Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 31: Ra Tay Tương Trợ




Đột ngột mở ra một hành lang không gian mới từ cấp bậc Tôn Thần là có thể làm được, nhưng muốn kéo dài qua cả một lục địa dù Vân Phong đã ở Thần Vương cũng không làm được quá tốt, điều khiển Không Gian Lực vốn chứa có chút gì đó thần bí, là nhân loại hễ ai có năng lực thao túng không gian trong tay, đây đều là một sự hấp dẫn. Lần này Vân Phong kéo không gian xuyên qua Trung Vực tới thẳng ra Ngoại Vực, hành động này sẽ khiến cường giả Thần Vương giật mình không thôi.

Hành lang không gian kiểu này có tính nguy hiểm rất cao, với bản thân Vân Phong mà nói, nàng chưa có nhiều kinh nghiệm nắm giữ không gian lực, nhưng lần này chuyện Vân Khải nàng không muốn kéo dài thêm thời gian, ba tháng, nàng có bao nhiêu thời gian mà phải lãng phí lộ trình? Băng thẳng thế này nàng biết rất nguy hiểm, nhưng đây là cách xử lý nhanh nhất.

Chém ngang thành một hành lang không gian, lực vặn vẹo của không gian lan ra như từng vũ điệu tia chớp, thậm chí còn có thể thấy được bằng mắt thường, cơ thể Sư Ưng to lớn vững vàng đi xuyên qua hành lang không gian không chút bối rối, đôi cánh vỗ mạnh không nghỉ, cơ thể đột nhiên chậm lại, vòng quanh hết lên cao lại hạ xuống, thậm chí còn có những đường đi không thể tưởng tượng nổi. Vân Khinh Thần ngồi trên lưng Lam Dực có thể cảm nhận được hết, mặt hắn trắng bệch, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm cuộc phi hành kích thích đến như thế, sau hồi đầu không thích ứng, bây giờ vẻ mặt hắn đã trở lại bình thường.

Tiểu cô cô quả nhiên không hề tầm thường… Vân Khinh Thần nhìn Vân Phong đứng đằng kia, vẻ mặt không chút biến hoá, ánh mắt ngập tràn bội phục, đổi lại là hắn, ở trong không gian hỗn loạn như thế này tim đập loạn cả lên, sao có thể được như tiểu cô cô, vững vàng thao túng không gian lực, vẻ mặt không chút gợn sóng? Chưa nói tới việc khác, gọi ma thú hệ phong ra vận động quỹ tích đã thấy là phi phàm rồi.

“Khinh Thần, chúng ta sắp tới nơi rồi đấy, có lẽ lúc tiếp đất sẽ có chút ngoài ý muốn, ngồi vững nhé!” Vân Phong không quay đầu lại thét lên, Vân Khinh Thần lập tức gật đầu chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ thấy lực vặn vẹo phía trước đột nhiên bị không gian lực của Vân Phong tách ra, cánh tay trên không của nàng tăng sức. Không gian rộng lớn trước mặt xuất hiện một cái khe to.

Đôi cánh khổng lồ của Sư Ưng vỗ mạnh, ánh xanh bao bọc lấy toàn thân Lam Dực, hoá thành một vệt xanh lao thẳng ra ngoài khe.

Không gian lực cuồng loạn bốn phương tám hướng xông tới, giống như có trăm ngàn bàn tay đang nhào tới trước mặt, ghìm chặt lấy khắp người. Vân Khinh Thần nghiến chặt răng, Tinh Thần Lực toả ra bọc quanh người, cố gắng chống cự khiến hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng càng ngày càng có nhiều sức ép, càng ngày càng có nhiều bàn tay khổng lồ nhào tới mặt hắn.

“Ưm!” Vân Khinh Thần than đau, cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới như đang bị hàng trăm cái tay siết lấy, gần như không thể nào hít thở nổi. Sau một hồi giãy giụa không nổi, hắn ngất đi.

