Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 18: Quyết chiến




Edit: Mavis Clay

Núi Tụ Linh từ trước tới nay luôn êm lặng gió hoà, rất ít khi xảy ra chiến đấu máu tanh, nhưng lúc này, sự yên tĩnh của núi Tụ Linh đã hoàn toàn bị phá tan. Khu vực quan trọng của núi Tụ Linh bùng nổ kịch chiến, làm cho cả phạm vi trong lẫn ngoài núi Tụ Linh trở nên chấn động khác thường.

“Lam Y!” Vân Phong thét lên, lao lên tính xông ra ngoài. Con ngươi nàng co lại, đối mặt với hắn chính là Huyễn Thú Quang Hệ đó. Chẳng lẽ hắn vẫn tính liều mạng sao? Nàng tuyệt đối không cho phép hắn làm thế.

Vân Phong mủi chân nhảy tính nhảy lên, bất chấp kéo Khúc Lam Y trở lại, cho dù có kéo lại không được nàng cũng có thể giúp đỡ được phần nào cho hắn.

“Ầm! Cạch!” Một không gian phong toả vững chắc phủ xuống đầu bao vây lấy nàng, A Lạc mới ẩn thân không bao lâu xuất hiện trở lại, hắn khẽ thu tay lại, là hắn làm.

“Ngươi làm gì thế? Thả ta ra ngoài!” Vân Phong gào lên, bàn tay nện lên lá chắn không gian bao vây xung quanh mình, vang lên tiếng ong ong. A Lạc liếc tới, “Tiểu tử kia muốn tìm chết theo lão, nhưng ngươi thì không được. Tiên sinh đã dặn dò, ta sẽ không để ngươi chết.”

“Bớt nói nhảm đi! Thả ta ra ngoài!” Vân Phong tức giận! Nàng trơ mắt nhìn Khúc Lam Y lao lên, còn mình thì bị nhốt ở đây. Mỗi lần nàng gặp khó khăn sinh tử, Khúc Lam Y đều sẽ liều mình tới cứu, bây giờ nàng lại bị giam cầm ở đây, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn gặp chuyện không may thôi sao?

Nàng vung tay tung Tinh Thần Lực đánh lên lá chắn, lá chắn không gian rung động vài lần, không hề có dấu hiệu sứt mẻ. A Lạc thoáng nhìn, “Đừng phí công vô ích, dựa vào sức ngươi không đánh vỡ nổi đâu, ngoan ngoãn mà ở yên đó.”

“Vị đại nhân kia nói không sai.” Thân Ngô cũng chạy tới, mặc dù thấy nàng bị nhốt bên trong trông rất đáng thương, nhưng vẫn đồng ý với cách làm của A Lạc, nàng cứu mình một mạng, nếu thấy nàng bỏ mạng trong lòng nó cũng sẽ rất khó chịu.

Vân Phong vẫn liên tục tung đòn, nhưng lá chắn không gian vẫn sừng sững đứng đó. Vẻ mặt A Lạc vô cảm bất động, lẳng lặng nhìn Vân Phong càn quấy, cuối cùng nàng cũng dừng tay lại, sau một hồi im lặng đột nhiên rít lên. “Nếu như ngươi không thả ta ra ngoài, ta sẽ sử dụng nguyên tố dung hợp nổ tung ngay tại đây.”

Vẻ mặt vô cảm của A Lạc hơi giật. Đôi mắt tím sẫm thoáng kinh ngạc nhìn về phía Vân Phong, nàng cười lạnh, bàn tay đan lại, “Ta không hề nói vừa, nói là sẽ làm. Thả-ta-ra-ngoài!”

A Lạc nhíu mày, nhìn bộ dáng kiên quyết của nàng, Thân Ngô cũng ngạc nhiên, nhìn nguyên tố dung hợp không ngừng nhảy múa trong lòng bàn tay nàng, vội nói, “Đừng xúc động! Hắn lao lên cũng là chuyện của hắn, cần gì ngươi phải liều mình bán mạng của mình chịu chết theo như thế?”

