Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 127: Bỏ qua thì sẽ hối tiếc




Edit: Mavis Clay

Thiếu niên trưởng thành như ánh mặt trời nghe Vân Phong giới thiệu không khỏi cười khẽ, đôi mắt mang theo sự ấm ám. Yên Nhiên cười rộ lên, đôi mắt tươi cười nhìn Trạch Nhiên, “Trạch Nhiên… Tên của ngươi thật là dễ nghe.”

“Ngươi là…” Tạch Nhiên nhìn Yên Nhiên, nghi hoặc liếc sang Vân Phong, Vân Phong còn chưa kịp nói thì Yên Nhiên đã lên tiếng, “Ta là bạn của Phong Vân, tên là…”

Vân Phong liếc Yên Nhiên nhưng không nói gì, còn Trạch Nhiên thì chìm vào suy tư, nếu thật sự là bạn của Vân Phong sao lại không biết tên thật của nàng?

“Ta biết rồi.” Trạch Nhiên cắt lời tự giới thiệu của Yên Nhiên, lại nhìn sang Vân Phong, nàng biết Trạch Nhiên suy nghĩ gì, nhiều năm như vậy hai người không gặp nhau khó tránh khỏi có nhiều lời muốn nói. Nhưng Yên Nhiên ở đây thì rất cản trở.

“Chẳng phải ngươi muốn vội vã gặp người sao?” Vân Phong lạnh nhạt hỏi.

Yên Nhiên sững sờ, “Cái đó… chẳng phải ngươi nói chúng ta tốt nhất không nên rời khỏi đây sao… Ta cũng không gấp lắm…”

“Bây giờ có thể tự do đi lại rồi, không sao, người của ta sẽ đi cùng với ngươi.” Trạch Nhiên nói, “Đã có chuyện thì cứ xử lý trước cho tốt đi.”

Yên Nhiên xấu hổ đứng im, khó tiến khó lùi, nàng cảm giác là họ đang cố ý vạch trần mình, bây giờ nàng không muốn đi nhưng lời đã nói ra, nàng có tới đâu cũng không thể ở lại nơi này. Yên Nhiên liếc nhìn Trạch Nhiên, nàng không muốn để hắn sinh ác cảm với mình.

“Vậy ta ra ngoài trước, sẽ nhanh trở lại thôi.” Yên Nhiên mỉm cười với Trạch Nhiên, xoay người ra ngoài.

Đợi Yên Nhiên đi mất, Trạch Nhiên nhíu mày, “Sao nàng ta đi theo ngươi? Trông bộ dáng của nàng ta hình như có rất nhiều việc, có khi nào với ngươi…”

Vân Phong cười, “Không sao, nhiều nhất chỉ là lợi dụng lấn nhau thôi, ta không thiệt.”

Trạch Nhiên chăm chú nhìn nàng, “Nhiều năm không gặp, thực lực của ngươi tăng mạnh thật đó, ta biết mình không hề kém ngươi, nhưng thực tế lại khiến ta không khỏi thấy thất bại.”

“Quan tâm chuyện này làm gì, thực lực bây giờ của ngươi đủ mà.”

Chưa đủ, vẫn còn chưa đủ rất nhiều. Ta vẫn chưa thể bảo vệ nàng! Trong lòng Trạch Nhiên thầm nói, Vân Phong nói, “Nói ta nghe tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây thế, trước đây ta nghe phụ thân nói ngươi vào Vạn Thú Sơm Mạch rèn luyện, lúc này trên người ngươi lại có hơi thở ma thú, rõ ràng không phải là con người, ở đâu gặp được kỳ ngộ sao?”

Trạch Nhiên nâng khóe môi, “Cũng coi là thế, nhưng thời gian đã rất lâu rồi.”

Vân Phong cười, “Cái ta có chính là thời gian.”

Hắn mỉm cười, kể ngắn gọn lại những gì mình đã trải qua mấy chục năm nay, thoáng cái đã kể xong mấy chục năm, mặc dù chỉ là những câu đơn giản, nhưng Vân Phong lại nghe được đằng sau sự đơn giản này chấn động lòng người như thế nào, những gì mà hắn trải qua có lẽ cũng không kém gì mình.

