Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 150: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mavis Clay

Dưới một gốc cây khổng lồ trong rừng cấm, bóng râm to lớn phủ lên gương mặt tuấn tú của thiếu niên dựa vào thân cây, một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt thiếu nhiên nghe hắn nói, đôi môi luôn treo nụ cười nhẹ nhàng, bên cạnh là một nam tử tuyệt mỹ mặt mày âm trầm, sâu trong mắt hiện rõ sự không muốn, còn có một nam nhân tướng mạo thanh tú đứng cười hì hì chêm vào đôi câu, trông khá là vô tâm.

“Tiểu cô cô, mấy năm nay thân hình Tiểu Lôi thay đổi rõ ràng lắm, tính tình từ hay xấu hổ cũng ngày càng nóng nảy hơn, ngoại trừ tiểu cô cô và số ít người khác, Tiểu Lôi không cho phép bất kỳ ai tới gần cả.” Vân Khinh Trần kéo Tiểu Lôi đang quấn trên vai hắn xuống, nó lười biếng đánh ngáp. Vân Phong nhìn con vật cao nhồng tím rịm trước mặt, nó chỉ có hai bộ móng vuốt, trên đầu không có góc cạnh nào, toàn thân bóng loáng, không có vảy, nhưng ngoài thân lại phủ một hoa văn đen nhạt khắp người.

Vân Phong cầm Tiểu Lôi trong tay, con vật cao nhồng màu tím lười biếng quấn quánh cánh tay nàng, nàng dùng ngón tay nạy hàm của Tiểu Lôi ra, răng bén nhọn xuất hiện, Tiểu Lôi bị vạch miệng hơi khó chịu lắc lắc hạ thân, mơ hồ muốn hắc xì. Vân Khinh Trần vội vàng đưa tay đóng miệng Tiểu Lỗi lại, chỉ thấy có một làn khói xanh nhỏ bay ra từ tai Tiểu Lỗi. Vân Khinh Trần thở phào, “Tiểu cô cô, rốt cuộc bản thể của Tiểu Lôi là gì thế? Con đã tra toàn bộ sách trong Tụ Tinh rồi, tuy có vài con tương tự như Tiểu Lỗi nhưng lại không giống nhau.”

Vân Phong cau mày, thứ duy nhất có thể nghĩ tới là sổ chép tay sư tôn để lại, nhưng trong đó toàn là ghi mấy giống loài ky kỳ cổ quái, không có cái nào giống như Tiểu Lôi. Lúc lần đầu Nhị Lôi thấy Tiểu Lôi cũng ngạc nhiên, có thể khi còn nhỏ Tiểu Lôi rất giống với Nhị Lôi, nhưng Nhị Lôi cũng thể hiện rất rõ mình không biết Tiểu Lôi là loài gì.

“Lôi Minh thú.” Khúc Lam Y bước tới nói, quan sát cẩn thận thân hình nhỏ dài của Tiểu Lôi, “Lôi Minh thú là một loài tương đối đặc biệt trong ma thú hệ lôi, ma thú hệ lôi dù là loài nào hình dạng đều sẽ hiện vảy giáp, nhưng Lôi Minh thú không hề có vảy giáp, thay vào đó là hoa văn.”

“Ngươi biết được từ đâu?” Vân Khinh Trần cầm lấy Tiểu Lôi khẽ cau mày, có phải nó lại đang phát run không thế?

Khúc Lam Y nhíu mày, “Nhà ta có không ít sách cổ về ma thú, nhìn nhiều tự nhiên biết thôi.”

Trong Nạp Khê tộc đương nhiên có nhiều đồ tốt, ghi chép về ma thú cũng sẽ không ít, “Hình dáng còn nhỏ của Tiểu Lôi khá giống với Nhị Lôi… Lôi Minh thú đều thế sao?” Vân Phong nhìn Khúc Lam Y, hắn khẽ cau mày, “Khá giống với Nhị Lôi? Hình dáng còn nhỏ của Lôi Minh không phải như thế, nhưng hình dáng hiện tại thì không khác mấy Lôi Minh thú.”

Tiểu Lôi lại quấn lấy vai Vân Khinh Trần, lấm lét nhìn Khúc Lam Y, đầu khẽ lui về sau. Dung Tâm cười lơ lớ, “Quan tâm khỉ gió nó có phải Lôi Minh thú không làm gì, con vật trong tay Khinh Trần đúng là lợi hại lại còn hung dữ, nếu không phải vỏ của con rùa nhà ta đủ cứng đã sớm bị sét đánh nứt rồi.”

Tiểu Lôi chính là được nghĩa phụ lấy ra từ Bảo Kinh Thần Đồ gia, thế lực sau lưng Thân Đồ gia chính là một trong Tứ Đại Gia Tộc cổ xưa, thân phận của Tiểu Lôi theo đó hẳn sẽ không thấp.