Vân Khinh Thần không biết mình đã bất tỉnh mất bao lâu, chỉ biết là trong vùng tối tăm, bóng Vân Phong từ đâu đó lướt tới, “Khinh Thần, tỉnh lại nào!”

Vân Phong nhìn Vân Khinh Thần bất tỉnh dưới đất, vừa rồi khi đi qua không gian, không gian lực cường đại đã khiến đứa trẻ này ngất đi mất, thật làm khó cho hắn rồi. Sau khi đi qua không gian, Vân Phong lập tức để Lam Dực tiếp đất, rồi kiểm tra tình hình Vân Khinh Thần, cũng may chỉ là bất tỉnh mà thôi, không có gì đáng lo.

So với cơ thể mình, mặc dù tiểu Kinh Thần được bồi dưỡng nhưng vẫn rất yếu ớt, không chịu nổi sự mạnh mẽ của không gian lực là bình thường thôi, vẫn ổn là tốt rồi.

“Khinh Thần, tỉnh lại nào.” Vân Phong vỗ nhẹ lên má Khinh Thần, nhận thấy lông mi hắn hơi run lên, biết hắn sắp tỉnh lại. Không bao lâu sau, Vân Khinh Thần mở mắt ra, hơi động đậy người, “Tiểu cô cô…”

Vân Phong đỡ Vân Khinh Thần ngồi dậy, cho hắn uống chút nước, hắn mở mắt ra, sắc mặt hơi tái nhưng vẫn bình thường, “Con sao thế tiểu cô cô?”

Vân Phong mỉm cười, “Vừa rồi không gian lực ép con ngất đi, may là vẫn không sao.”

Sắc mặt Vân Kinh Thần thoáng lúng túng, Vân Phong thấy thế xoa đầu Vân Khinh Thần, “Khi đó ta cũng cực kỳ khó chịu, con không chịu nổi cũng là bình thường.”

Vân Khinh Thường xấu hổ gãi đầu, “Khiến tiểu cô cô phải lo lắng rồi…”

“Đừng nói thế, không phiền gì cả đâu, con còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Vân Khinh Thần lắc đầu, đưa mắt nhìn xung quanh, “Chỗ này là Ngoại Vực?”

Vân Phong gật đầu, “Cụ thể là đâu thì ta không biết, xem ra chúng ta phải xem thử quanh đây có người sống không, tiện thể hỏi thử xem là chỗ nào.”

Vân Khinh Thần đáp ứng, chống tay đứng dậy, Vân Phong nhíu mày liếc nhìn, chỗ của hai người là một khu rừng, trông khá khô cằn, nói là rừng nhưng cỏ cây gần như đã khô quắc, cây cối cũng chẳng nhiều, trông rất thưa thớt.

“Quang cảnh nơi này khắc nghiệt thật.” Vân Khinh Thần bóp mấy mảnh lá cây trong tay, lá cây biến thành vụn rơi xuống đất. “Trong này có vẻ bị thiếu dưỡng khí, nếu không lá đã chẳng thể tới nông nỗi này.”

Vân Phong dẫn Vân Khinh Thần ra ngoài, “Tình cảnh Ngoại Vực vốn như thế, không thích hợp cho con người ở, môi trường cũng rất khắc nghiệt, phần lớn khu vực thậm chí còn chẳng có cây xanh.”

Vân Khinh Thần nhíu mày, cuộc sống của con người trên mãnh đất như thế này là sao đây? Tâm tính chắc chắn sẽ khác với nơi khác, thậm chí còn có thể có xu hướng cực đoan. “Hiện giờ các khu vực khác đã được thiết lập Truyền Tống Trận rồi, người ở đây cũng không cần phải sống ở đây chịu khổ nữa, hoàn toàn có thể tới Trung Vực hoặc có thể tới đại lục khác.”

Vân Phong cười bất đắc dĩ, “Để có thể sử dụng Truyền Tống Trận tốn rất nhiều chi phí, người bình thường cơ bản không trả nổi, với những người này mà nói, có Truyền Tống Trận hay không cũng chẳng khác gì.”

