Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 122-2




Edit: Mavis Clay

“Tiểu tử kia ở đâu! Lão tử muốn xé xác hắn!” Một tiếng gầm giận dữ vang dội khắp không gian, Vân Phong đã nghĩ Ngao Kim sẽ tức giận, nhưng không ngờ lại tức giận đến thế. Thù hận giữa hắn là Khúc Lam Y lớn như vậy? Lúc trước quả thực giữa hai người có va chạm, nhưng đâu có tới mức độ này đâu?

Cái này không thể trách Vân Phong, càng không thể trách dây thần kinh tình cảm vốn không lớn của nàng, chẳng trách Ngao Kim bùng nổ, nếu như Khúc Lam Y ở đây, hai người thấy kẻ thù chắc chắn sẽ đỏ mắt cảnh giác, không ra tay đánh nhau đã là ngoài ý muốn rồi.

Ngao Kim cũng không hiểu tại sao mình tức giận như thế, hắn chỉ biết sau khi biết được Vân Phong thích Khúc Lam Y, hắn cảm thấy tim của hắn, rất đau.

Tin Khúc Lam Y là nam nhân làm Ngao Kim trầm mặc cả một khoảng thời gian, trong lúc đó hắn toàn ở trong tầng năm Long Điện, không hề có ý định ra ngoài. Vân Phong không hiểu Ngao Kim bị gì, cũng không có cách hỏi người khác hắn bị làm sao, chỉ có thể vứt phiền muộn này sang một bên. Ở Vô Tận Hải có rất nhiều chuyện phải làm, không có dư thời gian nghĩ tới chuyện khác.

Sau khi Long Điện rời khỏi Tang Lũng Cốc, Vân Phong ra ngoài Long Điện, mặc dù Long Điện an toàn, nhưng tốc độ di chuyện quá chậm. Xác định tới một chỗ bí mật, nàng điều khiển Long Điện đang hóa thành hạt bụi bám lên thủy thảo, tính lên tầng năm để tìm Ngao Kim, nhưng thấy không khí kỳ lạ ở đây làm nàng bỏ ý định này. Thả Nhị Lôi ra, để hắn thay mình gọi Ngao Kim ra ngoài, Nhị Lôi cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đi.”

Chỉ chốc lát sau, Ngao Kim và Nhị Lôi hối hả xuất hiện trước mặt Vân Phong, Vân Phong đã đã chuẩn bị xong những bối rối sẽ gặp, nhưng Ngao Kim lại như không có việc gì cười ha ha như thường với nàng, “Nha đầu, sao lâu vậy mà không đi tìm ta? Không biết ta sẽ nhớ ngươi à?”

Vân Phong ngạc nhiên, Nhị Lôi lườm Ngao Kim, thầm nói một câu ngu ngốc rồi tránh sang một bên, Vân Phong ho khan. “Sắc Kim đại thúc gần đây bận gì thế?”

Ngao Kim thở dài, “Đám rồng chết bầm kia vẫn cần trấn an, mặc dù đã miễn cưởng đón nhận sự thật ngươi sở hữu Long Điện, nhưng mà vẫn còn mấy tên cứng đầu cứng cổ.”

Vân Phong gật đầu, hắn nhìn chằm chằm nàng, hai mắt hơi lóe lên, “Đã rời khỏi Tang Lũng Cốc chưa?”

“Rời khỏi được một lúc rồi, chúng ta đã tới một nơi ở Tây Hải Vực, ta tính ra ngoài, Sắc Kim đại thúc nghĩ sao?”

“Nên ra ngoài chứ, không thì sao tìm được chỗ tốt để sống đây?”

Thấy hắn đồng ý, Vân Phong cười rộ lên, Nhị Lôi nói, “Để ta đi theo đi Vân Phong, lâu rồi ta không gặp hắn.” Diendan

Vân Phong gật đầu, Nhị Lôi đi theo cũng tốt, chẳng biết tại sao một mình đi cùng Ngao Kim làm nàng cảm thấy hơi lúng túng, có Nhị Lôi sẽ thoải mái tự tại hơn rất nhiều.