“Nếu không phải là rèn luyện trong Vạn Thú Sơn Mạch, chỉ sợ thực lực của ta bây giờ nhiều lắm chỉ là Tôn Giả.” Trạch Nhiên cười khổ, thực ra thì hắn rất hiểu, có thể có được thực lực Tôn Thần của ngày nay, với thiên tư của hắn chắc chắn không thể đạt được, có lẽ là ông trời tặng hắn.

Nhưng tại sao hắn ở trong Vạn Thú Sơn Mạch rồi khiến thực lực mình biến hóa lớn như thế thì hắn không nói, hình như hắn không muốn nhắc tới chuyện này, vì thế Vân Phong cũng không hỏi nữa, nàng không cưỡng ép, nếu hắn tình nguyện nói thì đã nói rồi. Dù sao, ít nhất là có lợi chứ không có hại với Trạch Nhiên, nhưng mà thể chất đã thay đổi rất nhiều, gần giống như dung hợp của Vân Phong, trong cơ thể nàng tồn tại một hơi thở ma thú có thể tự do chuyển đổi, nhưng hơi thở ma thú trong cơ thể Trạch Nhiên còn càng hòa nhập hơn nàng, hắn có thể tự do thao túng, chuyển đổi giữa hơi thở con người và ma thú, quan trọng hơn thực sự hơi thở ma thú đã có thể dung hợp được với hơi thở con người.

Ngay tại chỗ dung hợp này, Trạch Nhiên thực sự rất lời, thân thể và tư chất thực lực đều thay đổi, đánh thẳng lên cấp bậc Tôn Thần như hôm nay. Khi Vân Phong muốn lãnh giáo Trạch Nhiên làm thế nào để có thể dung hợp được hai hơi thở này lại với nhau một cách an toàn như vậy được, thì hắn lại cười khổ liên tục, “Có một số thứ, đừng biết thì hơn.” Đây là câu trả lời của hắn, nàng nghe vậy thì không hỏi tiếp nữa.

“Ngươi vừa rời khỏi Vạn Thú Sơn Mạch thì tới thẳng Vô Tận Hải?”

Trạch Nhiên cười lớn, “Ta ra khỏi Vạn Thú Sơn Mạch thì về Xuân Phong Trấn một chuyến, khi biết Vân bá phụ đã rời khỏi Xuân Phong Trấn, cảm thấy hơi không yên lòng, muốn đi tìm đại ca Vân Thăng, nên mới biết được chút chuyện của Vân gia các ngươi, bây giờ nghĩ lại, ta thật đúng là tiểu tử nghèo đụng phải công chúa rồi.”

Vân Phong bất đắc dĩ, huyết mạch Vân gia thực sự rất đặc biệt, địa vị lâu đời không giống như bình thường, nhưng trong lòng Vân Phong chút thứ này chẳng tính là gì, “Cái gì mà công cháu chứ, người với người đều giống nhau cả, huyết mạch địa vị đều không quan trọng.”

Trạch Nhiên ngạc nhìn nhìn nàng, “Ừ, đúng thế, những thứ này không quan trọng.”

“Sao lại muốn tới Vô Tận Hải thế?” Vân Phong nhướn mày, Trạch Nhiên ngạc nhiên, sắc mặt chìm xuống, “Tơi đây là vì ít chuyện… vốn là tính tới Nội Vực tìm người, xem có thể giúp Vân gia được gì không.”

Tim Vân Phong cảm thấy ấm áp, có thể có một người bạn như thế này, cuộc sống thật đúng là may mắn, “Cảm ơn, Trạch Nhiên.”

Hắn bật cười, “Không cần cám ơn ta, ánh sáng thời niên thiếu cuối cùng ta không xua đi được, ta là người bạn đầu tiên của ngươi, ngươi cũng là người bạn đầu tiên của ta mà.” Còn là người quan trọng nhất.

“Chuyện của ngươi nếu ta có thể giúp được cứ việc nói, nguyên nhân ngươi tới Vô Tận Hải có chỗ nào mà ta có thể giúp được không?” Vân Phong hỏi.

Trạch Nhiên cau mày, “Không cần đâu, mấy chuyện này ta tự làm là được rồi.”

“Cái này có tính là gì đâu. Giúp bạn một tay đâu phải chuyện lớn gì. Là điều ta nên làm.” Vân Phong nãy giờ luôn cảm thấy kỳ lạ, dường như trong lòng Trạch Nhiên có một góc nào đó không muốn bị chạm vào, nhất là đoạn những gì trải qua ở Vạn Thú Sơn Mạch, hắn không hề muốn nhắc tới, mặc dù nàng không hỏi, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Có phải hắn gặp phải phiền phức lớn gì không, không muốn liên lụy tới mình?