“Ngươi không hiểu!” Vân Phong rít lên, “Ta sẽ không trơ mắt nhìn hắn đi tìm chết. Cho dù có chết ta cũng sẽ chết cùng với hắn. Nói lần cuối cùng, ngươi thả ta ra ngoài!”

A Lạc nhìn dáng vẻ tức giận của nàng, ánh mắt của nàng lúc này như đang có một cơn ão ngưng tụ bên trong, không ngừng xoay tròn, A Lạc cười lạnh, “Tuỳ ngươi, yên tâm, ngươi có muốn chết cũng không dễ thế đâu.”

Vân Phong trợn tròn mắt, bàn tay không chút do dự tính đưa nguyên tố dung hợp vào trong người mình.

“Đừng!” Thân Ngô hét lên, A Lạc thấy thế cũng cả kinh, nàng thực sự dám làm như thế. Thật sự không muốn sống nữa sao? Bàn tay từ hư không nắm chặt, nguyên tố dung hợp trong tay nàng trong lúc vô hình bị đánh rớt.

“Ta nói rồi, ngươi không chết dễ như thế đâu.” Sắc mặt A Lạc lạnh lẽo, bất mãn với hành động của nàng. Vân Phong nghiến răng, ngửi thấy được vị máu.

“Ngươi không có quyền quyết định sự sống chết của ta, mạng là của ta không phải do trời.” Ngọn lửa trong đôi mắt Vân Phong bùng lên, trí nhớ Liên Y kiếp trước lúc này chợt trở nên trùng khớp. Bị người giam cầm, bị lợi dụng, sự sống chết của mình lại không nằm trong tay của mình. Vào thời khắc cuối cùng nàng mới có thể chọn quyền được chết.

Mạng của nàng là do nàng làm chủ, không phải của người khác.

“Ngươi…” A Lạc cứng lời, cho dù có ở trước mặt Huyễn Thú, nàng cũng không hề có ý nhún nhường? “Cứ như thế mà muốn chết sao?” A Lạc cau mày, nếu không phải do tiên sinh căn dặn, hắn đã mặc kệ sống chết của nàng, bây giờ bất luận thế nào hắn cũng không thể để nàng ra ngoài. Tiểu tử kia ra sao hắn không quan tâm, sống chết của nàng cũng chưa chắc là của chính nàng.

“Ầm!” Tia sáng chói mắt bắn ra, bóng người cao gầy mơ hồ xuất hiện từ trong ánh sáng, Khúc Lam Y và Huyễn Thú Quang Hệ chính thức chạm mặt nhau. Trái tim Vân Phong thắt lại. Lam Y!

hai cái bóng đứng trong vầng sáng chói loà, ánh sáng quá mạnh khiến không thể nhìn thấy rõ được tướng mạo của đối phương, Khúc Lam Y mím chặt môi, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía trước, ngọc bội trắng từ khi hắn còn nhỏ đã mang theo bên người, từ khi lần đầu tiên mở nó ra, lão già ở trong đã không ngừng nói sẽ không bỏ qua cho hắn đủ kiểu, từ nhỏ hắn cũng đã biết, lúc lão kia thoát ra khỏi ngọc bội, kẻ đầu tiên lão không bỏ qua chắc chắn sẽ là mình.

Đã sớm hiểu rõ được điều đó, tình huống hiện giờ cũng không nằm ngoài dự đoán, nhưng trái tim Khúc Lam Y vẫn rung lên, Huyễn Thú Quang Hệ… Đây là lần đầu tiên hắn thấy được hình dáng thực sự của nó.

“Tiểu tử, lần này là chính ngươi tự tìm tới cái chết.” Giọng của Huyễn Thú Quang Hệ vang lên đầy huyễn hoặc, vang vọng bên tai Vân Phong, Khúc Lam Y khẽ nhíu mày, “Cội nguồn Quang Nguyên Tố đã bị ngươi nuốt vào người rồi?”

