Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 165: Người chiến thắng chung cuộc




Edit: Mavis Clay

Huyết Hồn đang giữ Huyễn Thú trong tay, Vân Phong nghĩ tới đây, dây thần kinh trong đầu run lên dữ dội. Nếu Huyết Hồn thực sự có Huyễn Thú, tổng lực của chúng đang ngày một tăng lên một cách khổng lồ. Nếu Huyễn Thú quả thực bị Huyết Hồn khống chế, bọn chúng chắc chắn có cường giả cao thủ có thể khống chế ma thú. Cường giả như thế không chỉ là đơn giản thuần phục ma thú không thôi, mà còn có đủ khả năng khiến Huyễn Thú cúi đầu xưng thần.

“Vân Phong, trên đời này con người không thể thuần phục Huyễn Thú.” Mắt tỏ lên tiếng.

Vân Phong nhìn sang, “Ngươi biết được những gì?”

“Hừ! Mặc dù Huyễn Thú không nhiều, nhưng chính là đỉnh cao của giới ma thú. Con người làm gì có bản lĩnh hàng phục được ma thú nằm trên đỉnh kim tự tháp? Ngươi thực sự cho rằng năng lực Triệu Hồi Sư của con người sẽ có tác dụng với toàn bộ ma thú sao?”

Vân Phong im lặng, năng lực Triệu Hồi Sư thực sự có hạn, nếu muốn khế ước ma thú thì phải bị hạn chế, số lượng chỉ có một, giới hạn về thực lực, đây chính là điều kiện tuyệt đối không thể nào tránh được. Nhưng Vân Phong cảm thấy huyết mạch Triệu Hồi Sư của Vân Phong tuyệt không đơn giản như thế, năng lực Triệu Hồi Sư tuyệt không phải chỉ như thế.

“Sao lúc này ngươi lại hỏi về vấn đề này?” Đôi mắt đỏ lộ vẻ khó hiểu.

Vân Phong cười, “Huyết Hồn rất có thể đang thu thập linh hồn ma thú, quan sát mục đích của việc thu thập linh hồn là sẽ rõ được đáp án thôi.

“Huyết Hồn sao… thật đúng là loi choi.” Mắt đỏ cười phá lên, “Vậy còn ngươi? Tính làm gì? Nếu trong tay Huyết Hồn thật sự có linh hồn ma thú, chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp lại?”

“Cướp lại?” Vân Phong nhíu mày, “Ta tự hiểu rõ, nếu trong tay Huyết Hồn thực sự có Huyễn Thú, thì chắc chắn sẽ đề phòng nghiêm ngặt, với khả năng hiện giờ của ta cơ bản là không thể làm được gì.”

“Hừ!” Mắt đỏ hè khinh thường, “Nể chuyện ta còn tá túc trong cơ thể của ngươi, khuyên ngươi một câu, thấy Huyễn Thú thì hãy chạy đi.”

Vân Phong nghe vậy bật cười, “Giọng điệu vừa rồi của ngươi chẳng phải vốn không coi Huyễn Thú sao gì sao? Bây giờ sao đổi rồi?”

“Ta vốn không đặt mấy thứ đó trong mắt! Nhưng bây giờ ta đang mang hình thái này, đợi ta ra ngoài rồi…”

“Ra ngoài sao?” Vân Phong nhíu mày cười khẽ, “Đợi đến lúc ta có thể thực sự nhìn thấy ngươi, có lẽ ta sẽ suy nghĩ một chút.”

Đôi mắt đỏ thoáng xẹt qua vẻ kinh ngạc, Vân Phong mỉm cười rời khỏi không gian này, một lúc lâu sau, ý cười trong đôi mắt đỏ càng ngày càng nhiều, cuối cùng hóa thành tiếng cười điên cuồng, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Tiếng xích ma sát trên đất vang lên, giống như đang có cơ thể khổng lồ di chuyển, đôi mắt đỏ bắn ra tia sáng trong suốt, tiếng cười vang vọng tới đáy rồi dần dịu lại, “Nhìn thấy? Ha ha, thật biết điều… Vân Phong, diện mạo của ta… ngươi thấy rồi không sợ hối hận sao?”

