Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 121: Toàn bộ đều là rồng!




Edit: Mavis Clay

Na Tà và Vân Phong chỉ nói chuyện với nhau một lát, mỗi khi Na Tà xuất hiện đều là lúc sau khi hấp thụ một lượng cực lớn năng lượng. Sau khi đối thoại xong, Nhục Cầu mở mắt ra, con ngươi to tròn đảo một vòng khẩn trương nhìn Vân Phong, dường như vẫn còn đang lo lắng nàng sẽ dỗi mình, trong đầu vẫn còn vang vọng những lời nói lẫy khi nãy của nàng. Nhìn vẻ mặt khả ái của Nhục Cầu, Vân Phong phì cười, chưa nghe giọng Na Tà còn đỡ, đã nghe rồi thì thật khó mà đồng nhất với âm thanh của Nhục Cầu, hai người căn bản không hề tương ứng với nhau, đôi lúc Vân Phong có chút hoảng hốt, Na Tà và Nhục Cầu là hai cơ thể khác nhau, nhưng thực tế họ vẫn là cùng một người.

Vân Phong đưa ngón tay day day cái đầu nhỏ của Nhục Cầu, cái đuôi lông lá của nó vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, cọ cọ lên trước lấy lòng. Vẻ mặt nàng cổ quái, tưởng tượng tới cảnh Nhục Cầu khôi phục lại hình dạng của Na Tà, nói, “Nếu ngươi khôi phục hình thể vốn có, liệu sau này còn như thế này không?”

Vẻ mặt Nhục Cầu cứng đờ, Vân Phong thấy trong đôi mắt to tròn kia hiện lên sự bối rối, nàng cười ha ha, nâng hai tay bế nó tới trước mặt mình, vùi mặt cọ qua cọ lại trong đám lông nhung mềm mại, cực kỳ thân thiết, không chú ý tới gương mặt nhỏ bé trắng noãn kia đang càng ngày càng đỏ. (Mavis: Bạn cũng muốn ôm đống lông kia, hự hự)

“Ta thích hình dạng hiện giờ của ngươi hơn, sau này cứ giữ hình dáng này đi.” Vân Phong buông Nhục Cầu ra, nó sửng sốt, sau đó cái đầu nhỏ lắc lư liên tục, “Nya nya, Phong Phong kya, nya nya nya.”

Vân Phong biết nó sẽ kháng nghị, cười khẽ, “Ta nghe không hiểu được lời ngươi, coi như là người đồng ý đi, ừm ừm.”

“Nya nya nya. Ché ché ché nya nya!” Nhục Cầu láo nháo, lo lắng nhìn Vân Phong, cái đầu lắc như trống bỏi, nhưng nàng không thèm để ý nữa xoay người đi tìm Nhị Lôi và Ngao Kim, chỉ có Nhục Cầu vẫn kiên trì bền bỉ thể hiện sự cự tuyệt và kháng nghị của mình, tiếc là không ai thèm để ý tới.

“Các ngươi đang nhìn gì thế?” Trở lại chỗ đầu lâu cự long, Vân Phong thấy Nhị Lôi và Ngao Kim đang đứng đó, nhìn gì đó tới mức ngẩn người.

Ngao Kim và Nhị Lôi nghe thấy giọng nàng đồng loạt ngẩng đầu, Ngao Kim liếc nhìn Nhục Cầu, “Nó không sao ché?”

Nhục Cầu khó chịu nhe răng với hắn, hắn thấy thế liền biết, vui vẻ như vậy là không bị gì rồi, đồng thời cũng rất cảm khái không biết Nhục Cầu là cái gì, lại có thể nuốt đồ Long tộc vào mà vẫn bình yên vô sự, thật đúng là khó tin.

“Nó không sao, rất tốt.” Vân Phong búng nhẹ cái đầu Nhục Cầu, nó hừ hừ rồi ngồi phịch xuống. Nhị Lôi liếc nhìn, cái cục thịt này có thể có chuyện gì? Cho dù họ có gặp chuyện không may cũng không thấy nó gặp chuyện. DdI3QuId0n

“Không có gì là tốt rồi, sau này đừng có ăn đồ lung tung nữa.” Ngao Kim nói xong, làm như không thấy vẻ mặt căm tức và hàm răng nhọn hoắc của Nhục Cầu, chỉ chỉ đầu lâu trước mặt, “Ta quan sát cẩn thận nãy giờ, chôn ở đây thực sự là một con rồng, nhưng không phải là Kim Long, rất có thể là một nhân vật quan trọng cổ xưa của Long tộc, không ngoại trừ là vương giả.”