“Hừ! Bất luận thế nào, bây giờ ta đã thoát khỏi sự khống chế của ngươi, việc làm dễ nhất chính là tính toán mọi chuyện lên người ngươi.” Trong ánh sáng mờ ảo, một nguồn năng lượng kinh khủng hội tụ lại, ánh mắt Khúc Lam Y tối đi, bàn tay siết chặt, Ám Nguyên Tố nồng nặc tuôn ra từ trong người.

Một điểm đen đậm xuất hiện từ giữa ánh sáng, giống như một cái bóng đen xuất hiện trong ánh sáng quang đãng.

“Quang Ám đồng thể?” A Lạc thấy thế lẩm bẩm, đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, hoa văn kia sao lại xuất hiện trên người của hắn? Chẳng lẽ cơ thể hắn…

“A!” Tiếng rống giận vang lên. Lòng bàn tay Khúc Lam Y toạc ra một vết thương, máu tươi túa ra. Bàn tay nhuốm máu vỗ mạnh lên cánh tay trần, máu chảy dọc theo hoa văn đỏ, đồ nét lại một lần nữa. Ánh sáng đỏ ngầu từ hoa văn xuất hiện, ngay sau đó, hoa văn đỏ đen tách khỏi cơ thể trôi lơ lửng trên không.

Cảnh tượng này khiến người nhìn trợn mắt há mồm. Vốn là hoa văn lại có thể rời khỏi cơ thể sao?

Màu đen dần nhuộm đò dần, chậm rãi trôi nổi giữa không trung, Khúc Lam Y xoè bàn tay ra bắt lấy, kéo thẳng về phía mặt.

“Uông uông.” Tiếng gâm ngầm nổi lên, cơ bắp toàn nhân nhanh chóng nổi lên.

Sức mạnh tinh thần như nham thạch nóng chảy trong núi lửa, toát ra từ trong cơ thể Khúc Lam Y, còn cấp bậc của thực lực hắn đồng thời cũng tăng lên.

“Con trai, những hoa văn trên cơ thể con là nhờ đi qua Thiết Bàng Thông Thiên Lộ mà có, những hoa văn này là sức mạnh từng bước tích góp được của con, một khi dẫn hoa văn tách khỏi cơ thể, thì thực lực có thể tăng lên theo cấp số nhân.”

“Tiểu tử, Quang Ám Đồng Thể vốn không nên xuất hiện trên đời này, nhất là không nên xuất hiện trên người không phải là Triệu Hồi Sư như ngươi, ngươi không có huyết mạch Triệu Hồi Sư để thăng bằng các loại nguyên tố, một khi khống chế không được, hai loại sức mạnh đối nghịch trong người ngươi sẽ trở nên mất cân bằng, cuối cùng sớm muộn gì cũng sẽ nổ banh xác.”

Lời nói của phụ thân và Phong Thanh Huyền tái hiện trong đầu Khúc Lam Y.

“Nếu Quang Ám cùng xuất hiện trong cơ thể của ngươi, đó cũng được coi là một kỳ tích, về mặt khác mà nói, cơ thể của ngươi cũng có thể coi là một dung khí đặc biệt, chỉ là có hạn chế mà thôi.” Giọng nói nghiêm túc của Phong Thanh Huyền hiện lên trong đầu Khúc Lam Y, “Nếu như ngươi có thể lấy được cội nguồn ám nguyên tố và quang nguyên tố, có lẽ có thể sẽ khống chế được một loại nguyên tố trong cơ thể ngươi, nếu như không thể, chào đón ngươi chỉ có một con đường.”

Khúc Lam Y nhíu chặt mày, cảm nhận năng lượng to lớn trong cơ thể, đây là từ Thông Thiên Niết Bàn… Đây chính là sức mạnh mà mình vẫn luôn để dành trong cơ thể? Khi đã tách ra lại mạnh mẽ tới như thế!

Huyễn Thú Quang Hệ thấy sự thay đổi của hắn, nghĩ tới năng lực đặc biệt của Nạp Khê tộc, còn có sự lầm lỡ đau đớn của mình trước đây, hắn thực sự không thể để mình trở lại con đường khi đó được.

Tiếng rít từ loài chim khổng lồ vang dội cả bầu trời, ma thú nghe thấy đều rùng mình.