“Thật sự không cần, chỉ là chút chuyện mà thôi.” Trạch Nhiên nói, lập tức chuyển đề tài, “Nghe nói Ly Ly tộc gần đây có thứ mà ta cần, phải mau chóng xử lý xong, rồi đi tìm ngươi, lại không ngờ rằng ngươi cũng tới đây.” Hắn vui mừng cười, Vân Phong cũng không ngờ sẽ chạm mặt hắn ở đây.

“Hình như địa vị của ngươi ở Ly Ly tộc rất cao.”

Trạch Nhiên cười, “Chỉ là làm vài chuyện cho vương thất Ly Ly tộc nên được coi trọng chút thôi.”

“Vương thất Ly Ly tộc mà cũng trọng dụng ngoại tộc? Hơi thở trong cơ thể ngươi không giống với hải tộc, vương thất Ly Ly tộc có thể bỏ được phòng bị mà trọng dụng?”

Trạch Nhiên cười, “Vô Tận Hải bài xích với nhân loại, nhưng nói này suy cho cùng vẫn là địa bàn của ma thú, cho dù không phải là hải tộc vẫn có thể sinh sống ở đây, nhưng mà ma thú trên đất liền chẳng mấy ai muốn chạy xuống đáy biển sống làm gì.”

“Ngươi tìm được đồ mình cần ở đây chưa?”

Trạch Nhiên than thở, “Vẫn chưa, thứ đó không ở trong Vương Thành, để cẩn thận tìm kiếm ở địa bàn Ly Ly tộc, cuối cùng ta phải có một danh hiệu mới, lúc này mới nghĩ tới việc kết thân với vương thất Ly Ly tộc.”

“Bây giờ nhìn lại thành quả của ngươi không tồi, vị đưa chúng ta tới đây trông rất cung kính.”

Trạch Nhiên cười xấu hổ, “Ngươi tới đây làm gì thế, ta có giúp được ngươi không?”

Vân Phong cười lớn, không hề ngại ngùng nói ra toàn bộ kế hoạch của mình cho Trạch Nhiên nghe, trong đó bao gồm Huyết Hồn và tin tức mảnh vụn bản đồ, không hề giấu giếm thứ nào với hắn, giao tình giữa hai người không phải chỉ ngày một ngày hai.

“Nói vậy, Yên Nhiên kia là Kỳ Thôn tộc? Chẳng trách lúc nãy ngươi nói cùng lắm chỉ là lợi dụng lẫn nhau, quả nhiên nàng muốn tính kế ngươi.” Sắc mặt Trạch Nhiên âm trầm.

Vân Phong mỉm cười, “Không sao, nàng tính toán ta nhưng chưa chắc sự tính toán nằm trên tay nàng.”

“Hiện giờ thân phận của ta có thể giúp ngươi một chút, thật là tốt quá.” Trạch Nhiên thoải mái cười lên.

Đôi mắt trong veo của Vân Phong nhìn hắn, “Trạch Nhiên, chuyện của ngươi thật sự không cần ta giúp sao? Hay là có chuyện gì khốn nhiễu ngươi?”

Trạch Nhiên ngẩn ra, sau đó dời mắt, Vân Phong lập tức hiểu rằng trong lòng Trạch Nhiên thực sự như nàng nghĩ, “Mấy chục năm qua ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện nhỉ, gặp được gì chỉ có ngươi biết được, ta giúp sẽ không hỏi nhiều đâu, ngươi là bạn của ta mà, sẽ lo lắng cho ngươi.”

Trạch Nhiên tối tăm mặt mũi, đưa tay dùng sức vò đầu của mình, “Không phải, không phải là ta đề phòng ngươi, Vân Phong, dù ta có đề phòng tất cả mọi người cũng sẽ không đề phòng ngươi! Chỉ là… chỉ là chuyện này… Ta… ta…”

Đây là lần đầu tiên Vân Phong thấy dáng vẻ hốt hoảng đó của hắn, hắn là một nam nhân bình tĩnh, cũng là một nam nhân ấm áp hệt như ánh mặt trời, lời của hắn nói nàng sẽ không nghi ngờ, “Được, ta biết rồi, ta không hỏi nữa, nhưng mà ta vẫn giữ câu nói đó, chỉ cần ngươi nói ra, nhất định ta sẽ giúp một tay.”