Ngao Kim cười lớn, “Được! Trên đường có đứa cho ta giải sầu rồi.”

“Con bà nó, ngươi coi lão tử làm thú mua vui à?” Nhị Lôi bất mãn rống lên, Ngao Kim cười ha ha, không khí vui vẻ giữa hai người lây sang Vân Phong, lo lắng trong lòng được đặt xuống, không nên chậm trễ nữa, tới lúc ra Long Điện rồi.

“Vậy chúng ta đi thôi!”

Ngao Kim và Nhị Lôi gật đầu, nàng nhắm mắt đưa hai người cùng ra khỏi Long Điện, một tia sáng thoát ra từ bui cây thủy thảo, hóa thành ba bóng người, hạt bụi nháy mắt hóa thành ngọc bội hình rồng rơi vào tay Vân Phong, Ngao Kim tò mò đưa mắt nhìn, “Đây chính là chìa khóa Long Điện?”

Vân Phong cười gật đầu thu lại ngọc bội rồng, nhìn bốn phía xung quanh, chỗ bọn họ tương đối hoang vu, dường như không có dấu hiệu hải tộc sinh sống. “Giờ chúng ta đi đâu đây?” Nhị Lôi nhìn cảnh sắc chung quanh, hỏi.

Ngao Kim nhìn Vân Phong, “Nha đầu, nghe theo ngươi.”

Vân Phong nói, “Mảnh bản đồ Tây Hải Vực đã có, ở đây cũng không có dấu vết hoạt động của Huyết Hồn. Nên tới hải vực khác thăm dò thôi, chỉ là… Sắc Kim đại thúc có vừa lòng với Tây Hải Vực không? Nếu hài lòng…”

“Chỗ này á? Thôi đi!” Ngao Kim bĩu môi, “Mảnh đất này không hợp ý chút nào, ta tới hải vực khác xem thử.”

“Vậy cũng được, nhìn lâu vài chỗ cho dễ lựa, rồi tìm một nơi thích hợp nhất mà sống.” Vân Phong nói, “Trước tiên chúng ta cần khỏi Tây Hải Vực, ta nghĩ là… nên tới Hải Vực phía Bắc.”

Trước đây Ỷ La đã từng kể lại tình hình chung của từng khu vực Vô Tận Hải cho Vân Phong, Bắc Hải Vực là nơi phân tranh chiến đấu nhiều nhất, nơi đó thi thoảng sẽ có người tới cửa khiêu khích, nếu như ngươi không ứng chiến thì sẽ bị toàn bộ hải tộc coi thường. Ngược lại nếu chiến đấu thắng phe kia, sẽ được các hải tộc khác tôn kính, hình thức chung sống có chút dã man, nhưng lại rất thẳng thắn. Nếu như ngươi tới Bắc Hải Vực để lấy thứ gì đó, chỉ cần ngươi đủ mạnh, không gì không thuộc về tay ngươi.

“Nơi phân tranh? Ta thích!” Ngao Kim nghe Vân Phong giải thích xong lập tức hài lòng, “Mảnh đất như vậy mới thích hợp với Long tộc, Long tộc phải là vương giả của một khu vực!” Tư tưởng của Ngao Kim rất đơn giản, ở hải vực khác nếu muốn chiếm một mảnh đất rất khó khăn, nhưng ở Bắc Hải Vực, chả cần quan tâm tới gì hết, chỉ cần lấy thực lực của ngươi ra là được. Thực lực chính là điều kiện quan trọng để làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần hắn thắng cho Long tộc một mảnh lãnh thổ là được, như vậy thì an tâm là có chỗ ở cho Long tộc rồi.

Vân Phong cũng nghĩ giống như hắn, Bắc Hải Vực mặc dù là đất phân tranh, nhưng thực chất là nơi công bằng nhất. Cường giả rất thích nơi này, vì thế ở đây có không ít cường giả tụ tập, Huyết Hồn muốn thành lập căn cứ có lẽ cũng sẽ chọn như thế, lúc nào cũng có phân tranh, sự phân tranh của Huyết Hồn sẽ được lặng lẽ ẩn giấu.

