Thiên Thần Bên Anh

Chương 55




Vương Dư Huy bật vòi hoa sen ở chế độ nước ấm, nhiệt độ làm những làn sương mờ mịt ngu ngút. Lâm Hạ Y quấn khăn tắm, đứng hơi không vững: “Anh… Đừng chạm vào cổ em, nhộ quá.”

Cậu từ đằng sau ôm lấy eo cô, cơ thể cả hai dính sát vào nhau, mái tóc mềm mại xõa dài tự do ngát hương thơm mát, cậu như một con thú ăn cỏ, ngoan hiền với tiết tấu dịu dàng. Thấy cô chật vật vịn vào tay mình để giữ thăng bằng, cậu dừng lại, đứng thẳng người.

“Lâm Hạ Y, nói thật cho anh biết, tại sao em lại không rời đi?” Giọng cậu trầm ổn, đôi mắt đượm buồn nhìn vào gáy cô, tay cũng dần buông lỏng.

Tiếng nước xả xuống chạm vào nền như trút mưa, cô im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Em không biết lý do, em chỉ tham lam thỏa mãn ý muốn của mình thôi, em muốn bên cạnh anh.”

Nghe câu trả lời, tâm cậu lại đau nghiến, rốt cuộc cậu đã làm việc tốt lành gì mà lại khiến cô có suy nghĩ như vậy chứ, vì cậu… liệu có đáng không? Vương Dư Huy hôn nhẹ vào gáy cô, nhắm nghiền mắt: “Ra ngoài thôi, em sẽ bị cảm mất.”

Cô nghe rõ chất giọng khác biệt, không biết tại sao, câu trả lời không vừa lòng cậu à? Chắc rằng vậy cô liền xoay người, vươn tay ôm chầm lấy cậu. Vương Dư Huy hơi sững người, nhận thấy vai cô đang run cả lên cậu liền đáp lại cái ôm. Có lẽ rằng cô gái nhỏ đang sợ cậu sẽ đuổi cô đi lần nữa, sự tự trách tăng lên, cậu đã đối xử như thế nào và làm gì cô gái của cậu vậy?

“Xin lỗi…” Giọng nói nghẹn ngào.

“Lại xin lỗi à? Em đã làm gì đâu chứ đồ mít ướt này.”

“Anh biết rồi phải không, anh biết rõ mà… đúng không?” Tiếng nấc nghẹn vang lên, nỗi xót xa và sự sợ hãi, ám ảnh khiến từng tế bào run rẩy.

“Em đừng khóc, anh không biết gì cả.” Cậu thở hắt một hơi, không biết nên làm gì trong tình huống này.

“Đồ nói dối! Rõ ràng anh biết mà… Anh đã vào trại giam gặp tên khoa học điên khùng đó, anh đã tìm đến Trình Tiêu.” Cô hét lên, cậu ngạc nhiên tòn mắt nắm lấy vai đảy cô ra.

Ánh mắt dám chặt không dám tin nhìn vào cô. Cả hai đều biết rõ mọi việc nhưng lại như hai đứa con nít vờn nhau, một trò chơi nực cười và xót xa biết bao. Lâm Hạ Y nhẹ giọng: “Em… luôn bên anh mà.”

Vào lúc nào đó, chẳng ai hay cũng chẳng ai biết, một thiên thần vô hình vô dạng đã dõi theo cậu, đó là lý do tại sao thánh lực của cô càng ngày càng suy yếu. Vương Dư Huy đã giúp cô xử lý Trình Tiêu, khiến chị ta phải cấp tốc dọn đồ về quê vì không muốn dính dáng đến người ba vô tù. Chuyện này cũng chỉ mới xảy ra mấy hôm trước.

Lâm Hạ Y nhón chân, chủ động hôn lấy cậu, chiếc lưỡi tinh nghịch ấm nóng lại vụng về tiến vào khám phá khoang miệng cậu. Vương Dư Huy một tay ôm eo cô kéo sát lại khiến chiếc khăn tắm rơi ra, tay kia cố định gáy cô, thế chủ động nhanh chóng nằm ở cậu.