Trạch Nhiên sững sờ trong chốc lát, rồi bất đắc dĩ thở dài, “Chuyện của ta sao cũng được, bây giờ chuyện của ngươi là quan trọng nhất.” Điều chỉnh cảm xúc của mình, hắn cười sáng lạn, “Ta có thể giúp ngươi điều gì, nói cho ta biết đi.”

Vân Phong hớn nở mỉm cười, không hề từ chối, có Trạch Nhiên giúp mình thật đúng là không thể tốt hơn, vốn là muốn chia rẽ nội bộ Ly Ly tộc trước, nếu Trạch Nhiên có thể tiếp xúc với vương thất còn chiếm sự tin tưởng của họ, kế hoạch sắp tới như hổ thêm cánh rồi.

“Muốn chia rẽ Ly Ly tộc từ bên trong, tất nhiên phải ra tay từ mâu thuẫn của bọn họ, như vậy, ta sẽ giúp ngươi thám thính tin tức nội bộ vương thất, trước đây ta không hề quan tâm tới loại chuyện này, nên không để ý tới, nhưng mà vương thất Ly Ly tộc ngoài mặt hòa thuận, thực sự bên trong không hẳn như thế.”

“Làm phiền ngươi, mọi thứ đều phải lấy an toàn của mình làm đầu, đừng để bị Ly Ly tộc cảnh giác.”

“Yên tâm.” Trạch Nhiên đứng lên. “Yên Nhiên kia có lẽ sẽ quay lại ngay thôi, nếu nàng ta muốn lợi dụng quan hệ giữa ta và ngươi, ngươi không cần phải để ý tới.”

Vân Phong gật đầu, hắn nói tiếp, “Mấy ngày nữa ta quay lại, đến lúc đó ngươi lại nói cho ta biết tiếp theo nên làm thế nào, nên hạn chế tiếp xúc với Yên Nhiên kia, Kỳ Thôn tộc rất giảo hoạt, có lúc bọn họ sẽ vì lợi ích của mình mà không màng tới người khác, mặc dù ngươi có ân cứu mạng với nàng, nhưng vẫn cần cẩn thận đề phòng.”

“Biết rồi.” Vân Phong cười gật đầu, Trạch Nhiên mới xoay người rời đi, Vân Phong nhìn theo, hắn đi ra cửa mang theo cả binh sĩ bảo vệ, nàng cười thầm, hắn biết mình sẽ không ngồi yên, chắc chắn sẽ lại đi tìm hiểu. Nghĩ đến Ngao Kim và Mộc Thương Hải, vốn nàng muốn ba người này gặp nhau một lần, Trạch Nhiên không lạ gì Ngao Kim, hai người từng gặp ở Xuân Phong Trấn, nhưng Trạch Nhiên lại hoàn toàn không biết tới Mộc Thương Hải. Thôi, bây giờ không phải là lúc tốt để gặp nhau, đợi đến khi làm xong chuyện an gia cho Long tộc, đến lúc đó gặp nhau cũng không muộn.

Quả đúng như Trạch Nhiên nói, hắn vừa rời đi không bao lâu Yên Nhiên đã thở hổn hển quay trở lại, “Trạch Nhiên đâu?” Yên Nhiên vừa trở về không thấy hắn lập tức thất vọng, vừa ngồi xuống liền vội hỏi Vân Phong.

Nàng nhìn lướt qua, “Vừa đi rôi.”

“Vậy sao?” Yên Nhiên nghe vậy tính đuổi theo, nhưng lại cắn môi ngồi yên lại, “Thật tiếc quá… vốn tưởng là có thể gặp được một chút…”

“Gặp hắn làm gì?” Vân Phong nhíu mày.

Mặt Yên Nhiên đỏ lên, “Không phải. Ý ta là, trông hắn thật ưu tú, muốn kết bạn bền lâu với người như vậy, thì thật là tốt.”

“A, ra là thế.” Vân Phong sâu xa nói, nhìn vẻ mặt mất hồn mất vía của Yên Nhiên liền hiểu, nếu như Trạch Nhiên thích nàng cũng được, nàng có thể tác hợp đoạn nhân duyên này, nhưng Trạch Nhiên dường như rất bài xích nàng ấy, Yên Nhiên mà thích hắn, nàng nên nhắc nhở một chút.

