Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 123-2: Chuyến đi tới Bắc Hải 2




Edit: Mavis Clay

Ở Vô Tận Hải, nếu bàn về hải vực nào là nơi không ổn định nhất, đánh nhau thường xuyên nhất, sống chết mong manh nhất, đơn giản chính là Bắc Hải Vực – một nơi tràn ngập máu tanh và tranh đấu.

Mặc dù cũng có tồn tại huyết thống cao cấp, nhưng thực lực vẫn là mấu chốt quyết định tất cả. Nhóm Vân Phong vừa vào Bắc Hải Vực, dọc đường trên đất hoang có rất nhiều hài cốt, đều là những hải tộc khác nhau bỏ mạng sau kịch chiến, trên đường nhìn đâu cũng thấy, có thể thấy được ở vùng biển này, chiến đấu là bình thường như cơm bữa.

“Vùng biển này còn hiếu chiến hơn chúng ta nghĩ nữa, không đi chọc người người cũng sẽ chủ động tới chọc ta.” Dọc đường Ngao Kim thấy được rất nhiều hài cốt, thầm thì kết luận, Vân Phong cũng đồng tình, ở vùng biển này, khư khư giữ mình là không thể nào, ở đâu cũng có khiêu khích, cho dù ngươi có muốn an nhiên sống qua ngày, người khác cũng không cho phép.

“Hoang vu như vậy, thật không biết nơi hải tộc sống ra sao?” Nhị Lôi nhíu mày. Vân Phong và Ngao Kim nghe vậy không khỏi thoáng cứng người, nơi hải tộc sinh sống chỉ có hai tình huống, hoặc là bình an vô sự, hoặc là máu chảy thành sông.

“Đằng trước hình như có tiếng chém giết.” Nhị Lôi nhíu mày, nhìn về phía trước. Ngao Kim cũng cẩn thận nghe, Vân Phong cũng lắng nghe, ba người nhất thời im lặng không nói chuyện, rất nhanh Vân Phong thông qua nước biển nghe thấy được có tiếng gió thoang thoảng, là tiếng gió tạo ra từ trận chiến đằng trước.

“Tính đi đường vòng không?” Nhị Lôi quay đầu lại hỏi, Vân Phong nhíu mày, ở đây thứ thường thấy nhất chính là đánh nhau, đi đường vòng chắc chắn sẽ gặp lần thứ hai, rồi lần thứ n, chẳng lẽ mỗi lần gặp vậy đều đi đường vòng? Huống chi với địa thế trước mặt, rất dễ nhận thấy đường vòng là cả một vòng tròn lớn, vốn đã chưa quen với vùng biển này, lỡ như lượn quanh rồi nhầm hướng thì biết làm thế nào?

“Quanh co làm gì, hiên ngang mà đi, lão tử chỉ đi ngang qua, làm sao?” Ngao Kim ồm ồm rống lên.

Nhị Lôi cười phá lên, Vân Phong gật đầu, “Sắc Kim đại thúc nói không sai, đi đường vòng cũng không tránh được thị phi, còn làm trễ nãi hành trình của chúng ta, chỉ là đi ngang qua thôi, không lo chuyện khác.”

Nhóm người lại tiếp tục tiến lên trước, càng về trước càng nghe rõ tiếng chém giết lẫn nhau, nghe thấy nhân số tham gia khá nhiều, chiến đấu kịch liệt khác thường. Vân Phong nín thở trầm ngâm, sải bước tiếp tục đi tới, chỉ còn cách một khoảng nhỏ. Một chiến trường diện tích rộng lớn xuất hiện trước mặt ba người họ, trên đất vô số thí thể nằm ngổn ngang, máu tươi máu khô trộn lẫn trông phát kinh.

Ngoại trừ đống thi thể ở ngoài, vẫn còn có rất nhiều người tiếp tục chém giết trên đống xác, tình hình căng thẳng, không ngừng có hải tộc ngã xuống chết tươi, lại có nhiều hải tộc bị xung huyết xông vào chiến tranh. Vân Phong liếc nhìn quy mô chiến đấu phía trước, chợt nhận ra, số lượng đông như vậy có lẽ là hai bộ tộc hải tộc quần chiến, ba người họ vẫn nên không để bị cuốn vào thì hơn.