Vân Khinh Thần im lặng, cuối cùng đáp lại, “Tiểu cô cô nói không sai… trên cõi đời này có quá nhiều người chỉ có thể vùng vẫy mà sống.”

Vân Phong quay đầu lại nhìn hắn, “Cho dù như thế, họ vẫn có thể tự chọn số mệnh của mình.”

Vân Khinh Thần gật đầu, “Con hiểu rồi tiểu cô cô.”Vân Phong mỉm cười, mủi chân bay lên cao, Vân Khinh Thần cũng phóng lên theo, chỉ chốc lát sau, một thôn trang xuất hiện trước mắt mọi người, Vân Phong cười, “Vận khí chúng ta không tồi, thôn trang này rất gần, chúng ta…”

Vân Phong đột nhiên im bặt, sắc mặt Vân Khinh Thần tối đi, ánh mắt hai người mang theo sự đề phòng, vài tiếng bước chân đang hướng về phía hai người, Vân Phong đưa tay kéo Vân Khinh Thần tới cạnh mình, bàn tay nàng vung lên, không gian hơi dao động tạo thành Không Gian Phong Toả.

Một hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên, vài bóng người xuất hiện từ cỏ khô.

“Chắc chắn là chỗ này sao?”

“Ở đây đâu có ai?”

“Cẩn thận tìm kiếm xung quanh một chút! Không gian dao động lớn như thế, không cần bảo châu mà chúng ta cũng cảm nhận được, chắc chắn không sai đâu.”

“Đúng thế, động tĩnh vừa rồi lớn tới như thế người bình thường còn cảm nhận được. Chắc chắn là có ai đó vừa xé không gian tới đây.”

“Mau tìm kiếm!”

Đoàn người có khoảng mười người mặt mày lo lắng bắt đầu tìm kiếm xung quanh, Vân Phong và Vân Khinh Thần thì ở trong Không Gian Phong Toả đứng trên đầu đám người, Vân Khinh Thần nhìn xuống dưới nhỏ giọng nói, “Tiểu cô cô, hình như bọn họ tìm người.”

Vân Phong khẽ nhíu mày, đám người kia thực lực chỉ mới Tôn Giả mà thôi, không có tính uy hiếp gì với nàng, bọn họ vội vã như thế muốn tìm được mình, trông không giống là kiếm chuyện, vậy thì vì cái gì?

“Bất kể nguyên nhân có là gì cũng không liên quan tới chúng ta.” Vân Phong nói, bây giờ nàng không muốn có bất kỳ chuyện gì làm phân tán thời gian của nàng, bất kể là ai cũng không đáng bằng chuyện của Vân Khải.

Vân Khinh Thần gật đầu, hai người tính rời đi, không để ý tới nhóm người này nữa, nhưng đúng lúc đó, trong nhóm mười người kia có một hán tử vai u thịt bắp quỳ sụp xuống.

“Cường giả đại nhân! Ta không biết ngài có còn ở đây hay không. Lão Lý ta quỳ xuống đầy với ngài. Cầu xin ngài hãy cứu lấy thôn của chúng ta!”

“Thôn trưởng!” Những người khác thấy thế liền muốn tiến lên dìu thôn trưởng dậy, nhưng hắn tử quỳ cứng trên đất không chịu đứng lên.

“Lão Lý ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài muốn làm gì cái mạng lão Lý này cũng được. Ta chỉ cầu xin ngài hãy cứu lấy chúng ta, cứu lấy những người trong thôn.”

“Thôn trưởng, mau đứng dậy!” Những người khác cố kéo lấy hắn nhưng thôn trưởng cực kỳ quật cường, đẩy những người khác ra dập mạnh đầu xuống đất. “Cường giả đại nhân, ta xin ngài! Cầu xin ngài!”

“Thôn trưởng, người làm gì thế, mau đứng dậy đi!” Những người khác đỏ mắt, “Vị cường giả kia đã sớm đi mất rồi, thôn trưởng mau đứng dậy đi!”