“Hơi thở trên người hắn không giống hải tộc, làm sao Phong Vân ngươi có thể thành bạn của hắn được thế?” Yên Nhiên tò mò hỏi. Vân Phong mỉm cười, không kịp chờ đã bắt đầu hỏi rồi, nói cũng tốt, có vài lời nên sớm nói để tránh hậu hoạn.

“Hắn không phải hải tộc, lúc còn nhỏ tình cờ quen biết hắn, rồi trở thành bạn tốt. Chỉ là sau đó không còn gặp lại nhau nữa, không ngờ hắn cũng tới đây.”

“A…. Hóa ra là vậy…” Trong mắt Yên Nhiên hiện ra câu “đáng tiếc không phải hải tộc”, “Nhưng mà trông hơi thở của hắn rất bá đạo, có lẽ là một thành viên của tộc ma thú rất mạnh trên đất liền.” Hai má nàng đỏ bừng, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác sùng bái, nghĩ tới phong độ và tác phong nhanh nhẹn của Trạch Nhiên, nàng có cảm giác tim mình đập nhanh hơn mấy nhịp.

“Quả thực là thế, thực lực của hắn không hề cường hãn bình thường, trong tộc cũng có bạn lữ*.”

*Bạn lữ: Kiểu người yêu cùng tu hành chung

“Cái gì? Bạn lữ?” Yên Nhiên kinh ngạc không thôi, nhìn chằm chằm Vân Phong, “Nếu hắn thật sự có bạn lữ, sao lại một mình tới đây, Phong Vân, là chính miệng hắn nói sao?”

Vân Phong bật cười, “Là chính miệng hắn nói đó, vừa rồi ta nói với hắn rất nhiều chuyện, nhưng phần lớn toàn quanh quẩn giống cái trong lòng hắn thôi.”

Vẻ mặt Yên Nhiên cứng đờ, trong đầu như có một tiếng “ầm” vang lên, bạn lữ, sao lại có bạn lữ rồi… Nói vậy, chẳng phải là nàng không còn cơ hội nào sao? Vân Phong thấy vẻ mặt nàng như thế, nói tiếp, “Mặc dù lần này đi một mình, nhưng tới đây trong lòng rất nhớ, từ trước đến giờ hắn là một người trọng tình cảm, tìm được chỗ gửi gắm tình yêu, ta cũng thấy vui mừng cho hắn.”

Yên Nhiên im lặng nghe không nói lời nào, Vân Phong thấy thế biết lời mình nói đã có tác dụng, “Ngươi sao thế?”

Yên Nhiên ngẩng đầu, cười ngượng, “Không có gì không có gì… Ta… ta về trước nghỉ một lát.” Vân Phong gật đầu, nhìn bóng lưng đau lòng của nàng không khỏi than thở, vậy cũng tốt, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Yên Nhiên cũng không hề đơn thuần như ngoài mặt, Trạch Nhiên suy cho cùng vẫn là con người, hai người như thế không thể nào ở bên nhau.

Trạch Nhiên làm việc rất nhanh, trong khi Vân Phong còn chưa ra ngoài tự điều tra thì hắn đã trở lại, hơn nữa còn mang về một tin tức vô cùng quan trọng, thật ra mâu thuẫn trong nội bộ vương thất Ly Ly tộc khá lớn, nội bội vương thất chia làm mấy phe, đối đá lẫn nhau đều nhìn không vừa mắt nhau. Mặc dù hắn chỉ tìm hiểu được đại khái, nhưng lại vô cùng hữu ích, điều này giúp Vân Phong chắc chắn được tiếp theo mục tiêu ở chỗ nào, nếu muốn chia rẽ, tất nhiên là phải làm mâu thuẫn lớn hơn.

“Ta cũng sẽ giúp ngươi để ý chuyện mảnh bản đồ và Huyết Hồn, mảnh bản đồ khẳng định là đang nằm trong tay Ly Ly tộc, nhưng là ai trong ba phe chia ra giữ thì chưa rõ, còn Huyết Hồn…” Trạch Nhiên nói tới đây nhìn sâu vào mắt nàng, “Hình như Huyết Hồn có chút qua lại với vương thất Ly Ly tộc.”

