Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 19: Tâm tư của đám ma thú




Edit: Mavis Clay

Xuân Phong trấn là một trấn đặc biệt trong lãnh thổ Phong Vân đế quốc, mặc dù Vân gia đã rời khỏi Xuân Phong trấn, nhưng nó vẫn là một lãnh thổ độc lập, không ai trong Phong Vân đế quốc tuỳ  tiện xâm phạm nơi đây, cố nhét nó vào bản đồ Phong Vân đế quốc, có lẽ vì Vân gia đã ăn sâu bén rễ ở đây, dù là ai cũng không thể rung chuyển nổi tiểu trấn này.

Mặc dù Vân gia đã đi, nhưng Xuân Phong trấn không vì đó mà bị ảnh hưởng, Vân gia quân vẫn chưa rời hết khỏi Xuân Phong trấn, vẫn có một số người chọn ở lại, trong lòng bọn họ, đây vẫn là một trong những nơi của Vân gia, cũng vì có những Vân gia quân này ở lại, Xuân Phong trấn mới không vì Vân gia đi mà trở nên rối loạn hay bị bất cứ điều gì.

Dinh thự Vân gia vẫn còn đó, những người làm ở đó vẫn còn đó,  tuy Vân Cảnh đã đi nhưng những người làm vẫn chọn ở lại, Vân gia quân cũng thi thoảng tới chỗ dinh thự tuần tra vài lượt. Người Vân gia đã sớm không còn xuất hiện ở Xuân Phong trấn nữa, nhưng sự tận tâm vẫn luôn ở trong lòng bọn họ.

Khi một con Sư Ưng khổng lồ trở lại trên bầu trời Xuân Phong trấn, bóng người hiện ra trên mặt đất không xa khiến người trong trấn vô cùng khó tin, vị tiểu thư Vân Phong kia của Vân gia trở lại.

Khi Vân Phong mang theo Khúc Lam Y lặng lẽ trở lại dinh thự Vân gia năm xưa, không ai trong Xuân Phong trấn biết, Vân Phong trở về rất lặng lẽ mà cũng không muốn mang lại bất kỳ náo động nào, bây giờ nàng cần sự yên tĩnh, không có ai tới quấy rầy. Khi lão quản gia của Vân gia thấy Vân Phong trở về thì vừa kinh ngạc vừa kích động, nhưng câu nói của nàng khiến người này chỉ có thể kiềm lại tâm tình kinh ngạc và kích động của mình vào lòng.

“Không được phép hô hào, đừng quấy rầy tới ta, mọi thứ đều ổn.” Vân Phong nói xong, mọi người lập tức không dám tiến lên hỏi, mặc dù trong lòng thấy vui nhưng đành phải giấu lại trong lòng.

Nhìn Khúc Lam Y nằm trên giường, Vân Phong mím chặt khoé môi, đẩy cửa ra tới gian phòng ngày xưa của đại ca, mở ngăn kéo tủ quần áo ra tìm tòi, phần lớn y phục của Vân Thăng vẫn còn ở đây, Vân Phong tìm vài món hòm hòm rồi lại tới phòng của phụ thân, cầm trên tay mười mấy món y phục trở lại, thấy vệt máu nhuộm đầy y phục của Khúc Lam Y mà lòng nàng đau xót.

Cởi bộ đồ toàn máu trên người ra, Vân Phong tỏ vẻ khá vụng về, hành động cẩn thận sợ chạm phải vết thương trên người Khúc Lam Y, hắn trông như đang ngủ say, dù là ai cũng không thể quấy nhiễu được mộng đẹp của hắn.

Y phục được cởi bỏ, cơ thể của nam nhân cũng lộ ra, ngoại trừ mấy vết thương khủng khiếp ở ngoài, thân hình cường tráng đẹp đẽ của nam nhân lộ ra không sót cái gì, mặc dù Khúc Lam Y hơi cao và gầy, nhưng cơ bắp trên người hắn vẫn rất đẹp, không hề nhu nhược chút nào, thể hiện hoàn toàn vẻ đẹp hữu lực của một nam nhân.