“Dựa theo hình dạng hiện tại chắc vẫn còn trong giai đoạn trưởng thành, Vân Khinh Trần, sau này ngươi lo nhé.” Khúc Lam Y cười quái dị, Vân Khinh Trần chợt thấy da đầu tê rần, sao tiểu cô cô có thể thích người đàn ông này nhỉ, chẳng lẽ thực sự sau này hắn ta sẽ trở thành… tiểu cô phụ của hắn?

“Đúng rồi tiểu cô cô, cô cô sẽ ở lại Tụ Tinh bao lâu? Thiên Tình tỷ đã ra ngoài rồi, phải mấy ngày sau mới về. Tỷ ấy thấy cô cô nhất định sẽ rất vui.”

Thiên Tình… Trong lòng nàng dâng lên tia áy náy, U Nguyệt chết đi giúp mảnh linh hồn của Vân Khải được bảo toàn, nhưng tình cảm của Thiên Tình cũng vì thế mà lặng đi, “Thiên Tình vẫn khỏe chứ?”

Dung Tâm thở dài. “Nói thế nào đây… Sau khi xảy ra chuyện kia, tính tình Thiên Tình thay đổi rất lớn, thực lực liên tục tăng lên nhưng lại không còn hoạt bát cởi mở như ngày xưa nữa. Tiểu tử Khinh Trần này tới khiến Thiên Tinh vui lên không ít, nói chuyện cũng nhiều hơn.

“Vậy sao…?” Vân Phong mỉm cười, Khúc Lam Y vỗ vai nàng, “Nếu trời cao thương hại, sau khi sống lại có lẽ Vân Khải sẽ thừa kế trí nhớ của U Nguyệt.”

“Thật sao?”

Khúc Lam Y bật cười, “Là thật, nhưng tỷ lệ rất nhỏ.”

“Tiểu cô cô sẽ hồi sinh nhị thúc sao?” Vân Khinh Trần mừng rỡ, Vân Phong gật đầu, hồi sinh Vân Khải là điều chắc chắn phải làm, nàng đã lấy được thông tin cần có ở Vô Tận Hải. Một cơ thể cường giả, linh hồn Vân Khải hoàn chỉnh, chưa kể còn phải có một linh hồn để thay thế. Chỉ cần gom đủ ba mục này, Vân Khải sẽ hồi sinh. Từ cuộc cãi vã tức giận với Đồ đại nhân ở căn cứ Huyết Hồn trong di tích Thâm Uyên, Vân Phong biết được việc linh hồn Vân Khải bị tách ra thực sự có liên quan tới Huyết Hồn. Nếu không thì sao bọn chúng biết được chuyện bí mật như thế này.

Vân Phong có lý do để tin rằng, những phần tàn hồn khác của nhị ca đang nằm trong tay Huyết Hồn. Nhưng Vân Phong không thể nghĩ ra nổi, huyết mạch Triệu Hồi Sư trong cơ thể Vân Khải vốn không hề được thức tỉnh, vì sao Huyết Hồn lại để mắt tới Vân Khải, còn dùng thủ đoạn phân chia linh hồn tàn nhẫn như vậy? Rốt cuộc Huyết Hồn đang tính toán điều gì?

“Chuyện này để cô cô lo, con không cần quan tâm đâu, chỉ cần lo cho bản thân thật tốt là được.” Vân Phong nói.

Vân Khinh Trần còn muốn nói gì nhưng Vân Phong đanh mặt lại, “Khinh Trần, đừng nghĩ rằng với thực lực bây giờ của con có thể giúp được cô cô, kẻ địch mà chúng ta đang đối mặt mạnh hơn gấp mấy lần so với tưởng tượng. Với thực lực của con hiện giờ cơ bản không đủ xem.”

Gương mặt tuấn tủ trẻ măng tối sầm lại, Dung Tâm bên cạnh cười ha hả, “Ta nói này tiểu sư muội, tiểu tử Kinh Trần này vẫn rất luôn cố gắng, yêu cầu đó của muội không khỏi…”

“Huynh không hiểu bọn họ đang đối mặt với kiếp nạn gì.” Khúc Lam Y đứng cạnh nhỏ giọng nói, Dung Tâm ngẩn ra, có chút không rõ ngụ ý trong lời nói của Khúc Lam Y, hắn biết huyết mạch Triệu Hồi Sư Vân gia kỳ lạ, nhưng bọn họ còn phải đối mặt với kiếp nạn gì?

“Con biết rồi tiểu cô cô, con sữ không tự mãn… So với tiểu cô cô, con thua kém rất nhiều.” Vân Khinh Trần nghiêm mặt lại, trong nháy mắt già dặn hơn vài phần, sự náo loạn tuổi trẻ dưới lời nói của Vân Phong trở nên trầm tĩnh. Vân Khinh Trần hiểu, so với tiểu cô cô Vân Phong đã trải qua

//


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.