Vân Phong tối tăm mặt mũi. Huyết Hồn lại có qua lại với Ly Ly tộc? có khi nào sẽ xuất hiện trên địa bàn Ly Ly tộc không?

“Trùng hợp thật, lần này một mũi tên trúng tới ba con chim.” Vân Phong cười lạnh, Trạch Nhiên lo lắng nhìn nàng, mặc dù hắn không rõ Huyết Hồn rốt cuộc là gì, nàng chỉ đề cập tới chút xíu, nhưng hắn rất rõ Huyết Hồn là uy hiếp rất lớn với Vân gia, bọn chúng làm ra rất nhiều chuyện quỷ quyệt bí mật, xuống tay với Vân gia cũng không phải lần một lần hai.

“Vân Phong, ngươi đồng ý với ta. Cho dù có biết rõ căn cứ của Huyết Hồn này ở đâu, cũng không được phép tùy tiện một mình vào đó.”

Vân Phong ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, “Ta sẽ không tùy tiện đi vào, dù có đi cũng thề phải nhổ tận gốc nơi đó.”

Hai người chưa nói được bao lâu, Yên Nhiên từ bên ngoài đã trở lại, kể từ hôm Vân Phong nói lời kia, nàng đã trở lại bình thường, mấy hôm nay đều đi sớm về trễ. Vân Phong biết nàng cũng đang vội vàng thăm dò tin tức nội bộ Ly Ly tộc, dù sao thời gian của nàng cũng không có nhiều, chất thuốc biến bình không thể cung cấp vô hạn, bây giờ nhìn lại, để Yên Nhiên sớm rời khỏi đây mới được, nếu không kế hoạch của nàng sẽ sai lầm.

“Trạch Nhiên, ngươi đến rồi à?” Yên Nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Trạch Nhiên, hắn gật đầu một cái với nàng, nàng nhẹ giọng cười, “Ta nghe Phong Vân nói, lần này ngươi tới đây hoàn toàn là vì người yêu, ta thật sự hâm mộ người trong lòng của ngươi, nàng ấy thật may mắn.”

Trạch Nhiên thoáng sững sờ, kinh ngạc nhìn Vân Phong, nàng ho khan, “Đừng trách ta lắm mồm nói ra ngoài.”

Mắt hắn thoáng lóe lên, lập tức hiểu ý nàng, cười khẽ, “Chuyện như vậy mà cũng nói ra, thật khiến đấng mày râu ta đây phải ngại ngùng.”

Yên Nhiên nghe vậy, vốn tưởng mình đã từ bỏ, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, nhưng mà nghe chính hắn nói cũng tốt, có thể cắt đứt phần tương tư trong lòng mình. Nàng hít sâu một hơi, “Vậy ta không quấy rầy các người nói chuyện nữa, đi trước.” Nàng nhanh chóng xoay người rời đi.

Trạch Nhiên nhìn bóng lưng nàng, “Tại sao lại nói với nàng ta mấy câu đó?”

Vân Phong xem chút nữa quăng ánh mắt khinh thường về phía hắn, “Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra?”

“Ta phải nhìn ra cái gì?” Mặt Trạch Nhiên hiện nguyên dấu chấm hỏi to đùng, Vân Phong bất đắc dĩ thở dài, thôi, dù sao chuyện cũng đã giải quyết rồi, hắn không hiểu cũng tốt.

“Không có gì, chẳng lẽ ta nói trúng rồi? Trong lòng ngươi thật sự có người thương?”

Vậy mà mặt Trạch Nhiên đỏ bừng, Vân Phong thấy thế không khỏi sửng sốt, nàng nói đúng thật á?

“Là ai thế? Là cô nương nhà nào vậy? Ta có biết không? Đúng rồi… ta đâu biết được, vậy ngươi đã tới mức độ nào rồi, chuyện lớn như vậy sao không nói cho ta biết?” Vân Phong vui vẻ không thôi.

Trạch Nhiên thì càng nghe mặt lại càng đỏ, “Ngươi ở đây nói nhăng nói cuội gì đó?”

“Cái gì ngươi cũng viết hết trên mặt rồi kìa, còn không rõ sao?” Vân Phong thấy bộ dạng của hắn xấu hổ, tâm tình nhẹ nhõm đi nhiều, bạn mình có thể tìm được chân ái đương nhiên là một chuyện đáng ăn mừng, “Nếu nàng không thích ngươi, ta có thể giúp ngươi một tay.”