“Phịch!” Một thi thể không biết bị đánh bay từ đâu vừa đúng chắn ngang trước chân Vân Phong, vài giọt máu tươi phun lên chân nàng, nàng tối mặt, bước hai chân qua, làm như không thấy.

“Phịch!” Thêm một cái xác nữa bay tới, lần này là rơi xuống trước chân Ngao Kim, hắn đến nhìn cũng không thèm, một cước đạp lên, làm như không thấy.

“Phịch!” Lại thêm một thi thể bay tới, rơi xuống bên chân Nhị Lôi, hắn giơ chân đạp lên, sức lực không nhỏ, sẵn tiện dùng Lôi Nguyên Tố thiêu rụi một phần thi thể, tiếp tục làm như không thấy.

“Véo vèo Phịch!” Không ngừng có thi thể bay tới, ba người bình tĩnh đạp thẳng đi về phía trước, làm như không thấy.

“Ba người đằng kia, đứng lại!” Một tiếng rống giận vang lên. Nhóm Vân Phong dừng bước, Vân Phong xoay đầu lại, nhìn hai hải tộc không biết từ khi nào đã ngừng đánh nhau.

“Nói chúng ta?”

“Đúng! Chính là các ngươi!” Hải tộc mặt đầy máu rút cánh tay ta, chí chóe chỉ vào ba người Vân Phong, “Đây là chỗ chúng ta đánh nhau, không biết đi đường vòng à?”

Ngao Kim nhíu mày, hai mắt hơi lóe, “Đi đường vòng?”

“Ba người các ngươi là ngoại tộc! Hừ! Chẳng trách không biết quy tắc Bắc Hải Vực, nhưng mà không sao, hôm nay sẽ dạy cho các ngươi.” Hai nhóm hộ vệ hai tộc vừa rồi còn cừu địch nhau, bây giờ lại không đối nghịch nữa, mấy chục người còn dư lại nháy mắt bao vây lấy ba người Vân Phong.

“Chúng ta chỉ đi ngang qua thôi!” Nhị Lôi lạnh mặt nói, lòng bàn tay mơ hồ vang lên tiếng sét, Vân Phong thấy hai nhóm hải tộc đã đỏ mắt ngập tràn cuồng nhiệt chém giết, nếu như bọn họ có thể an toàn thoát thân thì tốt rồi, nếu đã không thể, xem ra không tránh được một phen kịch chiến.

“Đi ngang qua? Đi ngang qua cũng phải biết quy củ. Quy củ Bắc Hải là, nơi chiến đấu không cho phép người khác bước vào, một khi bước vào chính là khiêu khích.” Sự cuồng bạo trong mắt hai nhóm hải tộc vẫn chưa biến mất, nhìn ba người Vân Phong, “Nếu ngoại tộc không hiểu quy củ này, người lớn chúng ta không chấp lỗi lầm người nhỏ, ba người các ngươi dập đầu nhận sai, chúng ta sẽ tha cho các ngươi.”

Vân Phong cau mày, ba người bọn họ chỉ là không biết đi qua thôi mà, lại cứ bắt lại nhất quyết không tha là sao. Hải tộc sinh sống ở Bắc Hải Vực thực đúng là xấu tính. Dập đầu nhận sai? Chưa nói tới Vân Phong, Nhị Lôi có huyết mạch Yêu Long thượng cổ, còn có Thiếu Chủ Kim Long Ngao Kim của Long tộc, ngươi có bao nhiêu mặt mũi để bọn hắn dập đầu nhận sai với các ngươi?

“Con bà nó, có gan ngươi nói lại lần nữa.” Nhị Lôi tối sầm mặt gầm lên.

Hai nhóm hải tộc đang cao hứng lập tức bị chọc giận, “Kẻ ngoại tộc, ngươi không phục sao?”

“Lão tử đương nhiên không phục!” Sấm sét trong tay Nhị Lôi càng lúc càng lớn.

“Ha ha ha, không phục thì tới đánh một chầu! Oắt con vô dụng!”