“Long tộc gần đây chẳng phải lấy Kim Long là vương tôn sao?” Vân Phong hỏi.

Ngao Kim lắc đầu cười khẽ, “Chi nhánh Long tộc đông đảo, huyết mạch thuần chánh Long tộc có rất nhiều loài khác nhau, Long tộc ngày nay so với trước đã giảm đi rất nhiều, ở thời xa xưa, Kim Long không phải là mạnh nhất.”

“Chi nhánh Long tộc?” Vân Phong khó hiểu.

Ngao Kim gật đầu. “Sức mạnh và thể chất cường đại của Long tộc rất được những chủng tộc khác tôn sùng, khao khát, huyết mạch Long tộc dần dần phân tán, nhiều Long tộc có được ít nhiều huyết mạch Long tộc, chỉ là bàn về sức mạnh huyết mạch, vẫn là Long tộc bổn tộc mạnh mẽ nhất.”

Vân Phong nhìn sang Nhị Lôi, trong cơ thể Nhị Lôi có huyết mạch Yêu Long thượng cổ, chẳng lẽ chính là hậu nhân lai của Long tộc theo như lời Ngao Kim nói? Sắc Kim đại thúc có biết dòng huyết mạch này trong cơ thể Nhị Lôi không? “Sắc Kim đại thúc, về Nhị Lôi…”

Ngoa kim nghe thấy cái tên này cười phá lên, Nhị Lôi bên cạnh xấu hổ, “Nha đầu, cái tên Nhị Lôi này là ngươi đặt đó hả?”

Vân Phong gật đầu, sắc mặt Nhị Lôi càng thối hơn, Ngao Kim vừa cười vừa nói, “Không thể không nói cái tên này quá y chang, quá hợp lý luôn, ha ha ha ha ha ha ha ha!”

“Đại gia nhà ngươi! Còn cười nữa lão tử đánh ngươi!”

“Ha ha ha ha ha! Lôi Tử, ngươi cho rằng dựa vào Lôi Nguyên Tố có thể phá được lớp phòng ngự của ta? Ngươi muốn đánh thì đánh đi, ha ha ha ha, Nhị Lôi, ha ha ha ha ha!”

Ngao Kim cười lăn cười bò, làm Vân Phong hơi lúng túng, cái tên này nàng không hề đầu tư, bởi vì khi đó Nhị Lôi thực sự rất kệch cỡm. Nghe thấy tiếng động Nhị Lôi thực sự sắp quăng Lôi Nguyên Tố, Vân Phong một tức ho khan một tiếng, tính toán chuyển đề tài, “Sắc Kim đại thúc! Nhị Lôi luôn tin chắc mình là Long tộc, là thúc nói với hắn như thế?”

*Nhị: vốn là câu Nhị Lôi thực sự rất hai, mà mình nghĩ chữ hai này chắc xuất phát từ bộ dạng thô tục bặm trợn, đi hai hàng của Nhị Lôi nên bị Vân Phong tức cảnh sinh tên luôn

Ngao Kim cười đứt quãng rồi ngừng lại, đưa tay lau giọt nước bên  khóe mắt, “Đúng thế, là ta nói cho hắn biết.”

“Nhưng mà hắn…” Vân Phong muốn nói gì đó, hai mắt Ngao Kim chợt lóe lên, “Lôi Tử, ta nói mấy câu với nha đầu, ngươi đừng có nghe lén đó.”

“Lão tử không thèm nghe lén!” Nhị Lôi khó chịu rống lên, Ngao Kim cười ha hả, dẫn Vân Phong sang một bên, “Nha đầu, nếu đã thấy qua chân thân của hắn hẳn cũng biết, thực ra hắn không phải người trong Long tộc.”

Vân Phong ngạc nhiên, “Không phải Long tộc tại sao khi nó thúc lại nói với hắn là…”

Ngao Kim cười ngượng, “Lúc đó là do bất đắc dĩ, lúc hai ta bắt đầu có ý thức, đã cùng nhau chơi đùa trưởng thành, hắn vẫn luôn không biết mình là giống gì, ta không muốn nghĩ nhiều liền nói hắn là rồng, kết quả hắn thật sự tin.”

Vân Phong im bặt, Ngao Kim nói tiếp, “Nhìn hắn từ khi biết mình là rồng trở nên vui vẻ hơn, ta cũng không tiện chữa lại, may mà hắn không sống ở Long tộc, nếu không lời của ta đã sớm bị lộ rồi.”

