Thiên Tôn Tháp

Chương 111 : Nguyền Rủa




"Chân dài xui xẻo...ngươi từ đầu phải là biết đến kết quả này đi"

"Hahaha...ngươi là nữ nhân xui xẻo, bị Nguyền Rủa"

"Ngươi cùng với quỷ dữ là một chủng sinh linh...ngươi bị nguyền rủa, ngươi có thể đi xuống địa ngục đi"

Một đám tạo dịch đệ tử dưới sự chỉ huy của một người không ngừng xúi dục nhục mạ

Mà người này lại chính là

Bạch Diệu

Mà cùng một phe với hắn đó là huynh đệ Thạch Bàn, Thạch Hãn

Một phía khác, Hàn Thiếu lại cùng một đám tạp dịch đệ tử khác cười vui vẻ hả hê nhìn vào trong như xem kịch.

"Tiện nhân...Quỷ Triều này đều là tại xui xẻo của ngươi mang lại, làm cho môn phái khắp nơi hư hao, nhân mạng bỏ mình vô số...ngươi hôm nay không chết, bổn thiếu cũng sẽ tự mình giết ngươi...tiện nhân, giết ngươi để tế anh linh các đệ tử ngã xuống"

"Giết ả...giết ả...giết...giết..."

Mà lúc này, một giọng ẩn chứa khiếp người sát ý vang lên

"Ta xem kẻ nào dám giết nàng" một câu này vang lên mang theo âm sát chi lực tựa như một cơn thiên tai trực tiếp nhấn một cái nổ tung tại không gian dĩ nhiên lại đem một mảng lớn Quỷ vật chấn tan thành hư vô

Quỷ vật bị đánh tan hóa thành "linh niệm" liền bị lượng lớn quỷ vật muốn xông lên thôn phệ

"Oang...ong...ong..."

mà âm sát này bắn ra tựa như một cơn sóng thần ập đến chấn cho mấy chục tòa bảo tháp bắn ra xa xa.

Đám người ai nấy lỗ tai chảy máu ù ù, sau đó cả người thất khiếu đều chảy máu.

Hàn Thiếu và Bạch Diệu con mắt chỉ kịp co lại sau đó đồng loạt

"Hộc....phụt".

Cùng phun một ngụm máu

Chỉ riêng có huynh đệ Thạch Bàn có được đồ đằng: hồi phục có thể giữ vững không ngã.

"Âm ba hệ thần thông...tiểu tử, ngươi tấn cấp trúc cơ rồi"

Hàn Thiếu giọng run run

"Không đúng, còn chưa tấn cấp...nhưng sao có thể" Bạch Diệu một câu kiến huyết.

Minh Thiên phiêu phù tại trên không trung ánh mắt âm lãnh lần lượt liếc qua từng người.

Sát ý cấp bậc pháp tắc không phải chuyện đùa, mặc dù hắn dùng chỉ là một bộ phận nhỏ cũng đủ khiến đám người này thấy hắn như thấy quỷ, sợ hắn như sợ cọp

"Minh Thiên ca...huynh rốt cuộc trở lại rồi" vừa hạ xuống Diệp Tố liền nhào vào ngực hắn.

Minh Thiên vẩy tay một cái một đạo đồ đằng liền khắc vào trán nàng

Hồi phục

Sau đó một cái phù văn lóe lên, tức thì khắp trời sạch sẽ tinh quang, cam lộ vẩy xuống, Phù Đồ Môn khắp nơi điêu linh đồng ruộng liền như đảo ngược thời gian mà sinh trưởng.

Hắn vẩy tay một cái, trận pháp giam cầm dưới chân nàng liền như bún mềm nhão nhoét

Không tới 10 phút sau, toàn bộ Phù Đồ Môn trở về như trước kia không khác bao nhiêu, chỉ khác là trong lòng đám người khi nhìn thấy Minh Thiên đã có thêm một loại sợ hãi lẫn thán phục.

"Nữ nhân của ta, ta bảo hộ...kẻ nào còn dám một câu bêu xấu nàng, sau lưng bày mưu nghĩ kế với nàng...hắn nhất định...c..h....ế...t."

Một câu hắn vừa ra, lập tức khắp trời âm khí hội tụ hóa thành một cái mầu đen lẫn đỏ phù văn giăng đầy trời, khắc ấn vào trong hư không

Kinh khủng nguyền rủa lựa như một cái khủng bảo nối liền chư thiên, xuyên thấu hết thảy chính nghĩa lẫn tà ác, không chút tiết ra ngoài cũng không chút nào kinh thiên động địa nhưng lại khiến nhân tâm ấm lạnh.

Tại trong tay Minh Thiên không biết từ khi nào đã hiện lên một viên lôi cầu hắc sắc, huyết sắc phù văn trải đầy trời sau đó liền như một cái lưới đánh cá đem đầu nguồn kết dẫn tại lôi cầu.

Sau đó huyết văn tan ra biến mất. Mọi người vẫn không hiểu được chuyện gì chỉ nghĩ rằng Minh Thiên một câu

"Cuồng vọng...tiện nhân này ngươi bảo vệ, ngươi đủ tư cách này sao ?"