“Xoẹt!” Đôi cánh khổng lồ lộ ra khỏi ánh sáng chói loá, xem lẫn tiếng thét, đôi chân với ba chiếc móng vồ về phía Khúc Lam Y.

Khúc Lam Y nhanh chóng tránh né, Quang Nguyên Tố từ trong cơ thể lại lao tới, bốc lên thành lượng nhiệt nóng hổi. Phần vải trên cánh tay hắn nháy mắt bị rách nát.

Cắn chặt răng, bàn tay nhuốm máu lại lần nữa chộp lên cánh tay, nháy mắt khiến hoa văn nhuốm máu rời khỏi cơ thể.

“Ầm!” Không gian vô hình chấn động, nháy mắt khoá lại Khúc Lam Y, hắn vung mạnh tay, Ám Nguyên Tố hoá thành bàn tay phá vỡ lá chắn không gian. Bóng người cao phi nhanh như tia chớp.

Nương theo tiếng hót của loài chim không biết tên, còn có đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, không gian chấn động thường xuyên, tình hình căng thẳng tới bất thường.

Ám nguyên tố quanh thân Khúc Lam Y như một vòng hắc nguyệt, muốn cắt lất ánh sáng vô tận.

Thân hình xoay ngược lại, chân đạp hư không, Khúc Lam Y tung người nhảy lên lưng huyễn thú quang hệ. Lòng bàn tay đang chảy máu áp xuống, ánh mắt tối đi, sức mạnh của huyết mạch Nạp Khê tộc trong cơ thể đột nhiên thức tỉnh, sức mạnh có thể khiến ma thú tàn bạo trở nên khuất phục, ngưng tụ ở giữa.

“Bí pháp ngự thú! Rút hồn!”

Khúc Lam Y thét lên, bàn tay tính áp lên phần lưng của huyễn thú quang hệ, ánh mắt huyễn thú dữ tợn loé lên, nó sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Cự trảo ba ngón nhanh chóng đảo qua, cánh chim khổng lồ vồ lên không.

Phong thái ngũ hành nhanh chóng đánh tới, nện thẳng lên cơ thể Khúc Lam Y.

“Vèo! Ầm!” Cơ thể cao lớn từ trên không rơi xuống, đổ sập xuống đất.

“Ưm!” Toàn thân lún vào hố sâu, Khúc Lam Y cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn rã rời, khuỷu tay chống đất muốn đứng dậy, nhưng lại chật vật ngã trở về. “Không hổ là huyễn thú quang hệ…” Khúc Lam Y lẩm bẩm, nhưng đúng lúc này, ánh sáng khổng lồ đã tiến tới trước mặt.

Sức mạnh khổng lồ như núi đè xuống, Khúc Lam Y nghiến răng, bàn tay lật lại, Ám Nguyên Tố hoá thành bàn tay lao thẳng tới, nhưng nháy mắt bị quang nguyên tố đánh tan.

Cơ thể đã bị thương nặng, vì thế sức mạnh nguyên tố cũng sẽ bị ảnh hưởng theo… hắn cười khổ, mình quá mức tự tin rồi, tỷ thí với huyễn thú, hắn đã sớm lường tới cái chết rồi, dù đã phá bỏ mọi giới hạn trên người, có lẽ cũng chỉ có thể là không chết mà thôi.

Toàn thân Khúc Lam Y mềm nhũn nằm phủ phục trên đất, mắt nhìn huyễn thú quang hệ đang gào thát, môi chợt nở nụ cười, toàn thân đột nhiên bay lên không lao thẳng lên trời. Sau lưng hắn là một bàn tay đen thùi đang kéo hắn lên, Khúc Lam Y cười lạnh, “Muốn ta chết? Đâu có dễ tới đậy.”

“Cái gì?” Huyễn thú quang hệ không ngờ tới Khúc Lam Y sẽ còn có hạnh động như thế, chỉ thấy hắn nhanh chóng lại gần, sự cả gan toàn thân khiến nó nhíu chặt mày. Đôi tay nhuốm máu bắt được một chân của nó, làm nó cả kinh. Không ổn!

