Chủ nhật này Lâm Hạ Y quyết định không đụng đến cuốn bài tập, cô đã dùng hai tuần cày cuốc kiến thức rồi. Trong tiệm bánh Ochi, cô cùng Hứa Thiên Việt đang hưởng thức sự ngọt ngào mà chiếc bánh mang lại.
Từ hôm qua đã thấy lạ, Vương Dư Huy và Vương Hiểu Phong cứ có gì đó buồn rầu, cô cũng không tiện hỏi lắm. Sáng nay cả hai đều ra khỏi nhà từ rất sớm, cô chẳng biết họ đi đâu.
"Tôi tưởng cậu không thích đồ ngọt." Lâm Hạ Y cầm ly sữa uống, thấy anh chăm chú ăn thì lên tiếng.
Hứa Thiên Việt hơi nheo mắt: "Tưởng là sao?".
- "Theo hiểu biết của tôi thì nhân vật nam có tính cọc cằn, hay khó ở, nhìn đâu cũng lộ ba phần chán ghét thì không thích đồ ngọt.".
Hứa Thiên Việt chậc chậc lưỡi, khinh thường vốn hiểu biết của cô. Anh không rõ tại sao cô lại mê phim ảnh đến vậy, gì mà nhân vật nam? không thích đồ ngọt? Cô kể như mấy vị tổng tài cao cao tại thượng ý.
Lâm Hạ Y nhìn vào chiếc bánh rồi cười khúc khích: "Ê nè nè... Nhìn chúng ta giống đang hẹn hò nhỉ.".
Anh bất ngờ với lời nói của cô rồi day trán thở hắt một hơi, chắc hỏi thì sẽ lại nhận được câu trả lời rằng trong phim có cảnh này... Rất lãng mạng.
Cả hai rời khỏi quán, đi ngang qua trường trung học. Hứa Thiên Việt ngước mắt nhìn thì Lâm Hạ Y lên tiếng: "Cậu từng học ở đây sao?".
Anh lắc đầu: "Không, tôi học nơi khác.".
Hứa Thiên Việt là con của gia đình khá giả, ba mẹ thường xuyên ra nước ngoài công tác nên từ nhỏ anh đã sống cùng ông nội. Tình cảm gia đình đối với anh là thứ gì đó rất xa xỉ, anh chỉ xem ông là người thân duy nhất của mình.
Nhưng trớ trêu thay sức khỏe ông lại không tốt, hiện đang nằm viện điều trị. Hứa Thiên Việt cũng vì chuyện đó mà chuyển trường đến đây.
"Ông tôi đang ở bệnh viện của thành phố này." Hứa Thiên Việt kể cho cô nghe về ông của mình, anh rất thoải mái chia sẻ cho cô những điều vướng mắc trong lòng.
Lâm Hạ Y nhảy chân sáo tiến lên trước, rồi xoay người: "Xong kỳ khảo sát, chúng ta hãy cùng đến thăm ông nội.".
Nụ cười của cô rạng rỡ như ánh mắt trời, trong phút chốc anh nghĩ mình như là một đoá hướng dương đang đón nắng.
Anh cười phì một cái, đánh nhẹ vào đầu cô: "Ông của tôi, không phải của cậu.".
Lâm Hạ Y ôm đầu, chu môi hờn dỗi: "Trẻ con...".
- "Xem ai đang nói kìa!?".
......................
Đi đến công viên, cô nhìn vào cái ghế đá lại nhớ tới lời nói của ông lão kỳ lạ hôm đó. Bỗng một cảm giác ớn lạnh lướt qua, cô đứng hình tại chỗ.
Hứa Thiên Việt nhìn cô khó hiểu, hướng theo ánh mắt cô nhìn vào hư không. Anh như nhận ra một sự hiện diện khác biệt, nhưng không thể nhìn thấy.
Ngô Ảnh Quân đứng dưới bóng râm không xa, nhìn chằm chằm vào họ. Lâm Hạ Y sợ hãi, muốn chạy đến đó nhưng cô lại để ý Hứa Thiên Việt, anh cũng đang rùng mình sao?
Cô nuốt nước bọt, nắm lấy cánh tay Hứa Thiên Việt kéo đi, rẽ qua hướng khác trước sự ngỡ ngàng của anh. Hứa Thiên Việt cũng im lặng mà nuông theo cô.
Ngô Ảnh Quân nhìn bóng lưng hai người họ dần khuất bóng, vẻ mặt không cảm xúc. Rồi bất chợt, anh ta cảm nhận sức nặng xuất hiện trên vai. Ông lão cười híp mắt nhìn anh ta.
Ngô Ảnh Quân gạt tay ông lão xuống, xoay người: "Có chuyện gì sao?".
"Cậu lớn nhanh thật đấy, so với lúc ta còn dìu dắt thì đã cao lên rất nhiều." Ông lão cười ra tiếng làm Ngô Ảnh Quân khó chịu trong lòng.
"Cô bé có giọng nói ngọt ngào đó tên gì vậy?" Đối diện với ông lão, Ngô Ảnh Quân có một sự tôn trọng tối thiểu.
Anh ta nắm chặt lòng bàn tay, trả lời với giọng trầm thấp gọi tên cô: "Lâm Hạ Y...".
Ông lão gật gật đầu, đi lại hướng ghế đá. Giờ này trong công viên rất vắng vẻ, chỉ lát đát vài ba người. Họ không thấy anh ta, nhưng ông lão thì khác...
"Cái tên đẹp thật, sự xin đẹp động lòng của nàng thơ mang màu nắng hạ...". Ông lão nghiền ngẫm ý nghĩa tên của cô.
Ngô Ảnh Quân lộ vẻ giận dữ, anh gằn giọng nói một câu rồi biến mất: "Tôi sẽ không để em ấy đi vào vết xe đổ của ngài đâu!".
Một ông lão tự tay tước đi ánh sáng của đôi mắt mình, ông nhận thấy Ngô Ảnh Quân - Một thiên thần. Nói ra những lời khó hiểu với Lâm Hạ Y... Vết xe đổ mà Ngô Ảnh Quân nói là sao? Chuyện gì đã xảy ra... Thật kỳ lạ.
......................
Lâm Hạ Y cuộn tròn trong chăn, suy nghĩ về việc lúc sáng. Cô đã ngóng đợi rất lâu, nghĩ rằng anh ta sẽ đến tìm cô lần nữa. Cô có chuyện muốn hỏi, có điều muốn biết... Nhưng không thể chủ động tìm Ngô Ảnh Quân.
Vụ lần trước làm cô nhưng mắc gai trong người, hối hận khi tỏ thái độ với anh ta và muốn nói lời xin lỗi. Lúc sáng có Hứa Thiên Việt, không tiện nên Lâm Hạ Y mới vô tình rời đi.
Hứa Thiên Việt hỏi có chuyện gì thì cô cũng chỉ dùng vài lý do không khoẻ trong người để biện minh. Không biết từ lúc nào, lời nói dối đã trở thành một cái bóng lớn ám ảnh tâm lý cô. Lâm Hạ Y sợ hãi, cô run rẩy như một con cừu đối diện với bầy sói... Cô sợ họ - đặc biệt là Vương Dư Huy biết thân phận của cô, biết cô không phải là con người...