Thiên Thần Trong Ác Quỷ

Chương 297: Bà cô Crystal




Đã hơn một tuần, Kaylin không được gặp Dominic, thậm chí cô và Zane còn chẳng nói được với nhau câu nào. Cảm giác càng ngày càng xa cách anh hơn. Cuối cùng cô lại chẳng thế làm gì được, mỗi lần muốn gần anh thì anh luôn có công việc, cô cũng chỉ ở trong phòng lủi thủi. Lúc nào có người đến sẽ bớt suy nghĩ linh tinh, nhưng khi ở một mình thì lại bắt đầu nghĩ vớ vẩn.

Hôm nay chợt có khách quý tới chơi. Chính xác thì là một quý bà. Từ trên xuống dưới, không chỗ nào là không có nhãn hiệu xa xỉ. Nhìn bà có vẻ đang ở độ tuổi trung niên, nhưng tính cách cũng rất dễ gần. Người hầu trong nhà có lẽ đã quen bà từ trước. Nên chỉ cần vừa thấy bà thì đã đem cốc nước cam nguyên chất tới.

- Zane đâu? Sao ta không thấy thằng bé? - Bà Crystal nhìn lên trên tầng rồi mới hỏi người trong nhà.

- Dạ, ông chủ đi làm. Hiện giờ chỉ còn phu nhân với cậu chủ nhỏ ở nhà.

Vừa nghe nói đến Kaylin, bà chợt nhớ đến chủ đề chính. Liền đứng dậy còn bảo người trong nhà đưa bà tới gặp Kaylin.

Lúc Kaylin nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vừa mở cửa ra thì bà đã đi vào còn ôm lấy cô như người thân quen vậy. Kaylin có chút ngượng ngùng nhưng vẫn để bà ôm.

- Chà, đúng là rất một thiên thần. Nhưng sao gầy vậy? Ai để cho cháu dâu của ta ăn uống thiếu chất tới như này? - Bà Crystal ban đầu niềm nở, về sau lại quay ra chỉ trích người giúp việc.

Thật ra bà đã từng nhìn thấy Kaylin, nhưng chỉ là qua những bức ảnh. Cho dù là Zane đã kết hôn với Kaylin, thậm chí còn có con với cô nhưng bà chưa từng gặp mặt Kaylin bao giờ. Không phải vì không muốn, mà là bên phía gia đình chồng của bà, có rất nhiều chuyện rắc rối, cho tới tận mấy năm nay vẫn chưa được nghỉ ngơi. Chỉ là giờ nghe nói rằng Kaylin vừa vượt qua được Thần Chết, bà muốn xem rõ xem Kaylin có vận may lớn tới mức nào. Đúng là nhìn một lần sẽ muốn nhìn lần nữa, và cả nhiều lần khác nữa.

Kaylin chớp chớp mắt nhìn bà. Người phụ nữ trước mặt này cũng rất giống với mẹ chồng của cô.

- Con chào cô... Xin lỗi, nhưng con chưa được biết tên của cô ạ. - Kaylin rón rén để bắt chuyện với bà.

- Cái gì? Thằng bé Zane không hề nói cho con biết về ta sao? Ôi trời... - Bà Crystal có vẻ như sắp bốc hỏa đến nơi.

- Dạ... Zane đi... làm nên có lẽ...

- Được rồi, đợi nó về đây ta sẽ hỏi tội.

Nói xong liền kéo Kaylin đi về phía giường để ngồi. Trời mùa đông, nhưng bà không thích không khí trong căn phòng này chút nào. Cảm giác nó cứ ấm giả tạo ra làm sao. Thậm chí bà còn mở cửa sổ cho gió lùa vào. Kaylin có chút rùng mình nhưng vẫn cố gắng để thích nghi theo.

- Angel phải không? Ta là Crystal Lafferty. Gọi ta là cô Crystal nhé.

- Dạ... thưa cô Crystal.

Kaylin đang thắc mắc, gia đình của Zane còn bao nhiêu người nữa vậy? Cô đã phải ghi nhớ rất rõ từng người trong Anthony, thế nhưng còn những người khác nữa anh chưa từng nói cho cô nghe.

Nhìn gương mặt ngờ nghệch của Kaylin, bà có thể đoán rằng đây là lần đầu cô được nghe tới tên của bà.

- Thằng bé không nói gì với con sao? Rõ ràng ta đã gọi điện, thậm chí còn nhắn tin để cho nó biết rằng hôm nay ta sẽ tới. Vậy mà giờ này không thấy mặt mũi đâu.

- Zane... rất bận ạ.

- Con cũng không cần nói đỡ cho nó. Với lại Angel này, con đã ở đây lâu như vậy rồi, nói ta nghe, thằng bé có bắt nạt con không? Nếu có, ta chắc chắn sẽ xử lý nó thay con.

Nhìn gương mặt bà sắc sảo, nhưng cách bà nói, cả cách bà tiếp xúc với người đối diện khiến họ cảm thấy bà rất dễ tính, còn thân thiện nữa.

- Cô... là cô của Zane sao ạ?...

- Ừ, ta là em gái của mẹ chồng con. Nhưng dù sao thì ta cũng phải gọi thằng bé về đây trước đã.