Một lúc sao cậu rời môi, muốn nghe lời nói ngọt ngào của cô: “Em muốn gì?”

“Muốn anh!” Lâm Hạ Y đáp ngay, sự thẳng thắn đến ngạt thở.

“Chắc chắn?” Hỏi cho có lệ, cậu cúi xuống hôn vào cổ cô, để lại hàng hàng dấu đỏ chi chít. Tay không yên phận sờ mó cơ thể mảnh khảnh của cô… Những lời cô thốt ra lại không thành câu thành chữ, đi qua thanh quản trở thành những tiếng rên rỉ khiến người khác đỏ mặt.

Hôm sau, Lâm Hạ Y mệt mỏi mở mắt, cô lừ đừ ngồi dậy nhìn xung quanh. Ký ức đêm thân mật tối qua từ phòng tắm đi đến phòng ngủ tràn về làm đầu cô như bốc khói. Cơ thể vẫn trần trụi, tuy nhiên căn phòng được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ, bên cạnh lại không có ai.

Ánh mắt cô va phải một mảnh giấy nhỏ: “Em mua toàn đồ vô dụng, anh đi chợ về nấu ăn ngon cho em, ngủ thêm đi.”

Lâm Hạ Y phì cười, lời nhắn đầu phũ sau ngọt ngào này thật chẳng khác cậu chút nào. Cô định ngủ thêm chút nữa thì một giọng nói vang lên trong căn phòng vắng vẻ chỉ riêng cô: “Lâm Hạ Y!”

Cô giật mình ngước nhìn, đập vào mắt là hình ảnh sững sờ của Ngô Ảnh Quân đang nhìn cô chằm chằm. Cô vội kéo chăn lên che lấy cơ thể mình: “Tiền bối…”

Muốn nói gì đó rồi lại thôi, cô cúi đầu tránh ánh mắt của anh ta. Ngô Ảnh Quân nhìn dấu hôn trên người cô thì cũng hiểu vấn đề, anh ta không giận, không quát mắng hay khó chịu bỏ đi. Ngô Ảnh Quân tiến lại vào bước, giọng nói trầm ổn: “Giơ tay ra.”

Lâm Hạ Y nhớ lại lần gặp trước đó, anh ta cho cô một ngày đẻ giải quyết với Vương Dư Huy… Một ngày đó đã trôi qua rất lâu rồi. Nghĩ lại thì từ đầu đến cuối Ngô Ảnh Quân luôn quan tâm cô, chỉ là sự lo lắng này lại áp đặt định kiến của anh ta trong đó, đã rất nhiều lần, sự kiên nhẫn, ngoại lệ,.. Anh ta luôn châm chước vì cô.

Khi cô ngoan ngoãn nghe lời chìa tay ra, cả hai đều bất ngờ với cánh tay dần mờ nhạt đi đến nhìn xuyên thấu qua, dù vậy cô vẫn cảm nhận được bộ phận tay mình. Nếu người ngoài nhìn vào khác nào thấy cô như người khuyết tật đâu.

“Em không còn nhiều thời gian đâu.”

Lâm Hạ Y như chết lặng, cô không kiểm chế được vội lắc đầu: “Không… Không được! Vương Dư Huy sẽ ra sao khi biết chứ, em không muốn.”

Điều làm Ngô Ảnh Quân không thể tin được là cô lại nghĩ về người khác đầu tiên, cô không lo rằng mình sẽ hoàn toàn mất sự hiện diện trên thế gian đến cả thiên thần, con người hay bất kỳ sinh vật nào cũng không chứa chấp cô à?

“Anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, anh sẽ giải quyết giúp em, không thể mềm lòng nữa!” Nói xong anh ta biến mất. Những lời anh ta nói từng câu từng chữ đều không lọt vào tay cô, Lâm Hạ Y vẫn còn chết lặng ở đó, cánh tay cô cũng đã trở về trạng thái bình thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.