Vân Phong không khỏi đỏ mặt, cho dù đây là lần thứ hai nàng thấy cơ thể của hắn, nhưng lần đầu tiên là lúc hắn còn niên thiếu không chú ý thoáng nhìn thấy, bây giờ hắn đã khác xa hồi đó, trưởng thành, theo năm tháng trôi đi không ngừng trưởng thành.

Vân Phong hít một hơi thật sâu, đỏ mặt cầm lấy khăn lông, đầu ngón tay hơi lạnh, biết rõ hắn sẽ không tỉnh lại nhưng nàng vẫn cảm thấy ngại ngùng sợ sệt sẽ bị phát hiện, bàn tay run rẩy cần khăn lông lau nhẹ lên người Khúc Lam Y, nhìn ba đường vết thương khủng khiếp khác thường, trái tim Vân Phong thắt lại, đòn ngón tay lướt nhẹ qua da, nhìn vẻ mặt hơi tái của Khúc Lam Y, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

“Lam Y chừng nào mới tỉnh lại đây…” Vân Phong lẩm bẩm, đáp lại nàng là căn phòng tràn ngập sự tỉnh lặng. Sự im lặng tới đáng sợ làm nỗi lo trong lòng Vân Phong dâng cao, giống như một đám mây đen mãi không chịu tan đi, cả ngày cứ phủ trên đầu tim của nàng, chỉ cần một ngày hắn vẫn chưa tỉnh lại, nàng sẽ trôi qua một ngày như thế. Nghĩ lại khi mình hôn mê ở Long tộc ba năm, có lẽ hắn cũng trải qua cảm giác tương tự như thế.

Thay lại bộ y phục của Vân Thăng, nàng chợt phát hiện có hơi nhỏ, dù sao đây cũng là y phục thời niên thiếu của Vân Thăng, Khúc Lam Y dài tay dài chân không vừa người được, Vân Phong lại đỏ mặt thay lại y phục của Vân Cảnh, thay xong chính nàng cũng toát cả mồ hôi.

Đổi y phục khác xong, Vân Phong thận trọng đỡ Khúc Lam Y dậy, tính đổ dược tề sinh mạng cho hắn, mặc dù trong cơ thể hắn có sẵn quang nguyên tố, nhưng bây giờ hắn đang trong tình trạng hôn mê, quang nguyên tố không nằm trong sự điều khiển của hắn, chỉ có thể dùng được chất thuốc, đây cũng là biện pháp duy nhất mà Vân Phong có thể nghĩ tới.

Đáng tiếc nam nhân đang hôn mê rất không chịu hợp tác, môi mỏng khép chặt không chịu mở ra, dược tề sinh mạng cấp bậc Tông Sư vô cùng trân quý, dù là Vân Phong chế tạo cũng không phải là chuyện dễ, thấy hắn không chịu hợp tác, Vân Phong chỉ có thể hít sâu một hơi, đổ vào miệng mình một ngụm lớn, rồi đỡ lấy cổ nam nhân kia, dán đôi môi mềm mại lên, đầu lưỡi cạy ra hàm răng đóng chặt, rồi đồ toàn bộ chất thuốc vào trong.

Môi của hắn lạnh quá… ngón tay Vân Phong không khỏi xuất ve vài cái, ôm thật chặt Khúc Lam Y vào lòng, không biết làm vậy có khá hơn chút nào không?

Cứ ôm như thế, Vân Phong hy vọng nhiệt độ của mình có thể khiến hắn ấm lên thêm một chút, Khúc Lam Y hôn mê bất động khiến Vân Phong chưa thể thích ứng được, nàng đỏ vành mắt, lần đầu tiên đảm nhận công việc chăm sóc một người nằm ở đây, không thể nói gì.