“Con mẹ nó ngươi nói lão tử là gì?” Nhị Lôi gào rống, kinh lôi trong tay sắp sửa.

Nhưng Vân Phong lại quát lạnh, “Từ từ!” Nhị Lôi giận dữ thu hồi Lôi Nguyên Tố lại, dù sao cũng vẫn là ma thú khế ước của nàng, phải nghe lời chỉ huy của nàng.

Ngao Kim tối mặt, “Tránh ra, đừng ép ta động thủ.” Hai mắt nổi sát khí, hải tộc bên kia thấy màu mắt khác thường của hắn, nhốn nháo, “Mắt vàng? Huyết thống cao quý? Thật sự nghĩ là mình giỏi lắm sao? Nói cho các ngươi biết, ở đây đừng có lôi mấy cái huyết thống chó má ra mà nói chuyện.”

“Nói đủ chưa? Nói lần cuối cùng, chúng ta chỉ là đi ngang qua, không cố ý mạo phạm.” Vân Phong trầm giọng nói, liếc nhìn đám hải tộc trước mặt, lần cuối cùng, giới hạn của nàng chỉ hữu nghị ở lần cuối cùng, nàng đã hết lòng để ý quan tâm rồi.

“Vèo!” Một Chiến Khí phá không bổ tới, bức bánh lao tới Vân Phong, hòng cắt đôi người nàng. Hai mắt Ngao Kim tối sần, giơ tay bổ xuống, hơi thở rồng xông ra đánh nát Chiến Khí. Sấm sét trong tay Nhị Lôi thả ra, nháy mắt đánh hải tộc vừa ra tay thành một cái xác đen thui.

“Giết!” Hai nhóm hải tộc vốn đối lập lúc này lại liên thủ lại với nhau, mấy chục hải tộc vây công ba người, Vân Phong biết lần này nàng không cần để ý nữa, một người giết một, hai người giết hai.

“Lão tử đánh chết các ngươi.” Nhị Lôi rống to, những con rắn bạc trên người điên cuồng tỏa ra, tiếng sấm vang dội cả vùng biển, hơi thở Ngao Kim như từng con cự long, những hải tộc này căn bản không thể nào đỡ nổi. Mặc dù có tới mấy chục hải tộc, nhưng trước mặt Nhị Lôi và Ngao Kim, mấy chục hải tộc này chả là cái thá gì.

Tới bây giờ chỉ có mỗi Vân Phong là chưa ra tay, làm hải tộc bên kia cho rằng nàng là người yếu nhất nên cần bảo vệ, dù sao vẻ ngoài của nàng cũng là một nữ tử nhu nhược, hiển nhiên sẽ trở thành điểm yếu dễ tấn công nhất. Những hải tộc bên kia lập tức đổi hướng, không biết người nào dẫn đầu hô lên, “Giết ả ta!”

“Đúng! Trong ba người bọn chúng ả là yếu nhất, chúng ta giết ả trước.”

Ngao Kim và Nhị Lôi nghe vậy sắc mặt liền cổ quái, Vân Phong vẫn im lặng đứng đó, môi đỏ khẽ cười lạnh, nhìn mấy hải tộc xung quanh tạm thời đổi đối tượng tán công, đồng loạt nhào về phía nàng, nàng chỉ cười lạnh, bàn tay mảnh dẻ mở ra, chưởng về phía trước, nện lên một hải tộc đang cuồng tiếu đánh tới. dĐlQđ

“Grào!” Một ngọn lửa nóng bỏng từ tay Vân Phong thoát ra, trong nháy mắt nuốt chửng con mồi trước mặt.

“A!” Một tiếng hét thảm vang lên, hải tộc trong lửa điên cuồng giãy giụa, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, nhưng ngọn lửa vẫn cắn mãi không nhả. Con ngươi trong suốt mang theo nụ cười tàn nhẫn, ngọn lửa nổi lên, hải tộc bên trong không còn phát ra tiếng động nào nữa, biến thành một cái xác cháy, rơi xuống đất.