Thôn trưởng cắn răng dập mạnh đầu xuống đất, Vân Phong thấy thế không khỏi nhíu mày, Vân Khinh Thần muốn nói gì đó, nhìn nàng lại không nói được gì.

“Cường giả gì chứ! Cường giả sẽ không tới chỗ thế này đâu! Thôn trưởng, đứng dậy đi!”

“Đúng thế! Thay vì chúng ta nói chuyện vớ vẩn với cường giả, chi bằng dựa vào chính chúng ta còn hơn.”

“Tất cả các ngươi im đi!” Thôn trưởng quát lên, trên trán đã hiện vết máu, “Dựa vào bản thân? Khác nào lấy trứng chọi đá? Thực lực của các ngươi cao bao nhiêu?” Tiếng quát khiến ai cũng im bặt, thôn trưởng không nói tiếp nữa tiếp tục dập đầu.

Những người khác chốc lát sau cũng quỳ xuống đất, cùng thôn trưởng dập đầu.

“Các ngươi làm gì thế?” Thôn trưởng thấy thế lập tức kinh hãi, những người kia nói, “Nếu đã yêu cầu, nếu phải lạy, nếu phải dập đầu, hiển nhiên không thể để một mình thôn trưởng được. Nếu chúng ta cùng dập đầu ở đây mà cường giả kia vẫn chưa xuất hiện, thì thôn trưởng cũng đừng mong đợi nữa.”

Thôn trưởng không biết nên nói gì, những người khác tiếp tục dập đầu, từng cái đầu bắt đầu rướm máu.

“Tiểu cô cô…” Vân Khinh Thần thầm thì, có chút không nỡ nhìn, Vân Phong nhíu mày, nếu giúp đỡ sẽ làm trễ nãi thời gian của nàng… Nếu nàng không thấy thì thôi, đã thấy rồi mà còn không để ý tới nữa thì thật khó nói, huống hồ Khinh Thần cũng đang đứng ở đây, nàng không thể cho hắn học thái độ lạnh lùng được, lòng người suy cho cùng vẫn muốn thiện lượng, luôn phải có mặt tốt đẹp.

Bàn tay bóp lại, Không Gian Phong Toả tháo bỏ, bóng hai người xuất hiện trước mặt mọi người, những người đang dập đầu lập tức sững sờ, ánh mắt kinh ngạc ngẩng nhìn hai người trên không.

“Cường giả đại nhân… Thật sự là cường giả đại nhân!” Máu vẫn còn vươn trên trán thôn trưởng, vẻ mặt cực kỳ kích động.

Vân Phong khẽ nhíu mày, từ trên cao đáp xuống, thôn trưởng kích động lê đầu gối tới, Vân Phong nói, “Có gì đứng lên đã rồi nói.”

“Vâng, vâng!” Thôn trưởng gập đầu lia lịa, hối hả đứng lên, lại lảo đảo ngã xuống, người xung quanh lập tức đỡ hắn lên, từng người lần lượt đứng dậy, tò mò nhìn Vân Phong, bị khí thế của nàng nói không thành lời.

Thôn trưởng đứng dậy, Vân Phong nhìn vết thương trên trán hắn, vươn tay đưa Thuỷ Nguyên Tố phủ lên vết thương, vài giây sau vết thương liền khép lại. Thôn trưởng thấy thế mặt mày mừng rỡ, quả đúng là cường giả đại nhân.

“Cường giả đại nhân, cầu xin ngài cứu lấy thôn chúng ta!” Thôn trưởng nói, ánh mắt khát khao nóng rực nhìn Vân Phong, nàng thở nhẹ ra, “Có gì từ từ nói rõ, ngươi nói vậy ta cũng chẳng hiểu được có chuyện gì xảy ra.”

“Vâng vâng!” Thôn trưởng gật đầu, kể lại tiền nhân hậu quả, thôn này là một thôn nhỏ tầm thường ở Ngoại Vực, nhưng gần đây nơi này đột nhiên xuất hiện một loài thực vật đặc biệt, loài thực vật này ẩn chứa một sức mạnh đặc biệt không hề đơn giản, có thể tăng cường thực lực của người tu luyện, làm Ngoại Vực lập tức có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về đây, khiến nơi này bị trở này mục tiêu nhiều người dòm ngó.

