Thiên Thần Đẫm Máu

Chương 10: Liên quan tới anh?




Sau vài phút chấp nhận sự thật rằng mình không thể nào trốn thoát khỏi Fin thì nó cũng đã coi Fin như chính anh trai mình. Điều này khiến người nào cảm thấy trong mình có chút ghen tức. Nó cũng không từ chối những cử chỉ thân mật của Fin nhưng cũng không hề có ý đáp trả lại, cứ như một cục nước đá. Davil không hề thích điều này một chút nào, nó rất là quan trọng với anh mà.

Bên trong căn phòng phía sâu dưới lòng đất, không chút ánh sang. Thân ảnh bốn người con gái ngồi trước máy tính, đeo tai nghe điều khiển chuyến xe mang những món hàng ngàn USD đi qua con đường thuỷ có nhiều cảnh sát hàng thuỷ đang phục kích.

-...............

- Tất cả hàng vào hầm tàu. Chìm xuống bên dưới. Xe A đi về phía con hẻm bên trái. Xe B tiến thẳng, phía trước có khoảng tầm ba chục người đang phục kích. - Jen bắt đầu chỉ đạo

-.....

- Bên phải có khoảng hai chục ngừoi, cho người xử lý đi - Lucy nhìn nhanh vào bảng cảm biến nhiệt

-......

- Tàu đi về phía bên trái có một cái hang rẽ vào. Phía Đông Bắc bên trên có một cái lỗ đủ cho 3 người đi qua, phái sau có 3 xe của ta đang đứng đợi, chuyển hàng qua và mang về căn cứ là xong, còn lại thì cử đội 2B xử lý nốt cảnh sát đang đi tới - Jen nói nhanh vào chiếc tai nghe khi thấy 2 xe đang đi tới. Nó nẫy giờ vẫn im lặng chỉ quan sát vào màn hình

-.......

- Kho, 300m, 40 - nó lên giọng nhắc nhở hai người kia

- Đội 1C, 1E và 1F chuẩn bị súng. 3....2.....1... Bắn - Luc hào hứng nói dù chất giọng còn nhiều khí lạnh lùng

- Davil, Jun xong rồi, các anh về đi, mang giao hàng nữa là xong - Rom

- Ok, tụi anh về đây

- Đội 1G và H ở lại coi hàng hoá. Đội 1J và 2B đi gải cứu xe A, có tầm 30 ngừoi. Đội 2A và 3C cứu xe B, hai chục người. - Luc

Nó rút tai nghe ra và đi về phía tập hồ sơ. Lấy một cái và đưa cho Jen nói

- Đến nhiệm vụ của cậu rồi

- Ớ..... Lần này là mình à, sao tưởng Luc, ôi mẹ ơi, xác định không ngủ rồi...... Haiz......

------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau

Ai cũng mệt mỏi đứng trước lớp học. 5 người vào chỗ thì ngục xuống ngủ luôn. Hắn đến thấy thế thì khá tò mò. Không biết đám ngừoi này đi chơi ở đâu chốn mình rồi giờ mà ngủ kìa, phải tìm cho ra. Fin thì vẫn như thường lên sán lại chỗ nó chơi cùng cái miệng líu lo. Cả đám đã mệt thì chớ lại còn chui đâu ra cái thằng giời ơi đất hỡi nói không biết mệt với cái lớp như vỡ chợ. Bực cả mình không ai bảo ai cùng hét khiến cho quỷ hốt thần hoảng

- CÂM MỒM VÀO NGAY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Cả lớp giật bắn mình im re. Đến bà cô mắt kính trên bảng cũng chẳng giám ho he gì. Thử nói tiếp xem, đảm bảo được đi uống nước chè với bác Vương ngay lập tức chứ chả đùa. Vậy là cả buổi học hôm đó lớp nó im lặng tờ. Nói nữa thử xem đi gặp bác Vương là chuyện quá bình thường. Ra chơi nó xuống canteen để lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình cùng một đoàn tùy tùng theo sau. Fin lại được dịp trổ tài mồm mép tép nhảy:

- Sal ơi là Sal, sao từ sáng đến giờ nới có đúng một câu vậy?

-...............

- Thôi, thế em muốn ăn gì đây?

-.................

- Sao hôm nay ai cũng im lặng thế, mọi hôm cái loa to nhất trường là đây mà? Mọi người uống lộn thuốc hà?

-...............

Vẫn im lặng, kiên quyết im lặng. Có chết cũng không nói. Vì các cụ ngày xưa hay nói im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ mà nhỉ. Fin vừa đi vừa khoác vai nó thân mật cười nói mà đâu hay ở phía sau là một chai dấm chua hảo hạng, bốc mùi chua loét. Nếu mà ánh mắt giết người được thì nãy giờ nó và Fin chết không rõ bao lần rồi, đời thật bất công mà. Dav kéo Jun đi mua thức ăn mà khuân về gần hết cả cái canteen luôn. 5 người bắt đầu lao vào ăn như chết đói, nhưng Sal luôn là người nhanh nhất, chả mấy chốc mà đống thức ăn đã vơi đi đáng kể khiến cả canteen trố mắt nhìn. Cái gì vậy trời, heo chuyển kiếp hả zời. Thật là kinh khủng. Hắn thì khỏi nói mồn há to đến nỗi suýt nữa rồi bay vào rồi bay ra được khoảng 14 lần.

- Này sao cô ăn nhiều thế? - Hắn hỏi nó

- Đói - Đáp nhanh và......ăn típ

- Không sợ béo à - Vẫn lỳ hỏi tiếp

- Không - Cấm làm phiền lúc ăn

- Thật kỳ lạ - Con gái mà nghe hắn nói thế chắc dừng ăn luôn rồi, nó thì trái lại không những thế mà còn ăn nhanh gấp đôi - Cô không sợ mất hình tượng à

- Kệ - Lại ăn

- Này Ken sao hôm nay mày nói nhiều thế hả? Mọi hôm tao thấy mày ít nói lắm cơ mà - Dav

- Thích thế

- Cô chết đói à? - Hắn

- Không - Vẫn một từ

- Sao cô cứ trả lời một từ thế? Nói nhiều chút thì chết ai đâu?

- Thích - Nói xong thì tốc độ ăn của nó vẫn không giảm sút thậm chí còn tăng nhanh hơn nữa

- Cô là lợn chuyển kiếp hả?

- Liên quan tới anh?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chào mọi người, mình đã trở lại với nhiều tác hại hơn xưa. Mọi người có giáng sinh vui vẻ nhé


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.