Cái xác cháy làm đám hải tộc đang xông lên sững sờ, nhìn cái xác cháy rơi xuống đất, lại nhìn gương mặt bình tĩnh của Vân Phong, dù là kẻ ngu cũng biết trong ba người này ai mới là người không dễ chọc nhất. Nàng cười lạnh, đôi mắt nhiều hơn vài phần sát ý, phe hải tộc không dám tiến lên nữa, nhao nhao ra hiệu cho nhau, vậy rút lui thôi.

Mấy chục hải tộc đang đánh nhau với Ngao Kim và Nhị Lôi thấy bên kia giải tán lo trốn, chỉ còn lại một nửa chiến đấu, lập tức tìm cớ tới chỗ vắng rồi nhanh chân bỏ chạy, chỉ chốc lát sau, nơi đây mới nãy còn loạn chiến bây giờ chỉ còn lại ba người Vân Phong, còn có một đống thi thể chất lớn máu chảy thành sông trên đất.

“Rít!” Tiếng một ngụm khí lạnh hít vào, ba người Vân Phong liền quét mắt tới, cơn tức do vừa rồi tự nhiên bị cuốn vào cuộc chiến vô cớ vẫn chưa tiêu, vì thế ánh mắt cả ba đều không tốt, chỉ thấy có một bóng người sợ hãi rụt rè núp trong một góc nhỏ, vừa nhìn vừa đi ngang qua.

“Đi ngang qua… đi ngang qua…” Cái bóng kia thận trọng nhìn ba người, lại nhìn thi thể chất đống dưới chân bọn họ, lại hít thêm một ngụm khí lạnh, nhanh chân chạy thục mạng. Vân Phong thấy thế cười một tiếng đầy ngao ngán, nhìn thi thể dưới chân, hẳn là bị người kia cho là ba người họ ra tay độc ác.

“Con bà nó, chưa giải thích được.” Nhị Lôi giận dữ rống lên, Ngao Kim quan tâm nhìn Vân Phong, “Nha đầu, không sao chứ?”

“Không sao?” Vân Phong cười lắc đầu, thực lực của hai đám hải tộc vừa rồi đánh nhau chỉ đều ở sơ kỳ của cấp bậc Tôn Thần mà thôi, có lẽ chỉ là chút tiểu tộc ở biên giới, đối với họ mà nói chả có uy hiếp gì.

“Đi thôi, trong mũi toàn là mùi máu.” Ngao Kim nói, ba người lập tức lên đường rời khỏi đây, tiếp tục tiến sâu vào trong Bắc Hải Vực.

Bởi vì Bắc Hải Vực đánh nhau quá thường xuyên, cho nên phần lớn hải tộc không phải là hàng xóm láng giềng của nhau, trừ phi giống loài có quan hệ đặc biệt tốt với nhau, nếu không thì chỉ cần hơi va chạm cũng đánh động lớn lên được. Hình thức phân bố tộc quần trong Bắc Hải vô cùng rải rác, bình thường đều là một tộc quần có một lãnh thổ cố định dành cho mình, ngoại tộc tiến vào đều phải cực kỳ cẩn thận, ở giữa nhiều địa bàn, là nơi được gọi là khu vực công cộng, bên trong khu vực công cộng, bất luận là tộc quần nào cũng phải tuân thủ quy tắc của nơi này, khi ở trong khu vực công cộng, là không có phép có bất kỳ đấu tranh nào xảy ra, một khi xuất hiện, sẽ có chuyên gia tới xử lý.

Sau vài ngày tiến về phía trước, nhóm Vân Phong tới khu vực công cộng thứ nhất của Bắc Hải Tộc, khi tới đây, Vân Phong cảm nhận rất rõ không khí nơi đây quá yên bình, cách xa hơi thở chiến tranh đẫm máu, ở đây là nơi sinh hoạt của hải tộc, dù có va chạm cũng sẽ không đánh nhau ở đây, mà hẹn nhau ra khu vực khác giải quyết. Nàng thầm nghĩ, xem ra ở Bắc Hải Vực vẫn có nhiều tính đặc biệt.