Vô số ánh mắt tham lam đổ dồn về đây, vô số những bàn tay tham lam sờ mó tới nơi này, mấy thế lực thượng tầng hạ lệnh xuống thôn, muốn họ không màng tất cả giao ra toàn bộ thực vật, nếu không toàn thôn sẽ bị giết sạch.

“Trời đất chứng giám, chúng ta nào biết cái thứ này ở chỗ nào?” Thôn trưởng nói xong, ánh mắt tràn đầy sự đau khổ, “Tuy rằng vật này ở gần thôn, nhưng không phải do chúng ta đào, ở trên ra lệnh xuống đầu chúng ta thì khác nào bắt chúng ta đi chết?”

Vân Phong nghe tới đó đã hiểu mọi chuyện, người không giao ra thì thôn sẽ mất mạng, kẻ kia thật đúng là mặc kệ sống chết của những người này.

“Người trong thôn ai nấy đều đã phái đi tìm kiếm, nhưng không chết thì cũng bị thương cả.” Thôn trưởng nói tới đây, hốc mắt đỏ lên, những người khác cúi thấp mặt, trong lòng đều không dễ chịu.

“Bọn họ là cái thá gì sao không tự tìm đi?” Vân Khinh Thần bất mãn, còn có kẻ quản lý không biết xấu hổ như vậy sao?

“Phía trên sao đích thân đi làm được, toàn là dùng mặt bức bách!” Thôn trưởng nhăn nhó khổ sở, Vân Phong nhíu mày, “Kẻ quản lý như thế mà cũng tồn tại sao? Hiện giờ toàn bộ lối đi của địa vực đã mở, Ngoại Vực cũng chẳng có thay đổi gì?”

“Cường giả đại nhân không biết, có mở hành lang không gian hay không cũng chẳng liên quan tới nơi này. Cho dù có liên quan cũng chỉ liên quan tới đầu trường mà thôi, những chỗ khác của Ngoại Vực cơ bản vẫn không chút thay đổi, nơi như này ở Ngoại Vực chẳng có ai thường đến, dù là những kẻ thương gia hám lợi cũng sẽ không dừng lại lâu.”

“Lâu dần cũng trở thành nơi không ai quản thúc.” Vân Khinh Thần lẩm bẩm, Vân Phong cũng hiểu phần nào, nếu không phải là mục đích hướng tới, nàng cũng sẽ không dừng lại ở mảnh đất này lâu, chứ đừng nói là mấy cường giả khác, không có bất kỳ cường giả nào ghé qua, cũng chẳng có thế lực lớn chú ý, Ngoại Vực như một nơi không người quản lý, chút thế lực nhỏ nổi lên như nấm, lại trở thành bá chủ một phương nơi đây.

“Ngoại Vực vốn không có quản lý, nhưng kể từ khi hành lang không gian được mở ra thì đột nhiên xuất hiện vài thế lực nhỏ, tuy rằng thực lực không cao nhưng cũng không thấp, cuộc sống của những người ở nơi như chúng ta đều phải nghe theo lệnh của bọn chúng, nếu không sẽ không sống nổi tới bây giờ.”

“Bọn họ thật đúng là vô tắc vô thiên! Chắc chắn là đã coi chỗ này như địa bàn của chúng rồi, thật vô sỉ!”

“Đúng thế! Thôn của chúng ta vì vị trí xa, nếu không phải vì thực vật gì kia, thôn chúng ta cơ bản đã không bị đám người kia gieo hoạ!”

“Nói như vậy, những nơi khác của Ngoại Vực cũng chịu cảnh áp bức của chúng?” Vân Phong nhíu mày, thôn trưởng thở dài nặng nề gật đầu, “Là như thế, chỉ là không còn cách nào, phàm là có chút thực lực ở Ngoại Vực đều muốn tới Trung Vực hay chỗ khác, cơ bản không hề muốn ở lại đây, những người này cơ bản không ai cản nổi, nên cũng ngày càng trở nên ngông cuồng, vị trí cách xa bây giờ nhìn lại lại mà một may mắn.”