Khúc Lam Y tóm chặt lấy, toàn thân liều mạng vung vẩy, huyễn thú đột nhiên nổi điên muốn ném hắn xuống, nhưng hắn nắm chặt không chịu buông. Ám Nguyên Tố theo cánh tay của hắn lan lên trên, bắt đầu điên cuồng nuốt chửng quang nguyên tố.

“Nạp Khê tộc ghê tởm!” Huyễn thú quang hệ đột nhiên gào lên, móng vuốt mọc ra ba cái gai đâm ngược lại, cắm phập vào người Khúc Lam Y.

“Phập!” Cánh tay bị đâm hai cái, trên ngực cắm một cái.

“Ưm!” Máu tươi chảy như suối, như mưa rải xuống không trung. Khúc Lam Y gồng người khổ sở, bàn tay không kiên trì được thêm bao lâu nữa, ngón tay chậm rãi buông ra, cơ thể lảo đảo muốn ngã. Huyễn thú quang hệ nổi lên lắc người, Khúc Lam Y cũng không chịu nổi nữa, ngón tay dần buông lỏng ra, sau đó lại nắm chặt lại, dường như đang câu kéo thứ gì đó, kéo mạnh xuống một mảng lớn.

Tiếng thét tức giận và đau đớn vang lên. Toàn thân Khúc Lam Y từ trên cao rơi xuống, huyễn thú quang hệ rống lên đầu tức giận. Đôi cánh khổng lồ quạt mạnh một hồi, những cái gai trên trời giáng xuống, lao thẳng về phía Khúc Lam Y, muốn đâm xuyên qua người hắn.

“Lam Y!” Vân Phong thấy vậy như muốn ngưng cả thở. Tốc độ của ánh sáng rất nhanh, một khi đã xuyên qua người, với năng lượng cỡ kia, dù là linh hồn cũng sẽ bị xé nát.

“Chết tiệt! Chết tiêt!” Mắt Vân Phong đỏ lên, cố chấp đánh lên lá chắn xung quanh, nhưng lại cảm thấy sức lực của mình thật nhỏ bé, lại cảm thấy mình thực bất lực. Nàng không thể để Khúc Lam Y gặp chuyện không may được, tuyệt đối không thể được.

Vân Phong nhắm mắt lại, ý thức nhanh chóng chìm vào không gian đen tối trong cơ thể, đôi mắt đỏ mở to như đã biết trước nàng sẽ tới.

Khi mở mắt ra một lần nữa, đôi mắt đen trong veo đã không còn, chỉ còn lại màu đỏ tà ác. Nụ cười quỷ dị xuất hiện bên môi của nàng, bàn tay mảnh khảnh nắm quyền, hơi thở màu đỏ nhàn nhạt lượn quanh năm stay, đánh thẳng về phía bức tưởng ngăn cản.

“Rắc rắc!” tiếng vỡ vang lên

“Cái gì?” A Lạc nhận ra được sự nứt vỡ của lá chắn không gian của mình, kinh hãi! Sao nàng có sức mạnh phá vỡ không gian của mình được?

Chỉ một quyền, không gian phong toả đã vỡ vụn.

đôi mắt tím sẫm khó tin nhìn Vân Phong, A Lạc không thể tin nổi, một con người sao có thể có được sức mạnh phá vỡ không gian lực của Huyễn Thú? Rốt cuộc… nàng đã làm gì?

“Vân Phong” ngước mắt lên, màu đỏ và sự ma tà trong mắt khiến A Lạc giật mình. Không phải Vân Phong! Chẳng trách có thể phá được không gian của hắn, là kẻ trong cơ thể của nàng?

A Lạc thấy “Vân Phong” tính đi, bàn tay lại nhanh chóng nắm chặt, tính phong toả lại lần thứ hai, nhưng lúc này “Vân Phong” lại cười lên quỷ quái, lòng bàn tay đánh vỡ không gian còn chưa kịp thành hình của A Lạc.

“Đừng phí công nữa, ngươi không khống chế được ta đâu.” Âm thanh khàn khàn từ miệng “Vân Phong”thốt  ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía A Lạc. “Đừng có cản trở ta.”