Một điểm khác nữa mà nàng thấy rất rõ chính là khi ba người họ quay đầu nhìn lại, từ khi tiến vào đây, hình như từng hải tộc sẽ quay đầu nhìn họ một cách khó hiểu, ánh mắt phức tạp, có hưng phấn, có sùng bái, còn lại là hoảng loạn và sợ hãi, điều này khiến ba người không thể nào hiểu được.

Chẳng lẽ là bị vẻ ngoài của họ hấp dẫn? Vân Phong và Ngao Kim đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng Nhị Lôi lại không phải, hình tượng lôi thôi mà có thể thu hút người ta ngoái nhìn á? Vớ vẩn thật! EditbyMavis

Ngoại trừ hình dáng ra thì còn gì nữa nhỉ? Ba người họ mới tới, chắc chắn không ai biết bọn họ, tại sao mấy người này lại nhìn như quen thuộc với họ lắm vậy? Cả nhóm Vân Phong nghi ngờ, nhưng rồi cũng nhanh chóng được giải thích. Khu vực công cộng này là một thành nhỏ, ở nơi náo nhiệt nhất của thành đều có dán một bản thông báo, bên trên dán những chuyện trọng đại hoặc mới lạ xảy ra trong Bắc Hải Vực. Vân Phong bước tới trước một bảng thông báo, lập tức có người phát hiện ra nàng.

“A!” Một tiếng thét kinh hãi, một nhóm người trước mặt Vân Phong nhanh chóng đi mất, nàng nghi hoặc tiếp tục tiến lên, “A!” Lại thêm một nhóm người bị dọa chạy, Ngao Kim và Nhị Lôi cực kỳ khó hiểu, cho đến khi ba người đi tới trước bảng thông báo, sau khi nhìn thấy những gì được dán trên đó liền hiểu ra, quay đầu lại thấy mấy hải tộc khác chỉ chỉ chõ chõ sau lưng họ, tâm tình rất phức tạp.

Ngày đó bóng người rụt rè sợ sệt mà họ gặp được là một tên miệng rộng của Bắc Hải Vực, phần lớn tin tức là từ hắn truyền ra, không gì là hắn không biết, có thể nói là Vạn Sự Thông của Bắc Hải Vực, sự việc ngày đó được hắn miêu tả y như đúc, viết chi tiết vẻ ngoài của ba người Vân Phong, không sai một li. Theo như vị Vạn Sự Thông này miêu tả, ba người Vân Phong nghiễm nhiên trở thành tổ ba người tàn sát hai đại hải tộc, ba người giẫm lên đất chất đầy thi thể, có thể tưởng tượng ra được hình ảnh ra sao, chẳng trách những hải tộc kia lại kính sợ bọn họ như vậy.

“Hừ, vậy cúng tốt, tránh cho có người nào chủ động tìm phiền phức.” Ngao Kim nói, mái tóc vàng với mắt vàng phối hợp với ngũ quan tuấn mỹ, vốn là một nam tử tác phong nhanh nhẹn, nhưng vẻ hung ác trên mặt lại khiến cho hắn trông như hung thần, cứ đừng nói tới Nhị Lôi đứng kế bên.

Vạn Sự Thông… Vân Phong nghĩ tới bóng dáng sợ sệt ngày đó, khẽ câu môi cười, nhìn một dọc các hải tộc đông đúc vây xem chung quanh, “Sắc Kim đại thúc, Nhị Lôi, chúng ta đi.” Vân Phong hô lên, ba người rời khỏi bảng thông báo.

Nhị Lôi hung tợn nói, “Cái rắm Vạn Sự Thông chó má kia, miệng mồm thật ti tiện.”

Vừa dứt lời, Vân Phong chợt thấy có một bóng dáng quen thuộc. Nàng còn chưa kịp làm gì, bóng người kia đã cảnh giác trước một bước bắt gặp nàng, sau đó nghiêng đầu mà chạy.

“Đó chẳng phải là tên Vạn Sự Thông chó má sao?” Hai mắt Ngao Kim chớp lóe, thân thể điên cuồng đuổi theo tên kia, Nhị Lôi mắng lên một tiếng cũng đuổi theo, ba người đều đuổi theo, nhưng cái bóng kia đã sớm biết mất tăm, Ngao Kim và Nhị Lôi nhìn quanh, tức giận mắng, “Thằng nhóc kia sao chạy nhanh thế?”

