Tâm đầu huyết của thần nữ rót vào trong linh thạch, có thể hủy thiên diệt địa
......
Ba ngày sau, Thần Vương phủ.
Trong phủ không có việc gì, sau khi Thẩm Trường Dịch dùng xong bữa tối, liền cho lui hết hạ nhân.
“Thiếu Ôn, ngươi nhớ kỹ, không được tới quấy rầy. Nếu là có người đến phủ, thì nói ta ra ngoài rồi.”
“Vâng.” Thiếu Ôn cung kính đáp lời, sau đó lui xuống, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Thẩm Trường Dịch ung dung đi vào buồng trong, đối mặt với vách tường điêu khắc chúng thần minh trên Cửu Thiên, ánh mắt dần tối lại.
Thần minh…… Hắn ngẩn ngơ nhìn những bức phù điêu họa tượng sinh động như thật kia, chúng thần bễ nghễ quan sát chúng sinh, sắc mặt bi mẫn và hờ hững. Giống như mặc kệ mọi thăng trầm chốn phàm trần, mặc kệ chiến tranh mưa máu, bọn họ vẫn luôn cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó dùng sức đẩy giá cắm nến bên cạnh.
Oanh —— một tiếng, vách tường tách ra rồi từ từ di chuyển sang hai bên, khiến một làn bụi mỏng bay lên.
Đập vào mắt là một cầu thang đá thật dài, không biết thông với nơi thần bí âm u gì. Nhiều chỗ của thang đá bị mài mòn nên trông có vẻ xiêu vẹo cũ nát. Nhìn xuống dưới chỉ thấy bóng tối vô biên, khiến người ta sởn tóc gáy.
Thẩm Trường Dịch nhẹ nhàng nhấc tay lên, phủi tro bụi dính trên người, ánh mắt vẫn âm trầm, không biết suy nghĩ cái gì.
Sau đó, hắn nhue bình thường mà bước xuống dưới. Mỗi một bước đi đều khiến thang đá vang lên một tiếng vang lạnh lẽo cứng rắn.
Lại một tiếng—— oanh, vách tường phía sau hắn khép lại, vô cùng kín kẽ, khiến ta khó mà tìm được vết tích nào.
Đêm khuya trống trãi, không ai biết nơi này xảy ra chuyện gì.
...
Trong thạch thất, một viên linh thạch màu đỏ tươi như máu đang lơ lửng trên không, giống như được tôi luyện bởi vô số oan hồn, đỏ chói mắt, toát ra vẻ u ám đáng sợ.
Quanh thân linh thạch tỏa ra vầng sáng huyết sắc, giống như một giọt máu tươi nhỏ xuống nước, từ từ lan rộng ra, màu sắc nhạt dần, nhưng tội ác không hề giảm.
Thẩm Trường Dịch khoanh tay đứng đó, linh thạch phát ra hồng quang phản chiếu vào mắt hắn, khiến cho hai mắt hắn như nhiễm một tầng huyết sắc, tăng thêm mấy phần mị hoặc và xảo quyệt.
“Chuyện xảy ra mấy ngày trước, ta đã biết.”
Đột nhiên, sau lưng hắn truyền đến một âm thanh mệt mỏi.
Người nọ dần dần bước ra khỏi bóng tối, đi đến trước mặt Thẩm Trường Dịch. Y mặc trường y màu đen, tóc dài không búi lên, mà buông xõa tự do trên lưng.
Tóc dài hơi rũ xuống, lộ ra đường nét góc cạnh trên mặt y.
Rõ ràng là gương mặt của một thanh niên tuấn lãng, nhưng hai tròng mắt của y lại lộ ra một loại tang thương như đã trải qua trăm năm.
Thấy Thẩm Trường Dịch không trả lời, y lại hỏi: “Binh lực của chúng ta còn thừa lại bao nhiêu?”