A Lạc nhíu mày, dịch chuyển tới trước mặt “Vân Phong”, trong đầu nàng thoáng qua lửa giận, lập tức dịch người đi, lướt qua A Lạc tiến thẳng về phía Khúc Lam Y.

Cái gì? Tốc độ của nàng vượt qua cả mình? Sau vài giây ngạc nhiên, A Lạc lập tức đuổi sát theo ở sau. Trong khoảng thời gian ngắn, sức mạnh của nàng hình như tăng vọt, rốt cuộc là tại sao? Kẻ trong người Vân Phong rốt cuộc có lai lịch gì?

Màu đỏ nhạt không ngừng tuông ra từ bàn tay “Vân Phong” dân lan ra toàn thân, tạo thành một vòng màu đỏ nhạt bao bọc toàn thân nàng. Ý thức trong đầu Khúc Lam Y dần không rõ, chỉ thấy có bóng người quen thuộc chạy như bay về phía mình, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng lạ lẫm.

“Tiểu Phong Phong…” đi mau. Những lời này còn chưa kịp nói ra, ý thức đã hoàn toàn mất đi.

“Vân Phong” lao thẳng tới, ánh sáng mạnh mẽ cũng đã tới gần cơ thể Khúc Lam Y, “Vân Phong” duỗi tay, cột sáng đỏ từ lòng bàn tay bắn ra, đánh nát những tia ánh sáng.

Tiếp lấy Khúc Lam Y rồi đáp xuống, “Vân Phong” nhìn hắn, cười khẩy, tiện tay ném hắn xuống đất, đảo hai mắt lại nhìn huyễn thú quang hệ lúc này đã hoá thành hình người.

“Vèo!” A Lạc chạy tới ngay sau đó, liếc nhìn Khúc Lam Y toàn thân đầy máu nằm trên đất, lại nhìn về phía “Vân Phong”, phòng ngừa nàng làm bất kỳ hành động nào có hại tới cơ thể này.

“Ngươi…” Huyễn thú Quang Hệ nhăn mày, đôi mắt bạc nghi ngờ nhìn về phái “Vân Phong”, hơi thở vừa rồi trông có vẻ quen…

“Vân Phong” cười khàn khàn, đôi mắt đỏ mang theo sự ác độc, “Chúng ta từng quen biết, trong khe Viễn Cổ, ngươi nợ ta một mạng.”

“Là ngươi!” Huyễn thú Quang Hệ kinh hãi. “Nhưng hình dáng của ngươi sao lại…”

“Lúc này bản thể của ta vẫn còn ngủ say, đây chỉ là túc chủ của ta mà thôi.” “Vân Phong” lại nói.

A Lạc nhíu mày. “Quang Diệu, Ngươi biết người này?”

Huyễn thú quang hệ nhíu mày, “Thay vì nói là biết, chính xác hơn ta hoàn toàn không biết hắn là ai, có điều khi đang du tẩu tới kẽ hở Viễn Cổ thì suýt nữa bỏ mạng, là hắn đã cứu ta một mạng.”

“Ý ngươi là… hắn sống ở khe Viễn Cổ?” A Lạc trợn tròn mắt, Huyễn Thú Quang Hệ nhíu mày, “Ta cơ bản không biết hắn có vốn ở đó không, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.”

“Ý của ngươi là muốn ta chừa mạng lại cho tiểu tử kia?” Huyễn Thú Quang Hệ Quang Diệu Nhíu mày, đôi mắt bạc vẫn còn lửa giận chưa tắt, hắn thực không ngờ túc chủ của người kia lại có quan hệ với tiểu tử này.

Ánh mắt “Vân Phong” loé lên, “Mạng của tiểu tử này không liên quan gì tới ta, ta là vì cội nguồn quang nguyên tố.”

Quang Diệu sửng sốt, “Vân Phong” nhíu mày, “Sao nào? Ngươi không muốn cho?”