Vẻ mặt Vân Phong và Vân Khinh Thần sa sầm, tình hình Ngoại Vực loạn lạc tới như thế? Trung Vực, Nội Vực đều có người quản lý thực sự khác một trời một vực. Ở đây nhiều khi xảy ra chuyện gì cũng chẳng có ai để ý tới, đám thế lực nhỏ kia nghiễm nhiên biến nơi đây trở thành một bầu trời riêng.

“Chỉ cần tìm được loại thực vật đó là được rồi?” Vân Phong nhíu mày, thôn trưởng sững sờ, môi run lên, lại quỳ xuống đất, “Cường giả đại nhân! Cầu xin ngài hãy đuổi những tên ác bá này đi. Để Ngoại Vực được yên bình!”

Vân Khinh Thần ngạc nhiên, đuổi hết đi? Yêu cầu này không khỏi quá… ép buộc người khác rồi!

Vân Phong nhíu mày, “Ngoại Vực rộng lớn, thế lực phân bố không phải là ít, e rằng không dưới trăm. Ta không có thời gian đuổi bọn chúng đi đâu.”

“Cường giả đại nhân hiểu nhầm rồi, mặc dù thế lực nhỏ rất nhiều, nhưng những thế lực nhỏ này đều cùng bám dưới một thế lực lớn. Có thể nói là cả Ngoại Vực đều bị một thế lực thống trị, chỉ cần cường giả đại nhân quét sạch thế lực này là mấy thế lực nhỏ khác cũng tự bị phá luôn rồi.”

Vân Phong nhíu mày im lặng, vốn nàng nghĩ rằng chỉ là một chuyện nhỏ, không ngờ rằng yêu cầu lại là diệt trừ cả một thế lực.

“Cường giả đại nhân, ta biết yêu cầu kiểu này là ta rất quá đáng, rất ích kỷ. Nhưng mà ta cũng bất lực rồi, nếu không diệt trừ bọn chúng, thì lần này ngài có giúp chúng ta thì cũng còn lần sau, lần sau nữa. Chúng ta chỉ còn nước chờ chết.”

Vân Phong mím môi, điều này khác khá xa so với dự đoán ban đầu của nàng, nàng thực sự muốn giúp, nhưng sợ là làm trễ nãi thời gian ít ỏi mà nàng có.

“Cường giả đại nhân, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài. Cầu xin ngài, Ngoại Vực cơ bản không có cường giả nào ghé qua cả, ngài đã tới thì cầu xin ngài!” Thôn trưởng lại dập đầu, những người khác thấy thế cũng hối hả dập đầu theo, Vân Khinh Thần thấy họ quyết liệt như thế thì nói, “Các ngươi đừng dập đầu nữa, tiểu cô cô ta cũng có chuyện quan trọng trong người, thời gian cấp bách… Vốn nghĩ chỉ cần giúp các ngươi một vấn đề nhỏ, nhưng chúng ta cũng có chuyện gấp riêng, thời gian không thể bị bỏ dỡ được.”

“Cường giả đại nhân, sẽ không làm mất quá lâu thời gian của ngài đâu. Cầu xin ngài, cầu xin ngài đấy!” Mắt thôn trưởng đỏ bừng, khó khăn lắm mới gặp được một cường giả, nếu nàng không chịu giúp thì phải làm thế nào đây?

“Nếu như ngài không ra tay người Ngoại Vực sẽ phải chờ chết mất.” Thôn trưởng kêu lên, mặt Vân Phong trầm xuống, Vân Khinh Thần thở dài, “Ta nói các người này… ầy dà!”

“Được rồi, tất cả đứng lên cả đi.” Vân Phong nói, nàng không phải cỗ máy máu lạnh vô tình, càng không phải là người thấy chết không cứu.