Bảy ngày Vân Phong cực nhọc ngày đêm chăm sóc không hề chợp mắt, với một Thần Vương như nàng thì những nhu cầu sinh lý không quá quan trọng lắm, có thể trong thời gian dài không ăn không nghỉ cũng được. Ban đêm, nàng lẳng lặng ngồi bên giường, mắt đen nhìn không chuyển, mong đợi đôi mắt kia có dấu hiệu tỉnh lại.

Ngày nào Vân Phong cũng dùng Tinh Thần Lực kiểm tra kỹ càng tình huống của Khúc Lam Y, sau khi rót ba bình dược tề sinh mạng, hắn đã sớm không còn lo ngại về tish mạng, chỉ là vẫn chưa chịu tỉnh lại, trong cơ thể Vân Phong cũng không thấy có gì khác thường, nhưng hắn vẫn chưa chịu tỉnh.

Có lẽ là vì sử dụng Tinh Thần Lực quá độ, Vân Phong tự giải thích như thế, năng lượng tinh thần trong cơ thể Khúc Lam Y thực sự đã sử dụng quá độ, bây giờ đang chậm rãi khôi phục, Vân Phong nghĩ thế trong lòng cũng thoáng yên tâm, dù sao nàng cũng đã trải qua tình trạng như thế, Tinh Thần Lực dùng quá độ sẽ khiến cơ thể cực kỳ suy yếu, lâm vào hôn mê cũng là bình thường, chỉ cần từ từ bình phục là được rồi.

Vân Phong không thường ra cửa, những nô bộc trong dinh thực Vân gia có sự phân phó của nàng cũng không dám tuỳ tiện hỏi gì, chỉ có thể chú ý ngày ngày chứ không dám tới gõ cửa. Lần này tiểu thư trở lại hình như cảm xúc không được ổn lắm, đây là tiếng lòng của toàn bộ người làm.

So với cảm xúc lúc mới trở lại, hiện giờ Vân Phong đã đỡ hơn rất nhiều, sự nóng nảy và lo lắng đã tan đi, bây giờ nàng cần chuyên tâm chăm sóc cho Khúc Lam Y hơn, đợi ngày hắn tỉnh lại.

Thường ngày chăm sóc khó tránh khỏi sẽ gặp phải tình huống lúng túng, lần đầu tiên Vân Phong làm công việc vệ sinh cho Khúc Lam Y bị hôn mê cũng như thế, nhất là tắm. Không thể nào để hắn nằm trong thời gian dài mà không tiến hành tẩy rửa được, chí có thể để Vân Phong bắt tay, dùng thùng gỗ trong chính phòng của mình. Trước tiên nàng dùng Thuỷ Nguyên Tố dẫn vào trong thùng gỗ, sau đó dùng Hoả Nguyên Tố điều chỉnh tới lượng nhiệt độ thích hợp, sau đó cởi đai lưng nam nhân đặt hắn vào trong thùng gỗ.

Nhưng thùng gỗ nhỏ chỉ có thể miễn cưỡng chứa lấy cơ thể cao lớn của Khúc Lam Y, chân tay vẫn lủng lẳng ở bên ngoài, Vân Phong đành phải đỏ bừng mặt vệ sinh thay hắn, nếu là bình thường mà ở hình dạng này, Khúc Lam Y đã lợi dụng một chút chiếm tiện nghi của Vân Phong rồi, nhưng bây giờ hắn chỉ im lặng nằm đó, gương mặt thở nhè nhẹ mà ngủ say.

Vân Phong cẩn thận lau người cho hắn, ánh mắt nhu hoà, bàn tay chạy dọc trên người nam nhân, nàng không khỏi thầm nghĩ, bây giờ có phải đổi lại thành nàng ăn đậu hủ của hắn rồi không? Nghĩ tới đây nàng không khỏi khẽ phụt cười, không để ý tới những giọt nước trên thân hắn, nàng nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của hắn.

“Lam Y… nếu chàng mở mắt ra sẽ có vẻ mặt gì nhỉ, nhất định là sẽ cười đểu cáng nói gì đó đúng không?”