Cầm điện thoại lên gọi không biết bao nhiêu cuộc, vậy mà Zane đều không bắt máy. Kaylin nhìn bà gọi trong vô vọng như vậy, cũng thấy thương thay cho bà. Zane là người gần như cuồng công việc, vì vậy khi làm anh sẽ không nghe. Cô cũng hạn chế, rất ít khi làm phiền anh khi anh đang làm việc. Thậm chí ngay cả những lúc anh đi sang nước khác, cô rất lo sợ vì lúc nào cũng sẽ có đụng độ súng đạn, nhưng lại không dám gọi điện cho anh những lúc đó. Chỉ khi anh về nhà an toàn, khi đó tảng đá trong lòng cô mới được đẩy bỏ.

Nhìn vẻ mặt bà Crystal đang không vui rồi. Thằng cháu trai này của bà, bà rất hiểu nó. Cho dù tính nết nó thay đổi hơn trước, nhưng bà nuông chiều nó nhất. Vậy mà nó không thèm để ý đến người cô này một chút nào. Suy nghĩ một hồi liền quay sang cười với Kaylin.

- Angel này, cho cô mượn điện thoại của con có được không?

- À... Dạ... - Kaylin xoay người lấy điện thoại rồi đưa cho bà.

Đương nhiên bà đoán không sai. Chỉ cần là Kaylin gọi đến thì Zane sẽ bắt máy.

- Có chuyện gì?

Từ đầu dây bên kia, giọng lại lạnh lùng như vậy khiến bà Crystal cau có mặt mày.

- Nói chuyện với vợ mình như vậy sao? Cô gọi cho con không biết bao nhiêu cuộc rồi, cái thằng bé này. Bây giờ con có chịu về hay không?

- Có chút việc bận. - Zane nói xong liền định cúp máy luôn.

- Con không về thì ta đưa thiên thần của con đi luôn đấy. Cái thằng bé khó tính này, về nhà nhanh lên biết chưa?

Bà Crystal ung dung tắt máy trước. Đây là lần đầu tiên bà có cảm giác thoải mái sau khi gọi điện cho thằng cháu ương bướng của mình. Chính vì là lần đầu tiên bà ra lệnh được cho Zane, thậm chí còn là người tắt máy trước.

Nhìn bà vui vẻ như vậy thì Kaylin cũng đỡ lo hơn. Cô rất sợ gặp phải những người khó tính vì nếu gặp phải họ thì cô không biết phải tiếp họ ra làm sao nữa.

Vì là có khách tới chơi, bảo mẫu nhân cơ hội để Kaylin có thể gặp được con trai của mình. Dominic ngồi trong phòng chơi, mặc cho bà Crystal đến gần chào hỏi ra sao thì thằng bé cũng mặc kệ. Kaylin vì sợ bà sẽ hiểu lầm nên cũng có giải thích một chút về tình trạng của thằng bé. Thật may là bà cũng hiểu cho.

Một lúc sau thì Zane cũng trở về. Nhưng nhìn cái cách lạnh lùng của anh đối với bà Crystal thì Kaylin không hiểu nổi thật sự sao người trong nhà mà anh cứ lạnh lùng tới vậy.

Vừa vào phòng đã cảm thấy khác lạ, anh nhíu mày đi tới kéo cửa sổ lại. Còn có nhắc nhở đối với bà:

- Từ sau không cần mở cửa sổ ra làm gì.

Bà Crystal cũng đâu biết, tuy Kaylin không nói gì nhưng cô vẫn cho chân trong chăn từ nãy tới giờ. Thân trên của cô sắp đóng băng luôn rồi.

- Aiz, cái thằng bé này. Mở cửa có phải không khí sẽ vào tốt hơn không?

Zane vậy mà không nói gì hết, đi tới chỗ Kaylin để xem cô ra sao. Rất muốn mắng cô lúc này nhưng lại không nói ra. Cô cũng biết cách tự hành hạ bản thân mình thật đấy.

Hai người vậy mà vẫn cứ im lặng. Cho tới tận tối khi bà Crystal ăn tối xong mà về phòng được sắp xếp để nghỉ ngơi. Kaylin mới có thời gian riêng để nói chuyện với anh. Cô rất khó để mở lời với anh, nhưng cuối cùng anh cũng đã chịu lại gần để nghe mà không cau có mặt mày.

- Cô Crystal... cô muốn rủ nhà... mình tới London chơi ạ.

- Em muốn đi?

Không thể không từ chối được. Kaylin cũng rất muốn đi ra ngoài, chỉ là sức khỏe cô không cho phép nên cô cũng không thể đi được. Nhìn anh, cô mới dám gật đầu nhẹ.

- Không được. Bao giờ tôi thấy thích hợp sẽ đưa em đi.

Lại tiếp tục cứ thế mà Kaylin không thể nói thêm gì được nữa. Khúc mắc vẫn chưa được gỡ bỏ. Cô lại không biết người nhắn tin cho Zane chính là bà cô kia. Hơn nữa khó khăn lắm bà mới nhắn tin được vì Zane chặn hết số này đến số khác của bà. Trùng hợp khi nhắn được thì cô lại nhìn thấy, vì vậy mà hiểu lầm. Nhưng Kaylin làm sao có can đảm để hỏi rằng Zane đang có người phụ nữ bên ngoài hay sao. Chính vì thế mà anh nằm sofa, em lại nằm giường mà chìm vào khoảng không yên tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.