Hồ sen và người ấy, nàng không còn nhớ nữa.
.....
Sau khi mọi người tản đi, một mình Thẩm Chiêu ở lại Nghị Chính Đường, như đang chờ ai đó.
Đêm đen như mực, ngoài điện thỉnh thoảng vọng đến vài tiếng quạ kêu chói tai, thê lương. Ánh nến bị gió thổi lung lay, tựa như đang khiêu vũ, lại giống đang đau khổ giãy giụa.
Trong chốn thâm cung, mỗi ngày có vô số bi hoan ly hợp, là ván cờ của mỗi vị quyền tử (*). Kẻ nào không cẩn thận, đi nhầm một bước, sẽ mất đi cả bàn cờ, rơi vào con đường vạn kiếp bất phục.
(*) 权: quyền lực, 子: thời xưa dùng để chỉ những người đàn ông có học thức. Quyền sĩ ý chỉ người đàn ông vừa có quyền vừa có học thức.
Một lát sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ ngoại đường.
Thẩm Chiêu nhìn ánh nến yếu ớt sắp tắt, không có ý bảo cung nữ đến đổi. Ông ta tùy ý dạo bước trong nội đường, dù không quay đầu lại, ông ta cũng biết người đến là ai: “Có tra được gì không?”
Thẩm Ngọc cung kính hành lễ, đáp lại: “Phụ hoàng, nhi thần đã ra lệnh cho ngự vệ nội cung lục soát các phủ, nhưng không tra được manh mối nào.”
“Ừm,” Thẩm Chiêu cũng không có vẻ gì là kinh ngạc. “Xem ra kẻ chủ mưu đã sớm có chuẩn bị, không tìm được manh mối cũng là bình thường. Con và ta chỉ cần biết, kế hoạch mưu phản chu toàn thế này, nhất định có người trong triều tiếp ứng. Sau này phải giám sát chặt chẽ, tuyệt đối không được thiếu cảnh giác.”
“Vâng, nhi thần đã rõ,” Thẩm Ngọc dừng một chút, sau đó nói thêm, “Chỉ là…… Nhi thần phát hiện một điểm khả nghi……”
Thẩm Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn ta, khẽ nhíu mày: “Nói thẳng đi. Ở trước mặt trẫm, con không cần đắn đo.”
Thẩm Ngọc lấy ra một phong thư từ ống tay áo: “Cái này tìm được trong phủ của tứ đệ. Là…… Lục tướng quân viết.”
Thẩm Chiêu có vẻ hơi kinh ngạc. Ông ta nhìn phong thư trong tay Thẩm Ngọc, tựa hồ có chút khó tin, nhưng lại không muốn tự mình mở ra, nên không nhận lấy, mà trực tiếp hỏi: “Bên trong viết cái gì?”
Thẩm Ngọc trả lời đúng sự thật: “Trong thư viết Lục tướng quân tìm được một khối ngọc Lam Điền (*) thượng hạng, mời tứ đệ đến thưởng thức...” Hắn ta cân nhắc một chút, sau đó nói tiếp, “Chỉ là…… Tướng quân cùng hoàng tử trao đổi thư từ, quan hệ thân thiết như thế, không khỏi khiến người khác hoài nghi……”
(*) Là một trong những loại Ngọc có “tuổi đời” lâu nhất hiện nay, được tìm thấy và khai phá từ thời kỳ đồ đá, cách đây hàng ngàn năm trước. Các tác phẩm chạm khắc bằng Ngọc Lam Điền bắt đầu phổ biến ở tầng lớp quý tộc và thượng lưu vào thời Xuân Thu, Tần, Hán và đạt đến đỉnh cao ở thời nhà Đường. Quốc Ấn của Tần Thủy Hoàng chính là được làm từ loại Ngọc này.
“Hoài nghi cái gì?” Thẩm Chiêu có chút không kiên nhẫn, ngắt lời hắn ta, “Tứ đệ của con thích sưu tầm mỹ ngọc, thiên hạ đều biết, chỉ một lá thư mời thưởng ngọc thì có thể chứng minh điều gì?”
“Nhưng mà……”
“Việc này không được nhắc lại nữa! Ta nhìn Trường Dịch lớn lên, trong lòng hắn nghĩ gì, ta hiểu rõ hơn bất cứ ai khác. Cho dù cả thiên hạ làm phản, thì hắn cũng sẽ không làm phản.”
Trong mắt Thẩm Chiêu ẩn ẩn lộ một tia lửa giận, nhưng ngay cả ông ta cũng không phát hiện ra, sau khi biết được nội dung của phong thư kia, ông ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Thẩm Chiêu như sắp tức giận, Thẩm Ngọc cũng không dám nói tiếp nữa.
Hắn ta biết phụ hoàng sủng ái Thẩm Trường Dịch từ nhỏ, chỉ là không nghĩ tới ông ta lại thiên vị hắn đến mức này. Chỉ sợ cho dù có một ngày Thẩm Trường Dịch thật sự âm thầm thao luyện quân đội, phụ hoàng cũng sẽ cười rồi giải vây giúp hắn, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Hắn ta trầm mặc cúi đầu, âm thầm nắm chặt hai tay.
...
Trong Thần Vương Phủ cũng là một đêm đèn đuốc không tắt.
Một mình Thẩm Trường Dịch đứng ở trong đình viện, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đầy ánh sao sáng, như đang hỏi trời cao, hỏi về số mệnh của chính mình.