Nam nhân lẳng lặng rúc vào lòng Vân Phong, nàng bật cười gội đầu cho hắn, hình như tóc của hắn lại dài thêm một chút rồi.

Thoáng cái thời gian đã qua hơn ba tháng, Khúc Lam Y vẫn ngủ say, Vân Phong vẫn ở lại đây chưa từng rời đi nửa bước.

“Hắn vẫn chưa tỉnh à?” Tiểu Hoả giương mắt nhìn Khúc Lam Y nằm trên giường, giọng nói hằn học, cái tên này cứ nằm đây mãi cục thật lạ. Bây giờ cả năm ma thú khế ước đều đang ở trong phòng Vân Phong.

“Lam Y ca ca sao vẫn chưa tỉnh dậy vậy?” Yêu Yêu thu tay, mở to đôi mắt xanh lam nhìn về phía Vân Phong, “Tiểu Phong, rõ ràng thương thế của Lam Y ca ca đã lành rồi mà…”

Vân Phong cười khổ, Yêu Yêu vươn tay nắm lấy tay nàng, “Không sao đâu. Tiểu Phong, Lam Y ca ca nhất định sẽ không sao!” Vân Phong gật đầu, đưa tay vuốt đầu Yêu Yêu, cô bé nở nụ cười ngọt ngào, nụ cười ấy cho Vân Phong một chút an ủi.

Lam Dực đứng bên cạnh nãy giờ vẫn luôn im lặng, Nhị Lôi cau đó lườm Khúc Lam Y, “Tiểu tử này sẽ không phải là cố ý bất tỉnh đấy chứ? Theo tính cách của hắn có thể làm vậy lắm.”

“Yêu quái, ngươi có thể lương thiện một chút không, nếu hắn thực sự như thế tiểu Vân Phong cũng sẽ không thích đâu.” Hoa tỷ trừng Nhị Lôi.

Hắn lập tức rống giận, “Tử nhân yêu, ngươi còn gọi lão tử là yêu quái nữa thử xem?’

Hoa tỷ hừ một tiếng không thèm để ý tới nữa, mắt lục nhìn về phía Vân Phong khẽ thở dài, “Tiểu Vân Phong, nếu hắn vẫn luôn không chịu tỉnh lại thì ngươi nên làm sao đây? Tiếp tục ở lại đây sao?”

Tất cả mọi người ngạc nhiên, kể cả Vân Phong, tới giờ nàng vẫn chưa hề nghĩ tới vấn đề này, trong lòng chỉ nghĩ tới muốn ở bên cạnh Lam Y, cho tới khi hắn mở mắt ra. “Sẽ không đâu, hắn nhất định sẽ tỉnh lại!” Vân Phong nói xong, trái tim chợt run lên dữ dội.

Mắt Hoa tỷ hơi loé lên, lại than thở, “Nếu vẫn cứ bất tỉnh như thế, chẳng lẽ ngươi thực sự cứ để mọi chuyện ở đó mà ở lại đây? Không quan tâm tới chuyện Huyết Hồn nữa sao? Cội nguồn nguyên tố thì sao? Ngươi sẽ không đi tìm nữa sao? Để mặc cho Huyết Hồn tiếp tục phát triển tới mức ngươi cơ bản không tài nào cản lại được nữa?”

Vân Phong im bặt!

“Sẽ không đâu! Lam Y ca ca nhất định sẽ tỉnh lại mà!” Yêu Yêu ngẩn lên nói lớn, như đang khuyến khích vì Vân Phong, Hoa tỷ lắc đầu, “Cô bé con, đừng cho là ta bắt nạt tiểu Vân Phong, ta cũng hy vọng tên kia có thể tỉnh lại, nhưng lời tỷ tỷ ta nói là sự thật, không thể không suy tính tình huống.”

“Chủ nhân, Hoa tỷ nói không sai.” Lam Dực nói, đưa mắt nhìn về phía Vân Phong, “Chủ nhân thật sự muốn tạm gác lại mọi thứ mà ở đây sao?”

