tâm Lục Mang Tinh liền chủ động hòa nhập vào bản mạng tinh huyết của Minh Diễm chân chính hoàn thành quá trình luyện hóa.
Dễ dàng như vậy
Đơn giản như vậy
Ngắn gọn như vậy
Nhanh đến khiến tất cả đều sững sờ mà nhìn.
"luyện...luyện hóa rồi, sao có thể...sao có thể"
"Nhất định là huyễn cảnh, là chướng nhãn pháp..."
Luyện hóa thành công tức là có thể khu động nó.
Không đúng, tiên bảo làm sao có thể là người bình thường có thể khu động, làm sao một đầu chim có thể điều khiển.
"Buồn cười, chỉ bất quá là nhất cấp phàm điều, lấy đâu năng lực luyện hóa tiên bảo"
Vân Hà tiên tử rất là ghanh gét mà nói
"Không sai, tiên bảo khí linh cỡ nào kiêu ngạo sao có thể vì một con chim thấp kém mà cúi đầu"
Mà lúc này Cự Hạ con mắt bốc lên hung quang mà quát
"Tặc tử, bổn tọa đã nhiều lần thiện ý nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi chấp mê bất ngộ, lần cuối cùng ta cho ngươi cơ hội tự cứu mình mạng, giao ra bảo vật đi"
"Giao ra bảo vật"
"Giao ra bảo vật, nếu không chớ trách ta không khách khí"
Minh Thiên vui vẻ nói
"Muốn bảo vật, sao không lên thử để ta xem các vị tài đức thiên kiêu có bao nhiêu bản lĩnh"
"Hừ, ngông cuồng tự đại"
Cự Hạ quát lên nhưng lại không hề chủ động xuất thủ
"Không biết sống chết, để ta xem ngươi ti tiện một chút bản lãnh"
Mà tựa như đã thống nhất từ trước, một người vừa xuất thủ liền theo đó mấy chục người cùng yểm hộ.
Tên này là Vạn Kiếm Tông tu sĩ vừa xuất liền là vạn kiếm tề xuất, thanh thế lo lớn, công từ xa mà tới
"Trò chơi con nít này đừng trước mặt ta bêu xấu"
Minh Thiên không có hứng thú với những thần thông hắn đã có rồi.
Hắn một tay phẩy lên liền đem ngàn vạn linh kiếm bắn bay tung tóe sau đó một tay vồ ra, hấp lực phun trào muốn đem tên này nắm lại.
Mà cũng lúc đó, hết thảy mọi người đều nhất loạt động
"Cuồng đồ lớn mật"