Hành sử của Huyết Hồn luôn bí mật quỷ dị, không thể công khai đứng trên võ đài, bọn chúng rất sợ bị phát hiện, nhất là một tổ chức con người còn đặt dưới Vô Tận Hải. Hải tộc mà biết được điều này chắc chắn sẽ ùn ùn kéo tới tiêu diệt bọn chúng. Vân Phong nghĩ thế, nhận thấy đây là một cách để truy tìm tung tích Huyết Hồn, nàng sẽ không ngu muội đi trước, Vô Tận Hải này chính là quân dự bị thiên nhiên của nàng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Đến lúc đó Huyết Hồn bị hải tộc đuổi giết, dù có bản lãnh tới đâu cũng vô cùng chật vật.

Sau khi quyết định tới Bắc Hải Vực, Vân Phong cần phải rời khỏi Tây Hải Vực càng sớm càng tốt, ba người không ngừng chạy về phía Bắc của Tây Hải Vực, qua mấy ngày, họ đã nhanh chóng tới được ranh giới giữa Bắc Hải Vực và Tây Hải Vực, Vân Phong chợt nhận ra, dù vạch kế hoạch thế nào đi nữa cũng đã muộn hơn kế hoạch của Bạng Phượng tộc.

Ở gần biên giới tiếp giáp với Bắc Hải Vực, Vân Phong không ngờ Bạng Phượng tộc đã bố trí phòng vệ ở đây cực kỳ sâm nghiêm. Nhìn từ xa như cả khu vực này bị Bạng Phượng tộc chiếm cứ rồi vậy, nếu đây là phạm vi Bắc Hải Vực, hành vi độc đoán của Bạng Phượng tộc đã sớm trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích rồi, nhưng đây vẫn là ở Tây Hải Vực, Bạng Phượng tộc là lão đại ở đây, nói cái gì thì chính là cái đó.

“Xem ra muốn quang minh chính đại đi qua đây hơi khó.” Ngao Kim nhìn khu vực phòng vệ cứng ngắc phía trước.

Vân Phong cười, có Long Điện trong tay, có nơi nào mà không qua được? Bản lãnh Bạng Phượng tộc có lớn tới đâu cũng đâu thể phát hiện ra được Long Điện.

Nhị Lôi được Vân Phong thu vào nhẫn khế ước, Vân Phong và Ngao Kim thì chui vào Long Điện, Ngao Kim đột nhiên hạ thấp giọng nói, “Nha đầu, ta có đôi lời muốn hỏi ngươi.”

“Thúc nói đi.”

“Tiểu tử kia… tốt với ngươi không?”

Vân Phong ngạc nhiên, nhìn đôi mắt vàng trong suốt trước mặt, cười lên ấm áp, “Chàng ấy rất tốt với ta, thật đấy.”

Khóe miệng Ngao Kim mấp máy như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bất đắc dĩ cười khan, đưa tay vuốt đầu Vân Phong, lần trước do dự vì có Nhục Cầu, lần này Ngao Kim đã được như ý nguyện, “Vậy thì tốt!” Ba chữ này đè nặng xuống lòng Vân Phong, khiến nàng có cảm giác nói không nên lời.

Vào trong Long Điện, tạm thời dẹp cảm xúc sang một bên, Long Điện hóa thành một giọt nước, dung hợp vào nước biển Vô Tận Hải, chậm rãi di chuyển tới đường biến giới. Càng lại gần biên giới, Vân Phong càng cảm nhận được sự sâm nghiêm của Bạng Phượng tộc ở đây, rất nhiều cao thủ lẩn quẩn ở đây không đi, giám thị từng tấc đất một quanh khu biên giới, không buông tha cho bất kỳ một con tôm con tép nào cố gắng qua nơi này. Nếu như ba người Vân Phong khơi khơi muốn xông qua biên giới, chắc chắn sẽ phải đại chiến một phen.

Nhìn đường biên giới cách đó không xa, Vân Phong thầm nghĩ, chỉ cần có thể bình an vượt qua ranh giới vào được Bắc Hải Vực, dù họ bị Bạng Phượng tộc phát hiện cũng không thể làm gì được, bây giờ quan trọng nhất là, bọn họ có thuận lợi qua được hay không.