Quang Diệu im lặng vài giây, lúc này mới lên tiếng, “Cội nguồn nguyên tố không có trên người của ta, nó vẫn còn ở đó.” Rồi chỉ chỉ về phía quả núi đã bị san thành bình địa, “Vân Phong” nhìn sang, vẫn không làm gì, cảm thấy lực nguyên tố vẫn dao động mãnh liệt, cội nguồn quang nguyên tố cũng không nằm trên người huyễn thú, mặc dù có thể thoát khỏi ngọc bội, có thể là nhờ đã hấp thu lượng lớn năng lượng quang nguyên tố từ cội nguồn.

“Ta nhất định phải lấy được mạng của tiểu tử này.” Quang Diệu nói, A Lạc khẽ cau mày, Hiện giờ hắn không thể không nhúng tay, tiên sinh đã căn dặn, không được để Vân Phong phát sinh chuyện gì, nếu tiểu tử này có chuyện gì, Vân Phong chắc là sẽ có chút chuyện rồi.

“Quang Diệu, có thù với ngươi không hẳn là hắn, mà là Nạp Khê tộc.” A Lạc lên tiếng, “Vân Phong” nhíu mày nhìn lại, sau đó khàn giọng cười, “Ngươi vội gì chứ? Ta và ngươi đều suy nghĩ giống nhau cả thôi, nếu như ta có thể thoát khỏi được cơ thể này, nhất định cũng sẽ báo thù.”

Một là nhằm vào Nạp Khê tộc, một còn lại là nhằm vào Vân gia.

“Nạp Khê tộc!” Quang Diệu nghiến răng, “Ta muốn huyeetr tẩy Nạp Khê tộc! Không chừa một mạng nào!”

“Hiện giờ vẫn chưa phải là lúc ra tay.” “Vân Phong” nói, cười gian manh, “Chi bằng tới lúc đó chúng ta bắt tay, thế nào?”

A Lạc im lặng không nói gì, chuyện tiếp theo không liên quan gì nữa tới hắn, Vân gia và Nạp Khê tộc ra sao hắn không quan tâm. Quang Diệu nghe xong hơi cau mày, sau một hồi suy tư mới lên tiếng, “Cũng được, không ngay lập tức ở đây cũng được.”

“Tiên sinh đang tìm ngươi.” A Lạc lên tiếng, vẻ mặt Quang Diệu nghiên túc hơn, “Biết rồi, ta sẽ về Thú Vực.”

Con ngươi bạc nhìn về phía Khúc Lam Y, vẻ mặt Quang Diệu hiện lên sự ngoan độc, tiểu tử, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, cả Nạp Khê tộc nữa.

“Vèo!” Hư không hơi chấn động, huyễn thú quang hệ đã hoàn toàn biến mất.

Bóng “Vân Phong” chợt loé, phi thẳng về phía sơn động giờ đã thành bình địa, dao động của năng lượng cội nguồn quang nguyên tố vẫn còn, “Vân Phong” vào tìm kiếm kỹ một phen, cuối cùng xác định được một vị trí nào đó, lòng bàn tay đột nhiên vỗ xuống. Mặt đất bị đục thành một cái lỗ to. Tia sáng chói loá từ bên trong bắn ra.

Bàn tay mò vào trong tìm kiếm, hơi thở màu đỏ nhàn nhạt bao quanh một viên ngọc gần như trong suốt, “Vân Phong” hài lòng nhếch khoé môi, đang tính đặt vào lòng bàn tay thì hơi nhíu mày lại, cơ thể của Vân Phong là năm hệ nguyên tố cơ bản, cơ bản không có dung khí có thể chứa được cội nguồn quang nguyên tố.

Dung khí? “Vân Phong” nhíu mày, chợt đưa mắt thấy được Khúc Lam Y đang nhắm mắt nằm dưới đất, nói về dung khí, cơ thể của tiểu tử này là thích hợp nhất.

A Lạc đứng một bên nhìn hành động của nàng, im lặng không nói lời nào, mọi thứ nàng làm đều không liên quan gì tới hắn, mặc kệ cũng được. Bóng người đột nhiên loé lên, biến mất khỏi hư không, “Vân Phong” với cội nguồn nguyên tố trên tay tới bên cạnh Khúc Lam Y, “Tiểu tử, ta sẽ không để ngươi quá được lợi đâu.”