“Đừng có nháo, ta làm gì có người thương nào.” Trạch Nhiên đỏ mặt ngẩng lên, đôi mắt có chút xấu hổ.

Vân Phong bật cười ha hả, “Còn nói là không? Thôi, sớm muộn gì rồi ta cũng sẽ gặp được, không vội.”

Môi Trạch Nhiên giật giật, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt có chút phức tạp, Vân Phong không hề thấy, “Còn nhớ Ngao Kim không?”

Trạch Nhiên hồi hồn, “Ngao Kim… có phải là người từng xuất hiện trợ giúp Vân gia không?”

Vân Phong gật đầu, “Nên để cho các ngươi gặp nhau một lần, còn có Mộc Thương Hải nữa, trên đường ta gặp được không ít bằng hữu, đều dựa vào sự hỗ trợ của bọn họ, ta mới có thể đi được tới hôm nay.”

“Được! Ta cũng rất muốn gặp lại hắn, bọn họ tới cùng ngươi sao?”

Vân Phong cười lớn, “Lại đây, ta dẫn ngươi đi.” Vừa dứt lời, một tia sáng từ lòng bàn tay Vân Phong bay ra bao lấy toàn thân Trạch Nhiên, hắn không kinh ngạc gì nhiều, dù sao hắn cũng không cần đề phòng nàng, mặc cho nàng đưa mình cùng biến mất, tới một nơi xa lạ.

Mộc Thương Hải đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở tầng hai Long Điện cảm nhận được có một hơi thở xa lạ tiến vào, lập tức mở hai mắt ra, thấy Vân Phong đi vào, bên người nàng còn có một nam tử xa lạ. Hắn đứng lên, đôi mắt u ám giao nhau với Trạch Nhiên, hai người lập tức biết được chút gì.

“Không quấy rầy ngươi tu luyện chứ?”

Mộc Thương Hải lắc đầu, Vân Phong giới thiệu, “Đây là Trạch Nhiên, là bạn thân ta làm quen được ở Xuân Phong Trấn. Đây là Mộc Thương Hải, cũng là bạn thân của ta, trên đường giúp ta không ít, muội muội của huynh ấy là Mộc Tiểu Cẩm, ngươi cũng biết rồi, là đại tẩu của ta.”

Trạch Nhiên nghe vậy cười, ôm quyền với Mộc Thương Hải, “Thương Hải huynh, ta đã từng gặp lệnh muội, hữu lễ.”

Mộc Thương Hải chỉ nhàn nhạt gật đầu với Trạch Nhiên, gương mặt vẫn lãnh khốc như cũ, Vân Phong cao giọng gọi, “Sắc Kim đại thúc!”

Không lâu sau, một vệt sáng vàng hiện ra trước mặt Vân Phong, Ngao Kim cười ha hả, “Sao thế nha đầu, nhớ ta hả?”

Trạch Nhiên dời mắt sang, liền bắt gặp một nam nhân tóc vàng mắt vàng ở Xuân Phong trấn năm đó, bây giờ hắn đã không còn là một hiếu niên không hiểu sự đời. Trải qua nhiều năm như vậy, hắn đã biết tóc và mắt vàng của Ngao Kim đại diện cho cái gì, Vân Phong vào lúc đó đã qua lại tốt với Ngao Kim, bây giờ nghĩ lại, khởi đầu của hai người thật khác nhau một trời một vực.

“Hồi thơ ấu gặp được bạn tốt, thúc đã gặp hắn rồi, Trạch Nhiên.” Vân Phong đang rất vui.

Ngao Kim cau mày nhìn sang, “Trạch Nhiên… là tiểu tử đó?”

Vân Phong gật đầu, hắn nhìn Trạch Nhiên cả một lúc lâu, “Nha đầu, ta nhớ trước đây tiểu tử này là nhân loại mà.”

“Ừm, hắn tới Vạn Thú Sơn Mạch xảy ra chút chuyện, nên mới biến thành như hiện giờ.” Vân Phong giải thích xong, Ngao Kim gật đầu, “Xem ra chuyện không chỉ có nhiêu đó, ta nhớ khi đó tiểu tử kia luôn liều chết bảo vệ Vân gia ngươi đúng không?”