Vân Phong câu môi, lộn cổ tay, Linh Mẫn Ngọc Bội xuất hiện. Nhìn điểm sáng đang không ngừng nhấp nháy chuyển động, nụ cười của nàng âm trầm, có thể chạy thoát khỏi được tay nàng, đến nay chưa từng xuất hiện đâu.

“Không vội, cứ để hắn chạy đi, chúng ta tìm một nơi nghỉ chân trước đã, Bắc Hải Vực có rất nhiều tình huống cần hiểu rõ.” Vân Phong cười khanh khách, giọng nói bâng quơ, Nhị Lôi và Ngao Kim lập tức hiểu lời nàng, Ngao Kim cười lớn, đưa tay vuốt đầu Vân Phong, nhìn bờ vai rỗng tuếch của nàng, hắn không nhịn được thở nhẹ một hơi.

Nhục Cầu chui vào vòng tay không gian của Vân Phong rồi, theo lời Na Tà nói, nó cần bổ sung năng lượng, hơn nữa còn phải là một lượng lớn, số mạng của Cực Phẩm Tinh Thạch Thú thật đáng thương.

Ba người tùy tiện tìm một chỗ ở lại trong tòa thành, không tới những nơi náo nhiệt, dù sao ba người họ coi như cũng nổi tiếng, đi đâu cũng bị chỉ chỉ chõ chõ, đây là “công lao” của Vạn Sự Thông tiên sinh kia. Ba người ngồi ở vị trí cao nhất, quan sát tòa thành nhỏ, Vân Phong lấy Linh Mẫn Ngọc Bội ra, nhìn điểm sáng nhỏ vẫn không ngừng di chuyển trên đó, chốc chốc lại dừng lại, sau đó sẽ đổi hướng, không ngừng đổi tới đổi lui, có thể thấy sự cảnh giác của Vạn Sự Thông này cực kỳ cao.

“Đây là gì?” Ngao Kim nhìn Linh Mẫn Ngọc Bội trong tay nàng, còn có điểm sáng đang nhấp nháy trên đó, thoáng ngạc nhiên.

Vân Phong cười, “Đây là Linh Mẫn Ngọc Bội, chỉ cần thu nhận hơi thở người khác vào đó, xuất hiện ở gần ta, cho dù người đó đang ở đâu, dùng thủ  đoạn gì che giấu mình, cũng sẽ bại lộ trên Linh Mẫn Ngọc Bội.”

“Vật này thật mới lạ! Bất kỳ là người nào, ở gần ngươi đều hiện hình?”

“Cũng không nhất định, mặc dù Linh Mẫn Ngọc Bội chưa từng có lỗi, nhưng chắc chắn sẽ có lúc sai.”

Nhị Lôi bên cạnh nhìn điểm sáng di chuyển ngắt quãng trên đó, cười khinh thường, “Nhát như chuột, oắt con vô dụng.”

“Loại người này sống bằng nghề mua bán tin tức, hiển nhiên phải cẩn thận nhiều hơn, dù sao thứ mà họ biết cũng quá nhiều, trong đó có một số họ không nên biết.” Vân Phong nhìn điểm sáng trên ngọc bội.

Ngao Kim ngồi bên cạnh đăm chiêu, “Thật ra chúng ta có thể lấy được không ít thông tin từ hắn.”

“Ừm, chính xác là thế, không chừng vị Vạn Sự Thông này sẽ cho chúng ta một kinh hỉ.”

“Hắn cảnh giác như vậy, chúng ta làm sao tiếp cận hắn?” Nhị Lôi nhìn điểm nhỏ không ngừng di chuyển trên ngọc bội, nhướng mày hỏi, Vân Phong cười ha hả, “Dù là người cảnh giác đến đâu cũng sẽ có lúc lơ là, cứ đi theo hắn, có Linh Mẫn Ngọc Bội, hắn chạy tới đâu cũng sẽ bị ta đuổi kịp thôi.”