Cả năm ma thú khế ước đều nhìn Vân Phong, nàng im lặng ngồi đó hồi lâu không nói gì, nâng mắt nhìn nam nhân vẫn đang ngủ sau trên giường, nàng mỉm cười, “Cùng nhau tới đây, hắn vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh ta, cùng ta tiến về phía trước, không cách không rời, ba năm chờ ở Long Điện, cả những lần sau đó nữa, vô số những năm tháng hắn vẫn luôn ở bên cạnh ta, vẫn luôn như thế…” Vân Phong đột nhiên siết chặt tay, “Cho dù có chia lìa, cho dù không thể gặp nhau, trong lòng hắn ta vẫn là người quan trọng nhất. Chẳng lẽ hắn không có trách nhiệm của bản thân sao? Thiếu Chủ Nạp Khê tộc, thể chất Quang Ám đồng thể, chẳng lẽ hắn chưa bao giờ đặt những thứ này trong lòng sao? Gánh nặng trên vai hắn và ta đều như nhau, chưa bao giờ thay đổi. Tại sao hắn lại không oán không hối vì ta mà trả giá mọi thứ, còn ta thì không?”

Cả năm ma thú khế ước đều im lặng, bọn họ không rõ lắm về tình cảm của con người, nên không quá hiểu tâm tình lúc này của nàng, Lam Dực nhíu mày, “Có lẽ chúng ta không thể hiểu hết tâm tình của chủ nhân được, nhưng lời Hoa tỷ nói thực sự cũng là sự thật, mong rằng chủ nhân có thể suy nghĩ kỹ càng.”

“Ta đã sớm nghĩ kỹ rồi.” Vân Phong ngẩng lên, “Nếu như không có Lam Y, cũng sẽ không có Vân Phong ngày nay. Hắn chưa tỉnh lại, ta sẽ không đi. Cho dù Huyết Hồn có lớn mạnh thêm, cho dù cuối cùng tới mức ta không thể cản lại nổi nữa, ta cũng sẽ không có gì phải hối hận. Liên minh đối đầu với Huyết Hồn đã thành lập, không nhất thiết là phải có Vân Phong ta. Mà chàng ấy, không thể nào không có ta.”

Cả năm ma thú lại im lặng, cuối cùng Hoa tỷ cười lên, “Tỷ tỷ ta chỉ nói thế thôi, nếu tiểu Vân Phong đã quyết định rồi thì coi như chưa nghe thấy gì đi nhé.”

Nhị Lôi nhăn mày, “Vân Phong, không thể không nói lời nói vừa rồi của ngươi khiến ta thấy hơi thất vọng, cuối cùng ngươi cũng không thoát được xiềng xích của loài người – tình cảm, đó thực đúng là một thứ phiền phức, chỉ khiến ngươi trở nên mềm yếu hơn mà thôi.”

“Yêu quái, ngươi nói gì đó?’ Hoa tỷ tức giận, Yêu Yêu cũng khó chịu, “Ngươi chẳng hiểu cảm nhận của tiểu Phong chút nào, tiểu Phong cũng khó chịu và khó lựa chọn lắm.”

Nhị Lôi nhìn về phía Tiểu Hoả, “Ngươi thì sao? Có phải ngươi cũng nghĩ giống ta không?”

Tiểu Hoả hơi nhíu mày, “Bản đại gia không hiểu lắm về tình cảm, nhưng về tâm tình của một người, bản đại gia vẫn có thể cảm nhận được… Bản đại gia là người gặp chủ nhân sớm nhất, khế ước sớm nhất, trên đường tiểu tử kia thực sự đã hy sinh cho chủ nhân không ít.”

“Nhị Lôi, với tính cách của ngươi nói những lời đó cũng đúng thôi, sở dĩ ngươi chủ động tình nguyện khế ước với ta cũng là vì theo đuổi niềm đam mê chiến đấu, cũng giống như lời đề nghị của Sắc Kim đại thúc, đúng không?”