Vân Phong cười, hai mắt hắn sáng quắc, “Nha đầu, ngươi và hắn quen biết đã lâu, ngươi không cần giới thiệu nữa, để chúng ta nói chuyện riêng một chút đi.”

Vân Phong ngạc nhiên, nó chuyện riêng? Sắc Kim đại thúc và Trạch Nhiên có gì để nói? Bọn họ có thể có đề tài gì chung? “Sắc Kim đại thúc có thể nói chuyện gì với Trạch Nhiên chứ?”

Ngao Kim bật cười, đưa tay vuốt đầu Vân Phong, “Đương nhiên là nói chuyện riêng của nam nhân rồi, nha đầu đừng nó nghe.”

Vẻ mặt nàng cứng đờ, chuyện nam nhân? Nàng không nên nghe thật! “Được, vậy các ngươi cứ nói chuyện đi.” Nàng nhún vai.

Ngao Kim sãi bước đi tới, vỗ vai Trạch Nhiên, “Tiểu tử, còn nhớ ta chứ?”

Hắn nhếch môi, “Đương nhiên còn nhớ, tuổi nhỏ ngu ngốc, thậm chí còn không biết mình từng gặp Kim Long.”

Ngao Kim cười lớn, đôi mắt xẹt qua tia u ám, “Có một số chuyện dù ngươi có muốn gạt cũng không thoát khỏi được đôi mắt của ta, ngươi nên biết Kim Long biết rất nhiều sự thật…”

Trạch Nhiên tối sầm mặt, nhìn chằm chằm Ngao Kim, sau đó nói, “Vân Phong, có thể để ta… nói chuyện riêng với hắn chút được không?”

Vân Phong ngạc nhiên, hai người họ rốt cuộc nói về chuyện gì?

“Được, vậy ta ra ngoài, các ngươi cứ việc hàn huyên.” Vân Phong nhìn một cách khó hiểu, lập tức lắc mình rời khỏi Long Điện, nàng không có bất kỳ hứng thú nào với đề tài giữa mấy nam nhân, Mộc Thương Hải nghi hoặc nhìn Ngao Kim và Trạch Nhiên, cảm thấy hai ngươi này có gì đó kỳ lạ, nhất là những lời vừa rồi của Ngao Kim.

“Âm!” Mộc Thương Hải kinh sợ, lúc này bàn tay Ngao Kim đã hóa rồng, long trảo sắc bén đèn Trạch Nhiên xuống đất, ấn sâu hắn vào trong đất.

“Ưm!” Trạch Nhiên rên lên, tay đè lên long trảo sắc bén nhưng lại phát hiện hắn dùng sức tới đâu cũng vô dụng.

“Tiểu tử, đừng phí hơi sức. Ngươi không phải là đối thủ của lão tử đâu.” Hai mắt Ngao Kim thoáng hiện sát ý không rõ tên.

Trạch Nhiên chật vật ngẩng đầu, “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

“Ngao Kim, hắn là bạn của Vân Phong.” Mộc Thương Hải bên cạnh nói.

Ngao Kim mắt điếc tai ngơ, hung ác nhìn Trạch Nhiên bị đè dưới móng vuốt, “Tiểu tử, lão tử thấy tình cảm trong mắt ngươi dành cho nha đầu là gì, ai cũng có thể thích nha đầu, nhưng trừ ngươi ra. Ngươi đã không có tư cách thích nàng, thì cách xa nàng một chút cho lão tử. Đừng vì bản thân là liên lụy tới nha đầu.” (Mavis: Ngầu quá thúc ơi, oe oe oe)

Vẻ mặt Trạch Nhiên lập tức xám xịt, như phủ một tầng mây đen, hắn vô lực nằm trên đất, vặn vẹo người, cực kỳ chật vật, “Ta hiểu rõ, ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai.”

Hai mắt Ngao kim híp lại, lạnh lùng hừ một tiếng, thu hồi long trảo lắc mình rời đi, Mộc Thương Hải đi tới, nhìn Trạch Nhiên cười khổ nằm trên đất, “Trên người ngươi…”

“Đừng nhắc nữa.” Trạch Nhiên đứng dậy, nắm chặt bàn tay, gân xanh nổi lên rần rật, có một số thứ, một khi đã bỏ qua, thì sẽ hối tiếc cả cuộc đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.