Thiên Tôn Tháp

Chương 136 : Khô Lâu Luyện Cốt - Viễn Cổ Long Mạch




Nguyên anh kỳ tu sĩ luyện ra Nguyên Anh chính là một trong 3 hồn.

Nhân loại có 3 hồn 7 phách.

7 phách là đại biểu các loại giác quan

3 hồn là nhân hồn, địa hồn và thiên hồn.

Người tu tiên từ mới vào tiên đạo đã chặt đứt hồng trần đem nhân hồn hóa đi.

Phật môn Nghiệp Hỏa chính là đốt sạch nhân hồn, đem quá khứ hoàn toàn chặt đứt.

Người đó chỉ còn lại địa hồn và thiên hồn liền sẽ mang theo nghiệp hỏa vĩnh viễn đốt cháy, mỗi lần trọng sinh lại đốt cháy, mà cháy như vậy sẽ khiến 2 hồn này tăng mạnh ngộ tính.

Lúc đó tu luyện sẽ lấy địa hồn lưu nhục thân, Thiên hồn chia nhỏ hòa vào linh lực sau đó kết thành kim đan.

Kim đan thăng hoa thành nguyên anh.

Đến khi nguyên anh đem thần thông dung luyện tấn cấp pháp tắc liền gánh chịu thiên địa cấm kỵ tấn cấp hóa thần.

Là cái nguyên anh này đã lớn bằng với thân người, không gọi là "anh" nữa mà gọi là Nguyên Thần.

Nguyên thần sẽ nhập trở về nhục thân đem địa hồn lần nữa hóa đi.

Thân thể lúc đó không có khuyết thiếu, gần như đã bỏ được quá khứ, hiện tại cùng các quy luật sinh tử.

Mà nguyên thần lúc đó tu luyện tiếp đem thân thể luyện thành pháp tắc nhục thân.

Lần nữa tấn cấp chính là hóa đi cả thất phách, mới chân chính thành tiên.

Nam tu sĩ này nguyên thần bị lấy đi nô dịch, trong thân thể lại vẫn còn nguyên vẹn địa hồn, thực tế hắn đã không còn tính là một nhân loại, giữ lại mạng cũng sẽ là từ từ phải chết.

Cho nên Minh Thiên làm từ thiện đem hắn

"Rắc..."

Một cái liền ngã xuống đất chết tươi.

Minh Thiên cười cười nhìn xung quanh.

"Có trò hay để chơi, ta có một môn cấp thấp thuật pháp chi bằng thử luyện chơi đùa chút"

Chỉ thấy hắn vung tay một cái, một đạo trận văn mầu trắng tinh bắn ra đem cả người tên tu sĩ này bao phủ.

Chỉ thấy thi thể hắn mắt thường có thể thấy dần dần khô quắt lại, hết thảy linh khí, huyết khí cùng năng lượng các loại pháp thuật đều hướng vào trong mà trôi đi.

10 phút sau, bộ quần áo trên thân nó trượt đi để lộ ra một bộ khô lâu mầu trắng tinh như bạch ngọc.

Khô Lâu Luyện Cốt Quyết

Một môn rất cấp thấp tà tu công pháp bị Minh Thiên tu luyện đến cực hạn

Mặc dù không cách nào tấn cấp được đến pháp tắc nhưng lại là thần thông đỉnh cao

"Không tồi" Minh Thiên lại đem pháp luân gắn cho nó tu luyện, không thể bỏ được vì Pháp Luân loại này công pháp thật sự quá dễ tu luyện

Hắn muốn truyền xuống cái gì là truyền, dễ dàng hơn nhiều.

Sau đó pháp luân lại tăng thêm mấy bộ luyện cốt thần thông

Trọng vực pháp tắc

U Minh Quỷ Trảo

Phệ Huyết Ma Trảo

Cốt Binh

Hấp Huyết

Phệ hồn

Dung Binh Pháp

Đồ Đằng: Tự Lành

Đồ Đằng: Hỏa Nhãn

Đồ Đằng: Sinh Long Hoạt Hổ

Đồ Đằng: Thiên Nhãn.

Một lát sau, bộ khô lâu này đã có được cốt chất cấp bậc 4 phẩm linh binh.

Chỉ có 1 địa hồn khống chế, nó trí tuệ có hạn lại chỉ biết nghe lời, làm việc theo bản năng, rất trung thành thật thà.

"Đi...giết người đi"

Minh Thiên cười gian chỉ một ngón tay tới phía bên.