Nhị Lôi nhíu mày không nói gì, Vân Phong bật cười, “Bản thân ta là con người, tình cảm không quá lớn nhưng không mất phần nào cả, có lẽ trong mắt ma thú các ngươi là sự mềm yếu, phiền phức, nhưng với con người mà nói, không có tình cảm thì chỉ như một cái xác. Sống như thế thì khác gì với cái xác không hồn?”

“Lão tử khẳng định tình cảm phiền phức, lão tử cũng sẽ không vì một người mà bỏ đi trách nhiệm đã gánh vác.”

“Ngươi đủ chưa? Bây giờ tiểu Phong đã rất khó chịu rồi đấy.” Yêu Yêu bất mãn quát lên, nhe răng với Nhị Lôi, hắn cười lạnh, “Lão tử nói thật, sao, chẳng lẽ lão tử không thể thể hiện sự bất mãn?”

“Ngươi!” Yêu Yêu lập tức phẫn nộ.

Vân Phong kéo nàng lại, cười nhạt, “Ta hiểu rồi, nếu như ngươi cho rằng ta không xứng với vai trò chủ nhân, có thể tuỳ thời giải trừ khế ước, ta không cưỡng ép ngươi.”

“Chủ nhân!” Lam Dực giật mình, Nhị Lôi càng nhăn mày hơn, Vân Phong ngước mắt, “Ta sẽ không rời khỏi hắn, đây là lựa chọn của ta.”

Mắt Nhị Lôi hơi loé lên, cuối cùng cười một tiếng khinh thường, “Vân Phong, lão tử há là người ngươi nói đuổi là đuổi?”

Vân Phong cười nhạt không nói gì nữa, Nhị Lôi hừ lạnh biến mất tăm, Lam Dực thấy thế liền nói, “Ta đuổi theo hắn, chủ nhân, hắn không có ác ý đâu, ta tin Nhị Lôi cũng không hề có ý muốn giải trừ khế ước.”

Vân Phong không nói gì, Lam Dực biến đi đuổi theo, Yêu Yêu giận dỗi, “Còn đuổi theo lão làm gì nữa chứ? Để lão đi luôn đi!”

Tiểu Hoả khẽ thở dài, gương mặt thiếu niên dường như cũng hơi đen, “Ta cũng đuổi theo hắn vậy, Nhị Lôi mà dỗi lên thì một mình Lam Dực cũng khó lắm.” rồi hắn nhìn lại Vân Phong, sau đó thì đi mất, Hoả tỷ bước tới sờ đầu Vân Phong.

“Tiểu Vân Phong, là do tỷ tỷ không tốt, không nên nói như thế.”

Vân Phong ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Tỷ không sai, tỷ nói rất đúng, tình hình thế này quả thực nên suy tính, không ủng hộ cũng là bình thường, ta hiểu mà.”

Hoa tỷ chỉ có thể lắc đầu than nhẹ, Vân Phong đứng dậy bước tới bên cạnh Khúc Lam Y, chăm chú nhìn gương mặt hắn đang ngủ say, “Ta không phải là người cường đại tới mức không kẻ nào địch lại, nếu không có sự giúp đỡ của hắn, ta rất khó bước tiếp được tới tận đây, không có hắn… ta cũng chỉ là một người bình thường như bao người bình thường, chứ không phải là Vân Phong bây giờ.”

“Tiểu Phong…” Đôi mắt Yêu Yêu phiếm hồng, muốn tiến lên lại bị Hoa tỷ kéo lại, khẽ lắc đầu, nàng cười dịu dàng đưa tay sờ đầu Yêu Yêu, lau giọt lệ bên khoé mắt nàng, “Tiểu Vân Phong, chúng ta đều hiểu mà.”

Vân Phong im lặng, nhìn dung nhan tuấn mỹ, Lam Y, nếu đổi lại là chàng chàng cũng sẽ làm thế đúng không, chàng làm vậy với ta, ta cũng sẽ làm thế với chàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.