Thẩm Trường Dịch rốt cuộc cũng phản ứng lại. Đôi tay thon dài tái nhợt của hắn hơi run lên, hắn ngẩng đầu, khẽ thở dài: “Ba vạn.”
“Cái gì?!” Ánh mắt của người nọ đột nhiên trở nên sắc bén, “Ba vạn binh lực, có thể làm gì chứ!”
“Vô Trạch, hiện tại không phải thời điểm hoảng loạn, chúng ta phải bình tĩnh lại, suy nghĩ đối sách khác.”
“Bình tĩnh? Ta làm sao bình tĩnh được? Trên lưng mang huyết hải thâm thù không phải chỉ có một mình Cố Tử Thanh ngươi!” Hai mắt Vô Trạch đỏ bừng, ngữ khí dồn dập, “Hai mươi năm trước ta lâm vào tuyệt cảnh, là Cố thừa tướng đã cứu ta, từ đó về sau ta ở bên cạnh ông ấy hành thiện tích đức, cứu người bị thương, chăm sóc kẻ bị bệnh. Ông ấy cho ta sinh mệnh và tính ngưỡng, đối với ta, Cố gia còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình!”
“Hiện tại, ta vì báo thù, lợi dụng đạo thuật để củng cố quân đội, sớm đã tẩu hỏa nhập ma, triệt để bước vào yêu đạo, ta đã không có đường lui nữa. Bây giờ ngươi nói với ta, tất cả đều bị hủy hoại rồi……”
“Ta biết tình thế hiện tại khẩn cấp, nhưng mà ngoại trừ lần nữa ám luyện trọng quân, thật sự không có biện pháp nào khác.” Ngữ khí của Thẩm Trường Dịch vô cùng bình tĩnh.
“Nhưng, Cố Tử Thanh... ta đã rơi vào yêu đạo, không còn nhiều thời gian nữa.” Y nói, tâm tình vốn đang tức giận dần dần bình tĩnh lại.
Có lẽ Vô Trạch là người duy nhất trên thế giới này gọi hắn là “Cố Tử Thanh”.
Trong lòng Thẩm Trường Dịch bỗng dâng lên một nỗi áy náy và khó chịu. Hắn thở sâu một hơi, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Vô Trạch đột nhiên hơi ngẩn ra.
“Sao ngươi biết trong lòng ta còn có kế sách khác?”
Thẩm Trường Dịch mím môi: “Nhiều năm như vậy, ta ít nhiều cũng hiểu rõ ngươi.”
Vô Trạch nhìn linh thạch huyết sắc, giống như hạ một quyết tâm lớn, y nói: “Phải, ngươi nói không sai. Ta thật sự còn biết một phương pháp. Nhưng phương pháp này nghe hơi hoang đường.”
Thẩm Trường Dịch nói: “Ngươi cũng nói, chỉ là nghe nói mà thôi. Nếu là biện pháp, thì sẽ có hiệu quả.”
Vô Trạch nhẹ nhàng lắc đầu, giống như hơi lơ đễnh.
Y nhìn chằm chằm vào đôi mắt bị phản chiếu thành màu đỏ của Thẩm Trường Dịch, thanh âm trở nên nhẹ nhàng, mang theo tang thương ấp ủ nhiều năm, như chứa một chút thần bí xưa cũ: “A Thanh, ngươi…… có tin vào thần không?”
Ánh mắt Thẩm Trường Dịch cứng lại, sau đó lộ ra kinh ngạc không hề được che giấu: “Ngươi nói cái gì?”
Thần?!
Chẳng lẽ hiện tại bọn họ ngu ngốc đến mức phải cầu thần hỏi Phật để an ủi chính mình sao?
Hoang đường, quá hoang đường.
“Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi nhất định là nghĩ đến cầu thần hỏi Phật, hư vô mờ mịt.” Vô Trạch lại từ tốn nói.
Thẩm Trường Dịch nhìn y, không nói gì.