“Cường giả đại nhân, ngài đồng ý sao?” Thôn trưởng mừng rỡ, Vân Phong nhíu mày, “Ta đồng ý cũng có điều kiện, trong vòng ba ngài phải nắm được thông tin của thế lực kia, lực lượng phân bố, còn phải có thông tin của lũ nhân quan trọng, những thứ này ngươi phải có được.”

“Được được!” Thôn trưởng gật đầu lia lịa, ánh mắt Vân Phong u ám, “Nếu ba ngày sau các ngươi không lấy được những thông tin ta cần thì ta sẽ không quan tâm nữa.”

“Vâng vâng vâng!” Thôn trưởng trả lời răm rắp, ánh mắt tràn ngập sự vui mừng.

Vân Phong trầm tư, ba ngày thì nàng vẫn có thể chờ, nàng cần phải có những thứ kia, rồi trong vòng một ngày sẽ phá huỷ toàn bộ thế lực này. Trước sau gì cũng không vượt qua năm ngày, vẫn còn thời gian của ba tháng, có khí nàng còn có thể tìm được chút thông tin hữu dụng từ mấy thế lực quan trọng kia.

“Nếu đã đồng ý thì mau đi làm đi.” Vân Phong liếc nhìn thôn trưởng vẫn còn đang quỳ dưới đất, âm điệu lạnh lùng, thôn trưởng nghe vậy vội vàng đứng lên, đang muốn chạy về lại thôn thì quay lại lo lắng nói, “Cường giả đại nhân, ngài…”

“Tiểu cô cô ta đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời.” Vân Khinh Thần chắc chắn nói, thôn trưởng ngượng ngùng cười, “Vâng vâng, ta về đây, ngay lập tức sẽ trở lại thôi.”

Mười mấy người cùng trưởng thôn vội vã chạy ra ngoài, Vân Khinh Thần nhìn bóng lưng họ không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, “Tiểu cô cô, những người đó thật đáng thương.”

Vân Phong nhấp môi, sâu xa nói, “Dưới bầu trời này người đáng thương quá nhiều, chúng ta không giúp hết.”

“Vậy thì tại sao tiểu cô cô lại đồng ý?”

Vân Phong cười, nhìn gương mặt trẻ măng của Vân Khinh Thần, “Mặc dù chúng ta không giúp hết được người đáng thương trên thế giới này, nhưng nếu gặp phải, nếu con còn không chịu giúp là do trái tim của con.”

“Trái tim?” Vân Khinh Thần lẩm bẩm, Vân Phong hít sâu một hơi, “Vạn vật đều cộng sinh với nhau, tại sao vận mệnh lại chênh lệch nhau như thế? Có người hạnh phúc, có người khổ cực, có người giàu sang, có người nghèo khó?”

Vân Khinh Thần nhíu mày cố gắng hiểu ý nghĩa trong lời nói của Vân Phong, “Con được trao cho số mạng khác với người khác, vì thế trách nhiệm được trao cho cũng khác, hạnh phúc là để con có một tâm hồn viên mãn tốt đẹp. Có thể được trải nghiệm sự khổ sở của người khác, nói cho những người cực khổ kia hạnh phúc là như thế nào. Để cho con quật cường không phải là không thể ngã xuống, mà là để học được sự kiên cường. Giàu sang không phải để con đắm chìm trong hưởng thụ niềm lạc thú, mà đi học bác ái, nghèo khó cũng không phải là để con cảm nhận sự khổ cực, mà là để con học được làm thế nào khai sáng vận mệnh của mình.” (Mavis: Edit chỗ này mệt dữ!)

“Tiểu cô cô…” Vân Khinh Thần nhíu mày, rõ ràng là không hiểu rõ lắm ý của nàng, nàng mỉm cười, “Khinh Thần, con chỉ cần nhớ rằng, ra đời chưa chứng tỏ được điều gì cả, như ta, như con, mặc dù chúng ta là người Vân gia, mặc dù trong người có huyết mạch Triệu Hồi Sư, nhưng không phải là người tài trí hơn người. Ta và con cũng đã từng là người bình thường, đều cần có sự trợ giúp của người khác.”