Không gian hắc ám trong cơ thể lại quay về yên tĩnh, Vân Phong mở hai mắt ra, nhìn ngọc bội truyền âm trong tay, rót Tinh Thần Lực vào đó, chỉ chốc lát sau tiếng Khúc Lam Y từ đầu bên kia đã vọng lại, “Tiểu Phong Phong, nàng có gì sao?”

Vân Phong thở ra một hơi, từ tốn nói, “Trong tay Huyết Hồn tám chín phần là đang nắm giữ Huyễn Thú.”

Đầu bên kia của ngọc bội im lặng, sau đó vang lên, “Trước kia có những chi tiết có thể kết luận trong Huyết Hồn có người sở hữu năng lực khác thường,  thể chất cũng kỳ lạ. Kế hoạch của Huyết Hồn có lẽ đã sớm được âm mưu từ lâu.”

Vẻ mặt Vân Phong tối sầm, “Rốt cuộc bọn chúng đang âm mưu cái gì…?”

“Đây cũng là câu đố mà chúng ta cần tìm lời giải đáp, nhưng mà mọi chuyện đều không thể hấp tấp được.”

“Ta biết là không thể vội, nhưng tình hình hôm nay đã càng ngày càng cấp bách lắm rồi, ta có dự cảm xấu.”

Đầu bên kia ngọc bội lại im lặng, “… Hiện giờ Huyết Hồn vẫn đang hoạt động âm thầm, hiển nhiên bọn chúng có chỗ phải e ngại, tin tức Huyễn Thú vốn chưa từng lộ ra, có thể thấy bọn chúng chưa tính lật lá bài tẩy này. Tiểu Phong Phong, bất luận mụ đích của chúng là gì, chúng ta đều chưa chắc sẽ thất bại.”

Tình thần Vân Phong chấn động. Đúng rồi, bất kể Huyết Hồn có đang âm mưu kế hoạch gì, mục đích cuối cùng của chúng là gì. Nàng cũng chưa chắc sẽ thất bại.

“Ta hiểu rồi Lam Y.” Vân Phong mỉm cười, “Phía bên Đại Hoàng Tử có chọn phương pháp thi đấu giống như Nhị Hoàng Tử không?”

“Phía bên Đại Hoàng Tử tuân thủ quy củ hơn nhiều, vi phu rất chán đây.” Khúc Lam Y đánh ngáp. Vân Phong nghe thế bật cười, tiếng cười của nàng làm hắn an tâm, “Xem ra lần gặp mặt tiếp theo là sẽ ở Vương Vung Thiên Yêu rồi.”

Vân Phong cười, “Chắc chắn ra sẽ chiến thắng như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, nàng là nương tử của ta mà.”

Khóe môi Vân Phong nhếch lên, ngắt kết nối ngọc bội truyền âm, ngước mắt nhìn Luân Sanh đang chuyên tâm chế tạo chất thuốc cách đó không xa, nàng nhàn nhã dựa vào thân cây, cảm nhận làn gió thổi nhẹ vào mặt, vạt áo trên người nàng khẽ lay động, một cái bóng mập mạp nhảy ra ngoài, đặt mông ngồi xuống vai nàng, bộ lông tơ mềm mịn chậm rãi cọ lên má nàng.

“Phong Phong nya.” Nhục Cầu khẽ kêu lên, tâm tình của v đang khá tốt, đưa tay ôm lấy cơ thể mềm mại ấm áp của nó. Nàng cọ cọ nó lên mặt mình, đôi mắt to của Nhục Cầu hơi nheo lại, vô cùng hưởng thụ sự thân mạt của Vân Phong, cái đuôi phía sau hài lòng đung đưa.

“Sao ngươi lại ra đây?” Đặt Nhục Cầu ngồi xuống đầu gối mình, nàng đưa ngón tay chọc xuống, làm nó hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, “Nya nya nya.”

Lịch post: thứ 3,5,7,cn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.