“Báo động! Có vật thể muốn xông qua đường biên giới!” Một giọng nói vang lên, làm Vân Phong kinh ngạc. Nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi? Đứng cạnh Vân Phong, vẻ mặt của Nhị Lôi và Ngao Kim cũng thế. (Mavis: Ủa tưởng thu vào nhẫn khế ước rồi? @@) Vậy mà Long Điện bị phát hiện?

“Bây giờ nên làm sao đây?” Nhị Lôi hỏi.

Vân Phong nhỏ giọng nói, “Không thể bối rối được, Long Điện bị phát hiện ra chưa vẫn chưa xác định, lúc này bề ngoài của Long Điện chỉ là một giọt nước, muốn tìm một giọt nước khác với những giọt nước khác trong biển cả, bọn họ tốn công không nhỏ đâu.”

Giọt nước Long Điện vẫn tiếp tục di chuyển vượt qua ranh giới, nhưng rất nhanh Vân Phong đã cảm nhận không gian chấn động mạnh mẽ, trước đường biên giới dựng lên một bức tường kiên cố, ngăn cản mọi thứ lại sang một bên, kể cả Long Điện đang hóa thành giọt nước.

“Bắt đầu kiểm tra mỗi một ngóc ngách, dù là cục đá cũng không được bỏ qua. Đặc biệt lưu ý tới từng thứ nhỏ, kể cả hạt bụi. Bất kỳ cái gì có thể cũng tìm hết ra cho ta.” Một âm thanh quen thuộc vang lên, chính là Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc.

Vân Phong cau mày, Đại Điện Hạ này thật thủ đoạn, lại thận trọng tới mức này.

“Bạng Phượng tộc chắc là có năng lực đặc biệt nào đó, có thể cảm ứng được không gian dung khí có thể biến đổi hình dạng như Long Điện.” Vân Phong cau mày suy tư, “Bây giờ việc chúng ta làm chỉ có đợi.”

Giọt nước Long Điện đứng trước vách ngăn trên không, một khi bức tường cản trở biến mất, Long Điện sẽ vọt lên tiến vào phạm vi của Bắc Hải Vực. Chờ đợi là một quá trình đau khổ, Bạng Phượng tộc gần như dốc hết toàn lực, ngăn cản mọi thứ đi qua Bắc Hải Vực, mỗi một cao thủ đều tỉ mỉ lục soát từng ngóc ngách, từng đồ vật dù là nhỏ nhất. Hiển nhiên cũng có cường giả kiểm tra khu vực chỗ Vân Phong, nhưng không hề phát hiện ra giọt nước đặc biệt trong vô vàn giọt nước.

Rất nhanh, lục soát không có bất kỳ kết quả gì, nhưng Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc không từ bỏ, cho rằng đã bỏ sót gì đó, cuối cùng ban bố một mệnh lệnh, tìm trong nước biển. tinh lọc từng giọt nước biển một.

Ba người Vân Phong ở trong Long Điện nghe thấy lời này chợt thấy đau đầu, Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc dây dưa kinh thật, lại có thể nghĩ đến yêu cầu tìm từng giọt nước một. Nếu thật sự như vậy, giọt nước Long Điện này sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

“Bạng Phượng tộc, lão tử nhớ kỹ ngươi.” Ngao Kim nghiến răng nói, Vân Phong nhíu chặt mày hơn, đã có mấy cường giả đi tới chỗ bọn họ, muốn kiểm tra cẩn thận lại thêm lần nữa, lần này đối tượng của họ là từng giọt nước biển.

Khảo nghiệm nước biển thực ra rất đơn giản, chỉ cần quan sát sự lưu động của giọt nước là biết. Mấy cường giả đã tới chỗ của Long Điện, bọn họ gom nước lại với nhau, dùng hơi thở tiến hành khuấy động nước biển, quan sát sự di chuyển của mỗi giọt nước, Vân Phong nỗ lực khống chế Long Điện giống như các giọt nước khác, đi theo, lăn lộn, chuyển động, dừng lại, tất cả đều không chê vào đâu được.

