Ngày nghỉ sau kỳ khảo sát đã đến, nghe thông báo thì phải đợi trên hai tuần mới có kết quả, vì cố gắng rất nhiều nên Lâm Hạ Y rất mong đợi vào điểm số.
Vừa sáng sớm đã có một người phụ nữa đến nhấn chuông cửa, bà ta đem theo một bé gái chừng lớp hai và tự nhận mình là mẹ của Vương Dư Huy và Vương Hiểu Phong. Sau khi để đứa bé ở lại thì bà ta rời đi bảo rằng có việc gấp.
Trong phòng khách, Lâm Hạ Y cùng anh em nhà Vương Dư Huy ngồi nhìn cô bé. Vương Hiểu Phong có vẻ không mấy thiện cảm, buồn bực ra mặt. Còn Vương Dư Huy lại khác, cậu ân cần bắt chuyện trước: "Em tên gì?".
"Tử Mễ." Cô bé trả lời cọc lốc, với một đứa trẻ lớp hai nói chuyện với người lớn như này thì thật mất lịch sự, có lẽ được cưng chiều sinh kiêu.
Mẹ của Vương Dư Huy nói Tử Mễ là em gái của họ, đã bảy tuổi rồi mà đây là lần đầu tiên cả ba anh em gặp nhau. Nhớ lại lúc sáng, cô bé nắm lấy vạt áo của bà ta gương đôi mắt phát sáng phấn khích nhìn Vương Dư Huy, nhưng bây giờ thì lại như khách đến nhà.
"Em đói bụng rồi anh trai, mau lấy gì đó cho em ăn đi." Cô bé cau mày nhìn cậu, Vương Dư Huy cũng ậm ừ đứng dậy đi vào bếp.
Vương Hiểu Phong tặc lưỡi một cái rồi bật dậy. Tử Mễ lên tiếng: "Anh nhỏ, em muốn uống nước cam.".
"Không có, muốn uống thì tự đi mà lấy." Vương Hiểu Phong nói với giọng cọc cằn.
"Để... Để chị lấy cho, hình như trong tủ lạnh có cam." Lâm Hạ Y cười gượng, sau đó cũng lật đật bỏ vào bếp.
Tử Mễ khoanh tay đối mắt với Vương Hiểu Phong, cái váy đỏ loè loẹt của cô bé khiến Vương Hiểu Phong nhìn mà chướng mắt. Không biết tại sao mẹ lại đem cục nợ này đến đây, còn dặn dò phải chăm sóc, nhường nhịn và yêu thương nó. Cả cậu bé và cậu điều không có nhu cầu thêm em gái, tự sinh thì tự mà yêu thương đi... Suy nghĩ bùng nổ trong đầu Vương Hiểu Phong.
Trong bếp, Vương Dư Huy đang hâm nóng lại các món ăn, cô thì ép nước cam. Cậu hướng mắt về phía cô, giọng hơi trầm: "Xin lỗi, làm phiền cậu rồi.".
"Không phiền, cô bé đó cũng rất dễ thương mà." Lâm Hạ Y ra sức vắt lấy nước, xong thì thở phào quăng xác cam vào thùng rác.
Vương Dư Huy nhìn vào nồi canh sôi sùng sục, đôi mắt mang mác tia buồn bã. Cậu đang rất để tâm vào cảm nhận của em trai mình. Cũng biết được sự tò mò của cô, cuối cùng kể lại.
Lần trước ba cậu hẹn cả nhà ra ngoài ăn, là muốn giới thiệu người phụ nữ mà ông ấy muốn tái giá, tất nhiên tâm trạng hai anh em chẳng vui sướng gì... Sau đó là màn chia ly mẹ cậu chuẩn bị, hôm ấy Vương Hiểu Phong rất vui, cậu bé hứng khởi tới nổi đi sắm một bộ quần áo mới để gặp mẹ.
Người mẹ nhẫn tâm đó bảo đây là lần gặp cuối cùng, mẹ cũng đã kết hôn với người đàn ông khác lâu rồi, gia đình mới đó của mẹ bảo sẽ chuyển ra nước ngoài sống... Thế mà hôm nay lại đem cô con gái của họ đến đây.
Lâm Hạ Y chạm nhẹ vào chán cậu, đôi mắt long lanh trong như mặt hồ, cất lên giọng nói ngọt ngào: "Hạnh phúc họ tự chọn, cậu và Vương Hiểu Phong cũng có quyền chọn... Đừng cau mày, xấu quá.".
Vương Dư Huy ngơ ngác, nụ cười dịu dàng thường ngày cũng chẳng còn. Cậu đưa tay lên nắm lấy tay cô, cảm xúc lạ lẫm, bàn tay nhỏ nhắn nằm gọn trong cái nắm lấy của cậu. Sự mềm mại chẳng muốn rời.
"Được... Được rồi, mau đem ra cho Tử Mễ ăn đi." Lâm Hạ Y đỏ mặt, chỉ vào đồ ăn nói rồi cầm ly nước cam khuấy đường ra cho cô bé.
"Em sẽ ở lại bao lâu?" Vương Dư Huy đẩy dĩa cơm về phía Tử Mễ.
Cô bé cầm muỗng, giọng lí nhí: "Không biết, mẹ với ba đi chơi rồi.".
......................
Trong lúc ăn nhẹ bằng trái cây, Tử Mễ đã giành điều khiển ti vi của Vương Hiểu Phong, cậu bé tức giận đi rút chuôi điện khiến cô bé la toáng lên.
Cuối cùng thì Vương Dư Huy ra giải quyết, cậu bé bỏ về phòng đóng sầm cửa lại. Lâm Hạ Y thấy Vương Dư Huy thở dài thì liền phì cười: "Tử Mễ rất mạnh mẽ đấy, thường thì phải khóc nấc lên mới phải, nghe em ấy hét mà tai tôi ù luôn.".
"Ừm... Chỉ là mẹ của tôi giáo dục em ấy không tốt, sinh ra tính cách khó chiều." Cậu gật gù nuông theo.
Lâm Hạ Y quay sang: "Khó chiều? Thấy cậu chiều em ấy dễ lắm mà, rất ra dáng anh trai!".
- "Tôi là anh trai mà.".
- "Ồ, vậy sao?".
Buổi tối sau bữa ăn, Tử Mễ giận dỗi Vương Hiểu Phong mà kiếm chuyện, cô bé đòi ngủ trong phòng một mình. Cụ thể là cái phòng cậu nhường cho cô.
"Thế chị ngủ cùng em nhé?" Lâm Hạ Y khó xử, cô cúi người bàn luận với cô bé.
"Chị có bị điếc không? Đã bảo một mình mà!" Tử Mễ ôm chặt con gấu bông, quay đi vào phòng đóng cửa mạnh.
"Ơ... Tôi bị quát kìa." Cô mím môi, rưng rưng nhìn hai anh em nhà họ Vương. Ôi trời, Vương Hiểu Phong lúc nãy đã định nạt lại nhưng bị anh trai vịn lấy vai.
Bây giờ lại là tình cảnh gì đây...