Bàn tay hạ xuống, cội nguồn quang hệ rơi thẳng vào cơ thể Khúc Lam Y, xen lẫn trong đó là hơi thở đỏ nhàn nhạt.

“Ưm!” Khúc Lam Y rên lên một tiếng, đang hôn mê chợt chíu chặt chân mày, “Vân Phong” kiên nhẫn đợi trong chốc lát, lúc này mới hài lòng nhếch miệng, thả thêm hơi thở của mình vào là để đảm bảo cội nguồn quang nguyên tố sẽ không khiến cơ thể của tiểu tử này phát nổ, hơn nữa cũng có thể ngăn cách nó hoàn toàn, nếu không thì sẽ quá tiện nghi cho tiểu tử kia.

“A!” Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, “Vân Phong” chuyển mắt, thân hình loé lên. Nằm trên đất là thi thể của Thân Ngô, còn quả trứng mà nó cẩn thận bảo vệ đã không cánh mà bay.

“Vân Phong” nhíu mày, vừa rồi ở đây còn có một nhân loại khác? Lại có thể ẩn giấu hơi thở tới mức hắn không phát hiện ra được? Hừ!

Mắt khẽ nhắm lại, khi mở ra một lần nữa, sắc đỏ đã lui hết, để lại sự trong veo ban đầu, sau khi ý thức Vân Phong trở lại, vừa thấy cảnh trước mặt liền thất kinh. Thân Ngô chết rồi! Sao lại thế này?

Thân Ngô đau đớn nằm dưới đât, cơ thể khi nãy rõ ràng đã chuyển biến tốt đã bị thương trở lại, hơn nữa còn đã trở thành một cỗ thi thể lạnh băng, thú hồn cũng đã bị mất, Vân Phong đảo mắt, trứng của nó cũng không thấy đâu nữa.

Linh, chẳng lẽ là ngươi sao? Mắt Vân Phong hơi loé lên, nhưng bây giờ không rảnh để chú ý tới những thứ này nữa, nàng quay đầu lại, thấy Khúc Lam Y đang nằm dưới đất, vội vàng chạy tới, cẩn thận nâng hắn lên trong lòng mình, “Lam Y! Lam Y!” Vân Phong kêu lên, vết thương kinh khủng trên người hắn đã không còn chảy máu nữa, toàn thân gần như toàn là máu, hốc mắt Vân Phong cay xè, ngón tay hơi run rẩy miết nhẹ lên mặt hắn.

Nhìn xung quanh, toàn bộ ngọn núi đã sụp đổ hỗn độn. Bàn tay Vân Phong lập tức lộn lại, nhẫn khế ước xuất hiện trong tay, tia sáng lục loé lên, Lam Dực vừa ra ngoài lập tức kinh ngạc, không sao hiểu được vừa rồi Vân Phong đã trải qua những gì.

“Chủ nhân, chuyện này…” Lam Dực thấy Khúc Lam Y toàn thân đẫm máu càng thêm ngạc nhiên. Vân Phong nói, “Dẫn chúng ta rời khỏi đây.”

Lam Dực không nói hai lời hiện ra bản thể Sư Ưng, Vân Phong ôm Khúc Lam Y cẩn thận ngồi lên lưng Lam Dực, đôi cánh Sư Ưng chấn động bay lên trời.

“Chủ nhân, chúng ta đi đâu đây?”

Vân Phong im lặng, nhìn Khúc Lam Y đang hôm mê trong lòng, thấp giọng nói, “Xuân Phong trấn.”

Thân hình Sư Ưng hoá thành tia sáng lục xẹt qua núi tụ Linh rời đi, còn một bóng đen đang lướt đi đột nhiên dừng lại, nhìn lên bóng lưng Sư Ưng trên không, cười khúc khích, chỉnh lại ổn định quả trứng trong tay, ngón tay đẩy kính trên sống mũi, lần này hắn bội thu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.