“Nên tiểu cô cô mới bằng lòng tương trợ với những người bình thường này?”

Vân Phong mỉm cười, “Ở thế giới này, giúp đỡ người thường cũng không đơn giản, đếu xuất phát từ mục đích nào đó, ta cũng không ngoại lệ.”

Vân Khinh Thần lắc đầu, “Mặc dù tiểu cô cô có mục đích, nhưng ý định chưa chắc là thế.”

Vân Phong cười, “Được rồi, đừng nói về cái này nữa, những người khi nãy vừa nói tới thực vật… con có để ý không?”

Vân Khinh Thần cười khanh khách, “Con và tiểu cô cô có vẻ đều nghĩ giống nhau rồi. Thảo dược có thể làm tăng thực lực của người tu luyện, mặc dù thảo dược này không hề đơn giản, nhưng lần này tiểu cô cô tìm loại thảo dược có điểm khác, nhưng mà nó ở trong Ngoại Vực thì không thể không tìm hiểu thử một phen.”

Vân Phong tán thưởng nhìn Vân Khinh Trần, cậu bé này quả nhiên rất biết suy nghĩ, “Không tồi, sư tôn đã từng nói, An Hoa Thảo Tinh hấp thụ năng lượng ma tức, có rất nhiều công năng kỳ lạ, gia tăng thực lực cũng là một trong số đó.”

“Như vậy thực vật trong miệng họ… có khi là An Hoa Thảo Tinh mà ta tìm?”

“Đây chỉ là suy đoán của ta, bên cạnh An Hoa Thảo Tinh có ma tức, ma tức mà một ma thú cường đại, nhưng người bình thường này lại gần chắc chắn sẽ chết, chúng ta trước tiên cần phải chắc chắn thực vật này có phải An Hoa Thảo Tinh không đã.” Phong Thanh Huyền đã mô tả cho Vân Phong biết hình dáng của An Hoa Thảo Tinh, nàng đã hình dùng được đại khái trong đầu.

“Trong ba ngày tiểu cô cô muốn tìm hiểu thử?”

Vân Phong gật đầu, “Đúng là muốn tìm hiểu thử, nếu thật là An Hoa Thảo Tinh, tỷ lệ gặp được ma tức là rất cao.”

Vân Khinh Thần nhíu mày, “Nếu gặp phải ma tức tiểu cô cô tính ra tay luôn sao?”

Vân Phong lắc đầu, “Muốn ra tay nhất định phải xử lý mấy thứ không sạch sẽ trước đã mới chắc chắn không có bất trắc được.”

“Ý của tiểu cô cô là mấy thế lực đứng đầu Ngoại Vực kia?” Vân Khinh Thần nhíu mày, theo lý mà nói, những người đó còn chưa tới mức ảnh hưởng nổi tới tiểu cô cô.

Vân Phong nhếch môi, “Mặc dù bọn chúng không tự mình đến tìm thảo dược kia nhưng không có nghĩa là bọn chúng không để ý tới, mặc dù thôn này không giao thiệp với bên ngoài nhưng thế lực kia cũng sẽ phái người xuống nơi này, nếu có những kẻ đó quấy nhiễu, mặc dù chỉ là mấy còn chuột hôi, nhưng vẫn đừng nên để mấy con chuột đó làm xấu chuyện thì hơn.”

“Đã hiểu ạ, bất kỳ một so sót nào cũng không được. Nếu không thì khó thành công lấy được đầu ma tức và An Hoa Thảo Tinh, đó sẽ là tổn thất lớn nhất cho chúng ta.”

Vân Phong vỗ vai Khinh Thần, “Đúng thế, đừng vì nhỏ mà mất lớn, tốn chút thời gian cũng đáng.”

Vân Phong và Vân Khinh Thần lập tức tiến vào thôn, thực vật kia có phải là An Hoa Thảo Tinh hay không nàng còn phải tìm hiểu lại, nếu đúng, chuyến đi này của nàng không tồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.