Khô lâu liền đạp độn quang phi tốc về phía đó

Bản mạng pháp bảo Vạn Trận Kỳ được triệu hồi hóa thành vô số lá cờ cắm vào hư không.

Quả nhiên sau đó

"Không tốt, chạy mau"

Một bóng người đạp độn quang phi tốc mà chạy, phía sau Khô Lâu như con chó dữ mà đuổi theo.

Loại đồ vật này trung thành và nhất mực vô cùng, nghe được lệnh liền sẽ kiên quyết làm tới cùng, dù không tiếc mạng sống.

"Định núp sau làm ngư ông đắc lợi sao...còn non lắm"

Minh Thiên vui vẻ lại nhấc bước đi tiếp.

"Chuyến hành trình này thứ quý giá nhất chúng ta đã lấy, chỉ còn phải đi 2 chỗ nữa là được"

"Chủ nhân, sắp tới là chúng ta lấy đồ vật gì ?"

"Là một cái tiên phẩm linh mạch, hạch tâm xây dựng chỗ này"

Sau đó bỗng nhiên hắn lấy ra Tạo Hóa Ngọc Bình đưa cho Cửu Vĩ

"Nàng luyện hóa cái này đi, làm bản mạng bảo binh cũng không tồi"

"Chủ nhân,..thật...sao, đây là..một cái chân chính không gian Động Thiên Bán Tiên khí cấp ah..."

"Đồ chơi nhỏ mà thôi, không cần cảm động...hi"

Sờ sờ đầu nàng, hắn chọc

Nhưng mà nàng quả thật cảm động

"Chủ nhân, ta làm sao mới có thể báo đáp ngài ân tình đây"

"Báo đáp gì, hóa hình xinh đẹp chút rồi gả cho ta là được...haha"

Hắn một câu chọc ghẹo vô tâm nhưng mà

"Vâng chủ nhân"

"Ta đùa thôi, nàng sau này kiếm một nam hồ li mà gả, nam hồ li nhất định rất đẹp trai đi"

"Không đẹp bằng chủ nhân"

Nàng rất thật lòng

"Ấy ah...xem kìa Cửu Vĩ của ta nịnh chủ nhân ah, muốn cùng ta tranh sủng sao"

"Diễm tỷ chọc ta, ta nào có"

"Dừng..."

Minh Thiên vội vàng đem hai nàng ngăn lại trước bờ vực, thật sự là sự thẳng thắn của hai nàng có chút khiến hắn chịu không nổi, loại chủ đề này khiến loại người tình trường = 0 của hắn quá mức nhẫn tâm.

"Chủ nhân, ngài có thần thông di chuyển lợi hại như vậy sao lúc nào cũng đi bộ ah, lâu chết được"

"Cuộc sống của tiên nhân có gì lý thú, phàm nhân từng bước đạp thực địa cũng có bấy nhiêu lý thú"

"Ta không hiểu"

"Đạo pháp tự nhiên, khi đạt đến cực hạn là sẽ quy về đơn giản nhất, chờ khi hai nàng đạt đến trình độ của ta sẽ tự hiểu"

"Nếu vậy, ta đứng trên vai chủ nhân có hay không tính là cước đạp thực địa"

"Mẹ nó, ngươi cũng có óc sao không biết suy nghĩ vậy, vấn đề như vậy cũng cố mà hỏi"

"Hihi, ta còn tưởng chủ nhân đã tâm cảnh vô vi thiên nhân giao cảm, trời sụp không biến ah...vẫn còn biết giận"

"Ta không những biết tức, mà còn biết đánh mông mấy đứa không yên phận"

"Chủ nhân, sao lại đánh mông ah"

Giọng Minh Diễm nũng nịu khiêu khích hóc môn nam của hắn

"Chim nhỏ, ngươi không cần quyến rũ bổn chủ nhân, nhỏ vậy ta không hứng thú"

"Ta chỗ nào nhỏ..."

Minh Thiên liếc nhìn nó một cái

"Không có chỗ nào lớn hết, tất cả đều nhỏ"

"Ahhhh....ta không nhỏ...ta không nhỏ...ta không nhỏ.."

Làm như đụng trúng chỗ yếu huyệt, yêu tinh này la hét lên, thục nữ gì đó mất sạch.

"Được rồi, đừng là rộn, tới.."

Nói xong Minh Thiên phù văn trải rộng toàn thân, nháy mắt độn thổ dưới đất

Lập tức một cảnh tượng đập vào mặt làm hai đầu yêu tinh ngây ra chốc lát

Viễn Cổ Long Thân

Không đúng, là Viễn Cổ Long Mạch đã thành hình rồng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.