Một tên đệ tử tạp dịch bất bình chống tay đứng lên chùi huyết khóe miệng âm ngoan mà quát tới

Hắn nói vừa đoạn, cả đám người ai nấy đều đồng dạng đứng lên sát ý ngút trời nhìn tới Minh Thiên

Ngay cả Hàn Thiếu cùng Bạch Diệu đều là đứng lên cười lạnh đồng loạt nhìn Minh Thiên như nhìn người đã chết

"Nàng...ta đã định sẽ giết, ngươi không có tư cách xía vào...nữ nhân này ta...giết....định"

"Không sai...giết nàng...giết tiện nhân đó"

Một nháy mắt vừa ra đó, bầu trời lần nữa hiện ra một cái huyết sắc phù văn.

Mỗi người nói ra miệng câu nói đó liền bỗng nhiên hiện lên một cái huyết sắc ấn ký giữa mi tâm

"Không tốt...là nguyền rủa thuật"

Hàn Thiếu kinh hoảng thốt

"Hừ, nguyền rủa thuật tà môn đồ chơi này cũng dám lấy ra...thứ này là trời sinh yêu cầu cực lớn sinh mệnh lực cùng thần hồn để đánh đổi thi pháp" Bạch Diệu một câu tỉnh người trong mộng

"Hahaha...không sai, người trúng nguyền rủa càng nhiều thì hiệu quả càng kém, lực áp càng lớn...thậm chí đủ hút khô ngươi sạch sẽ thần hồn cùng huyết khí....huynh đệ, ta muốn xem hắn lấy tư cách gì giữ mạng cho tiện nhân này...cũng muốn xem, hắn lấy ở đâu lá gan đi khiêu khích chúng ta"

Hàn Thiếu sẵng giọng khinh bỉ mà nói

Phía sau hắn một nhóm người đều hùa theo

Lập tức ai nấy như ong vỡ tổ mà hò hét

"Tiện nhân...tiện nhân...tiện nhân"

"Ta muốn ngươi chết...ngươi hôm nay phải chết, trời cũng không cứu được ngươi"

"Chết...chết....giết ..."

Diệp Tố nhìn thấy đám người hò hét trong lòng mặc dù không thiếu tức giận nhưng lại cảm thấy trong ngực ấm áp, cảm thấy hơi ấm truyền đến khiến lòng vô cùng an toàn.

Lúc này trong lòng nàng không có bất kỳ ai, chỉ có hắn

Mà Minh Thiên lúc này bỗng nhiên cười

"Không nên đùa với ta" giọng hắn rất nhạt rất nhạt, nhưng mang theo âm ba vẫn đủ để mọi người đều nghe được.

"Hừ...ngươi sao, ngươi là cái thá gì ?"

"Cút, ngươi cũng là tiện nhân...tiện nhân..."

Mà lúc này bỗng nhiên bầu trời huyết sứa phù văn tỏa ra một mầu đỏ tươi đến cực hạn tựa như một bông hoa nở đến xinh đẹp nhất.

Tại trên một ngọn sơn phong Kiếm Chân Nhân bỗng nhiên nhíu mày.

Bên cạnh lão Di Thần cũng hơi tò mò nhìn huyết sắc phù văn này

"Đây là Nguyền Rủa phù văn không sai, nhưng rất kỳ lạ...rất không hiểu nổi" Di Thần thầm nói

"Không sai, đây quả thật là Nguyền Rủa pháp thuật nhưng hiệu quả thấp, thô thiển...vô cùng thô thiển, không đáng nói"

Kiếm Chân Nhân dãn ra chân mày nói

"Đây không lẽ chỉ là hư trương thanh thế"

"Uhm, yên tâm dù hắn có hay không bản lĩnh nguyền rủa ta đều có đủ lý do đưa hắn vào chỗ chết"

"Vâng, nguyền rủa thuật thuộc về tà đạo Phù Đồ Môn môn quy không cấm nhưng giết hại đồng môn thì..."

"Haha..."

Kiếm Chân Nhân xen vào nói

"Dùng lại chiêu cũ, thiếu môn chủ ngươi không sợ bị lật thuyền sao ?"

"Đối phó loại người như hắn, ta còn cần đi động não...cũ mà hiệu quả là được"

"Oh...không tốt"

..........

Lúc này bên dưới

"Tiện nhân...còn không mau tự sát"

"Ngươi là nguyền rủa giả ngươi đáng chết....dù ở đâu cũng không thể sống, Môn quy không giết ngươi nhưng ta đại diện chấp pháp đệ tử...phán ngươi tội chết"

"Ngươi mang đến Phù Đồ Môn vận xui, làm biết bao đệ tử oan mạng...ngươi chết ngàn lần không đủ, ngươi...."

Tên này hắn đang nói sướng miệng bỗng nhiên

"Hự...xẹt" một âm thanh nhỏ xíu vang lên

Trong trời tối một đạo ánh điện màu đen thui lóe lên không ai thấy được, nhưng giọng tên này đang nói tự nhiên dừng làm đám người ai cũng không tự chủ được nhìn tới

Sau đó ai nấy đều sợ hãi

"Phốc..." từ trên trán hắn, một đạo huyết sắc ký tự vỡ ra đem theo toàn thân huyết sắc linh hồn đang ngọ nguậy dãy dụa bên trong.

Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều tức thì lạnh mình, một cái lạnh đến tận xương tủy lẫn linh hồn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.