Cứ như vậy trôi qua hai tháng, Vân Phong nhận ra Vạn Sự Thông này cảnh giác không hề bình thường, lúc đầu hắn ở trong thành lui lủi mấy ngày, cuối cùng ra khỏi thành nhỏ này, không ngừng đổi hướng, một tháng sau lại bắt đầu tới gần thành nhỏ này, cuối cùng trở lại trong thành, sau đó chưa từng đi nữa, xem ra là hoàn toàn yên tâm rồi.

Từ xa bám theo, ba người Vân Phong không khỏi cảm thán, nếu không có Linh Mẫn Ngọc Bội, bọn họ e là đã sớm mất dấu, tốc độ di chuyển của Vạn Sự Thông hết sức quỷ dị, làm Vân Phong liên tưởng tới tốc độ của La Đằng, nhanh hơn mình rất rất nhiều.

Yên lặng đợi nửa tháng, Vạn Sự Thông không có bất kỳ dị động nào nữa, Vân Phong xác định hắn đã thả lỏng cảnh giác, dù sao với tốc độ của hắn cũng có thể bỏ lại ba người họ, nhưng hắn lại không biết trong tay Vân Phong có một món đồ nghịch thiên – Linh Mẫn Ngọc Bội.

Hai tháng, Vân Phong quyết định hành động, cùng Ngao Kim và Nhị Lôi tới một hơi hẻo lánh trong thành nhỏ, ở đây có một căn nhà rất không bắt mắt, ba người bước tới trước ngôi nhà nhìn nhau, Nhị Lôi giơ cẳng đá văng, Vân Phong và Ngao Kim chắn kín cửa nhà, nàng duỗi chân ngáng ngang, một bóng đen bay vụt lên chân nàng lập tức bị cản lạn, Ngao Kim duỗi tay, lôi cái bóng trở lại trong nhà.

“Là các ngươi! Chẳng phải các ngươi đã bị ta bỏ lại rồi sao?” Kẻ trong tay Ngao Kim không ngừng giãy giụa, khi thấy Vân Phong thì không giãy nữa, Ngao Kim buông hắn ra, hắn rơi phịch xuống đất, thân hình nhỏ bé, tứ chi ngắn nhỏ, gương mặt thô bỉ, còn có mấy sợi râu dài trên mặt, trông có điểm giống như loài chuột.

“Còn muốn trốn? Chúng ta không bắt ngươi làm gì cả, chỉ muốn hỏi ngươi ít chuyện mà thôi, ngươi làm ra chuyện kia vu tội chúng ta, nếu như ngươi trả lời được, toàn bộ bỏ qua.” Vân Phong nhàn nhạt nói, ánh mắt gian xảo của Vạn Sự Thông đảo một vòng, nàng cười lạnh, “Muốn chạy trốn? Được thôi, tin hay không tùy ngươi, nhưng dù ngươi có chạy trốn tới đâu, ta đều có thể tìm ra được ngươi thôi.”

Cả người Vạn Sự Thông run lên, biết nàng không hề nói dối, hắn tưởng là đã cắt đuôi được bọn họ, kết quả lại bị ba hải tộc này bắt ngay tại nhà, dù hắn có thể chạy trốn, nhưng rồi kết quả vẫn vậy, ba người này hình như có chút thủ đoạn đặc biệt… hắn không thể đối cứng thì hơn.

“Các ngươi muốn hỏi gì? Nếu như dính tới chút bí mật, ta phải thu phí.”

“Con mẹ nó ngươi còn thu phí?” Nhị Lôi khó tin thét lên.

Vạn Sự Thông vỗ lên người mình, thần thái an ổn bình tĩnh hơn rất nhiều, “Ngươi nên biết, chúng ta làm việc này không hề dễ, đầu năm nay kiếm miếng cơm không dễ đâu nha, giống loài chúng ta là phấn đấu ở tiền tuyến nhất, cảm thấy thông tin quan trọng nguy hiểm đáng lo, cũng không thể không không đưa ra. Chỉ là… ta có thể giảm giá cho các ngươi một chút, khách hàng mới là quan trọng nhất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.