Mấy cường giả săm soi hồi lâu, không phát hiện được gì bất thường, liền buông toàn bộ nước biển ra, nước biển đột nhiên văng ra với tốc độ cực nhanh, lòng Vân Phong hoảng hốt, tốc độ văng ra quá nhanh chóng, nàng không đuổi kịp được các giọt nước khác, chậm mất nửa nhịp. Mà chỉ nửa nhịp đó thôi cũng đã đủ để đám cường giả kia phát hiện ra sự tồn tại của Long Điện.

“Phát hiện giọt nước khả nghi!” Mấy cường giả lập tức gói chỗ nước biển có chứa giọt nước Long Điện lại, chỉ chốc lát sau đã có một bóng người chạy tới, Đại Điện Hạ chạy tới, nhìn giọt nước đã bị giam cầm, cười ác độc, “Đốt đi! Đốt đến khi nào còn lại một giọt nước cuối cùng.”

Mặc dù hải tộc không có người am hiểu thậm chí bài xích Hỏa Nguyên Tố, nhưng không có nghĩa là không có. Một ngọn lửa lớn hừng hực đốt cháy dưới nước biển, làm nhiều giọt nước bốc hơi biến mất, phạm vi nước càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một giọt châu màu xanh dương tinh khiết, dù ngọn lửa có cháy thế nào cũng không mảy may biến đổi.

Đại Điện Hạ nhìn hạt châu thầm cười, lật tay, một hơi thở hải tộc nồng nặc bắn ra đánh lên hạt châu nước. Nhưng hạt châu không hề sây xước tý nào. EditbyMavis

Đại Điện Hạ kinh ngạc, tức giận gầm nhẹ, “Mấy người các ngươi, hợp lực công kích.”

Toàn bộ cường giả xung quanh lập tức điều động đòn tấn công mạnh nhất của mình, hợp lực đánh mạnh lên hạt nước, như nó vẫn hoàn hảo không chút tổn hại như cũ.

Vân Phong ở trong Long Điện giật nhẹ khóe miệng, chỉ bằng chút sức mạnh của bọn họ mà cũng muốn mở Long Điện ra sao? Công kích bên ngoài đánh tới liên tục, Vân Phong không thèm quan tâm tới nữa, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn.

Ngao Kim thét lớn, “Con bà đó, để đám rồng chết bầm kia ra ngoài đè chết bọn chúng.”

Nhị Lôi cũng hùng hổ, “Con bà đó, để lão tử đánh chết bọn chút!”

Lúc này Vân Phong là người tỉnh táo nhất, bây giờ không phải là lúc liều mạng, cho dù năng lực của nàng đủ, ma thú khế ước của nàng đủ, còn có cả Ngao Kim và Long tộc ở đây. Nhưng bây giờ không phải là lúc để liều mạng, Bạng Phượng tộc vẫn chiếm ưu thế lớn, cường giả chắc chắn không ít, bọn họ đánh lui một lớp, nhưng có thể đánh lui được tất cả sao?

Công kích bên ngoài vô dụng với Long Điện, Vân Phong có thể an tâm suy nghĩ, bên trong Long Điện không hề gấp, nhưng bên ngoài Đại Điện hạ đã sắp phát điên rồi, cho dù có bao nhiêu cường giả hợp lực công kích cũng không làm gì được giọt nước này, thật chí còn không có lấy một vết xước. Hai mắt Đại Điện Hạ đỏ bừng, lại hung ác tấn công thêm mấy đòn nữa, giọt nước vẫn chễm chệ ở đó, lóe lên một tia sáng như đang cười nhạo một phen.

“Điện Hạ, chi bằng mang nó về…” dĐlQđ

“Ngu xuẩn! Lỡ như thứ này biến thành thứ khác, ngươi có thể nhận ra được không?” Đại Điện Hạ âm ngoan nhìn giọt nước, đột nhiên cao giọng hét lớn, “Hải tộc bên trong nghe đây! Nếu các ngươi không phải người ta muốn tìm, ta sẽ tha cho các ngươi một lần.”

Vân Phong nghe vậy nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết hắn muốn tìm ai. Không phải mình thì còn có thể là ai đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.