“Nhưng ngươi đã quên ta là ai sao? Ta là một đạo sĩ, một đạo sĩ có chút ít pháp lực. Nếu như trên đời này có pháp lực, có Thần Khí giống như linh thạch này, vậy thì vì sao không có thần chứ?”
Thẩm Trường Dịch đột nhiên trầm mặc.
Hắn nhớ tới ngọc bội Trường Ninh của mình.
Mẫu thân nói, bà đi một bước lạy một cái, bà lạy một ngàn bậc thang, nhận được chúc phúc của thần linh.
Bà từng gặp thần sao? Không người nào biết cả.
“Nhưng mà, chúng ta chưa từng gặp……”
“Chưa từng gặp không có nghĩa không tồn tại,” Ngữ khí của Vô Trạch dường như hơi mỏi mệt, sau đó y khẳng định, “Thiên hạ này, có rất nhiều thần tán lạc ở thế gian. Khi bọn họ sử dụng thần lực, sẽ tản mát ra thần tức. Ngươi đã quên rồi sao, tinh thạch trên người của ngươi, có thể cảm nhận được thần tức.”
Thẩm Trường Dịch đột nhiên giật mình.
Sao hắn có thể quên mất chuyện này...
Tinh thạch nóng bỏng…… Ngọc bội Trường Ninh đột nhiên biến mất…… Thân ảnh màu tím đột nhiên xuất hiện trong đêm khuya……
Thiên Kỳ……
Thiên Kỳ?!
Chẳng lẽ nàng là thần sao?
Nụ cười rực rỡ của thiếu nữ bỗng hiện lên trước mắt. Đáy lòng hắn đột nhiên nảy sinh một cảm xúc không biết tên.
Thẩm Trường Dịch nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra: “Nếu một ngày nào đó, ta thật sự tìm được thần, thì nên làm như thế nào?”
Vô Trạch xoay người, đắm chìm trong huyết quang đỏ rực, nhìn linh thạch đỏ tươi như máu đang lơ lửng giữa không trung, nói: “Một giọt tâm đầu huyết của thần minh, rót vào linh thạch này, có thể hủy thiên diệt địa.”
Sức mạnh hủy thiên diệt địa……
Thẩm Trường Dịch cũng nhìn về phía linh thạch, hắn biết mình không có lý do gì để phản bác, càng không có lý do để lui bước.
“Vậy ta cần làm gì?” Hắn hỏi.
“Ngươi chỉ cần tìm được thần, lấy được tín nhiệm của người đó. Đến lúc đó, ta sẽ có biện pháp.”
Trong đầu Thẩm Trường Dịch hiện ra gương mặt của Thiên Kỳ. Nàng cười rộ lên rực rỡ tựa như ánh mặt trời, mang theo ánh sáng của cả thế gian, đôi mắt trong veo như nước, nốt chu sa minh diễm chói mắt, giống như thần nữ chúc phúc cho chúng sinh.
Hình ảnh dần dần tản đi, thân ảnh của nàng cũng dần nhòe đi, chỉ có một chu sa giữa trán vẫn đỏ tươi, một màu đỏ nóng bỏng.
Đốt cháy lồng ngực hắn.
Hắn không nói thêm gì nữa, xem như ngầm đồng ý. Sau đó hắn xoay người lại, bước xuống thềm đá, trốn khỏi bóng tối, thoát khỏi lừa gạt.
Giống như chỉ có rời khỏi đây, tội ác trong lòng hắn mới có thể giảm bớt vài phần.
Sau lưng, Vô Trạch lẳng lặng nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn. Thật lâu sau đó, trong thạch thất truyền đến một tiếng thở dài nặng nề.
Y không nói với Thẩm Trường Dịch, tâm đầu huyết khóa chặt với hồn phách của thần. Một khi lấy ra, dù là thần linh cũng sẽ hồn phi phách tán.
Vĩnh thế không được siêu sinh.
“A Thanh, ngươi quá dễ mềm lòng. Chuyện ác như thế này, vẫn nên để ta làm đi.”