Lúc này, một đạo hắc ảnh vô thanh vô tức xuất hiện, ngữ khí vội vàng: “Điện hạ, Bệ Hạ và Thái Tử lấy được thư từ, nhưng không phát giác được gì khác thường.”
Thẩm Trường Dịch nặng nề thở phào, trong lòng yên tâm đôi chút. Hắn hỏi: “Bọn họ còn nói gì nữa không?”
“Trong lòng Thái Tử vẫn có nghi ngờ, nói ngài và Lục tướng quân quan hệ thân thiết, có chút khả nghi.”
“Bệ hạ thì sao?” Thẩm Trường Dịch lại hỏi.
Ám vệ ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Thẩm Trường Dịch, đáp lại: “Bệ hạ vô cùng tín nhiệm điện hạ. Bệ hạ nói…… Bệ hạ nói cho dù cả thiên hạ mưu phản, duy chỉ có điện hạ không có khả năng làm điều đó.”
Nghe thế, trong mắt Thẩm Trường Dịch không khỏi hiện lên một tia sửng sốt. Thẩm Chiêu tín nhiệm hắn như vậy sao?
Chợt, khóe miệng hắn câu lên một nụ cười châm chọc: “Nực cười, thật nực cười.”
Cả vương triều này, có lẽ chỉ có Thẩm Ngọc là trung thành nhất với Thẩm Chiêu. Ông ta lập Thẩm Ngọc làm Thái Tử chính là vì nhìn trúng năng lực và sự trung tâm của hắn ta, hai người chỉ giống như quân vương và thần tử bình thường, Thẩm Chiêu chưa từng thật lòng sủng ái người nhi tử ưu tú này.
Thế mà đối với người ý đồ đoạt thiên hạ như Thẩm Trường Dịch, Thẩm Chiêu lại thiên vị và tín nhiệm một cách vô điều kiện. Thẩm Chiêu dốc hết toàn lực thỏa mãn mong ước của hắn, yêu cầu của hắn, nhưng lại không nghĩ tới thứ hắn muốn nhất chính là thiên hạ này, chính là cái đầu trên cổ của Thẩm Chiêu.
Đối với đương kim hoàng tử như thế, đối với cả nhà trung thần của Cố gia cũng như thế. Là số mệnh muốn an bài như vậy. Trời xui đất khiến, đi ngược lại ý muốn của mọi người.
“Đúng là hôn quân.” Một lát sau, Thẩm Trường Dịch khẽ nói.
...
Lúc Thiên Kỳ và Kiều Tiểu Ngũ đến phủ của Tống Thư Lễ, đã là đêm khuya, ánh trăng bàng bạc soi rọi vạn vật.
Màn đêm thăm thẳm và ánh trăng sáng tỏ che lấp hết thảy những thứ xấu xa bẩn thiểu. Trong đình viện của Tống Thư Lễ có một cái ao trong vắt, trên mặt ao từng tầng khói mỏng lượn lờ. Hoa sen trong ao đong đưa khiến mặt ao gợn sóng lăn tăn, tạo nên một khung cảnh đẹp đến khó nói nên lời.
Cảnh đêm yên tĩnh và hơi se lạnh khiến Thiên Kỳ nhớ tới Thiên giới.
Nàng hơi thất thần, không tự chủ được mà bước lên phía trước. Kiều Tiểu Ngũ nhìn Tống Thư Lễ đứng cách đó không xa, cậu mím môi, tự giác lui xuống.
Tống Thư Lễ hơi nghiêng đầu, thu lại sáo ngọc trong tay, đứng tại chỗ không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn nàng.
Trong ấn tượng của Thiên Kỳ, Thiên giới hình như cũng có một hồ sen như thế này. Hồ sen kia là độc nhất vô nhị ở Thiên giới, bởi vì tất cả các hồ sen khác đều trồng băng liên, chỉ có duy nhất hồ sen kia trồng hoa sen của nhân gian.
Nhưng mà Thiên giới không nuôi dưỡng được đồ vật của Nhân gian, những bông hoa kia sinh trưởng như thế nào, Thiên Kỳ không biết.
Trong đầu nàng loáng thoáng hiện lên vài hình ảnh mơ hồ, tựa như có một bóng dáng của ai đó đứng trước hồ sen thật lâu, hình như y chờ nàng rất lâu, rất lâu rồi.
Nàng rõ ràng không quen biết y, nhưng loại cảm giác này lại rõ ràng như thế, gắt gao bóp chặt lấy trái tim nàng, ép nàng có chút không thở nổi.
Rốt cuộc là ai?
Cảm xúc dâng trào trong lòng thôi thúc nàng, khiến nàng không phân rõ hiện thực và hư ảo, vội vàng bước lên phía trước, muốn thấy rõ bộ dáng của người kia.
Chỉ là người kia giống như vĩnh viễn đưa lưng về phía nàng, nàng đi lên phía trước, thân ảnh của y giống như bị gió thổi càng ngày càng xa, càng ngày càng nhạt nhòa.
Như thể nàng dùng hết cả đời này, cũng không thể thấy rõ gương mặt của y.
Đột nhiên, nàng lảo đảo một cái, giống như đụng vào ai đó. Va chạm bất ngờ này kéo nàng từ huyễn cảnh về hiện thực. Nàng xoa trán bị đụng đau, ngẩng đầu lên: “Thật xin lỗi……”
Sau khi nhìn thấy người đến, nàng giật mình, dụi mắt:
“Tống Thư Lễ?”