Vân Phong than thở, biết bản thân Ngao Kim có ý tốt, nhưng Nhị Lôi lại thật đáng thương, “Nhị Lôi rốt cuộc là thuộc về tộc ma thú nào, Sắc Kim đại thúc biết không?” Một ma thú lại không biết chủng tộc của mình, giống như một người không biết cha mẹ ruột là ai vậy, mình là ai tới từ đâu, thứ gì cũng không biết, tồn tại trên cõi đời này là vì điều gì?

Ngao Kim cau mày, “Nên nói thế nào nhỉ. Mặc dù ta không biết toàn bộ, nhưng cũng biết chút chút, tuy rằng Lôi Tử không phải Long tộc, nhưng trong cơ thể lại có huyết mạch Long tộc, chỉ là… không giống với chúng ta.”

Hai mắt Vân Phong chớp lóe, “Huyết mạch Yêu Long thượng cổ?”

Ngao Kim ngạc nhiên, “Cái này mà nha đầu cũng biết?”

“Là nhà tiên tri của Ly Vẫn tộc nói cho ta biết, dưới đuôi mắt Vương Ly Vẫn tộc có một nốt ruồi màu tím, dưới khóe mắt Nhị Lôi lại có nốt ruồi màu vàng, ta còn tưởng là Nhị Lôi có liên quan gì đó tới Ly vẫn tộc, thế nhưng nhà tiên tri nói nốt ruồi vàng chỉ xuất hiện trên người Yêu Long thượng cổ, ta mới biết được chút.”

“Ly Vẫn tộc…” Ngao Kim lẩm bẩm, “Ta không thông thuộc Vô Tận Hải lắm, Long tộc đã rời biển cả lâu lắm rồi.”

“Sắc Kim đại thúc, trong cơ thể Nhị Lôi có huyết mạch Yêu Long thượng cổ, vậy sao bản thể… lại khôi hài tới vậy?” Vân Phong nghĩ tới bản thể Nhị Lôi, thật sự không biết cái huyết mạch Yêu Long thượng cổ này biểu hiện ở chỗ nào. Ngao Kim cũng cau mày, “Cái này…. Có thể… có lẽ có liên quan tới ta.”

“Có liên quan tới thúc?” Vân Phong nhíu mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm không lành, lấy tính cánh còn bé của Sắc Kim đại thúc có thể làm ra chuyện gì không chắc được, nói Nhị Lôi hắn là rồng, bây giờ đến hình dạng cũng có liên quan tới Sắc Kim đại thúc?

“Khụ khụ.” Hai má trắng noãn của Ngao Kim hơi đỏ. “Lúc đầu bản thể Lôi Tử khá giống ta, nếu không sao ta nói hắn là Long tộc được? Chỉ là sau này… có một lần nọ…” Giọng Ngao Kim nhỏ dần kể lại chuyện cũ.

Vân Phong nghe mà vẻ mặt thay đổi liên tục, sau khi kể xong, Ngao Kim thành thật xin lỗi, nàng nhìn hắn đầy quái dị, Ngao Kim cười khà khà, vô cùng lúng túng.

“Nhị Lôi, qua đây.” Vân Phong gọi, Ngao Kim lập tức thức thời lùi sang bên, Nhị Lôi khó hiểu bước tới, dưới mái tóc rối bù có thể loáng thoáng thấy được đôi mắt tím, theo bước bộ nốt ruồi vàng kim dưới khóe mắt thoáng sáng lên thành một sợi tơ vàng mỏng.

“Sao thế?” Nhị Lôi nhíu mày, xa xa thấy Ngao Kim và Vân Phong thì thầm gì đó, thi thoảng nhìn hắn mấy lần, Nhị Lôi vừa nghi ngờ vừa khó hiểu.

Vân Phong ho khan, nghĩ lại vẫn không nên dùng truyền âm, chuyện này để mấy ma thú khác nghe được cũng không tốt. Để Nhị Lôi ghé tai lại gần, Vân Phong thủ thỉ báo lại chuyện lớn vừa rồi Ngao Kim kể cho hắn nghe, chỉ chốc lát sau, dưới động đen sâu thẳm trong lòng đất vọng ra tiếng thét tức giận của Nhị Lôi.

“Ngao Kim! Tiên sư nhà ngươi! Lão tử muốn đánh chết ngươi!”

=== ====

Ngao Kim ghé vào tai Vân Phong thầm thì, “Lúc ta còn nhỏ xíu ta không biết Lôi Tử không giống ta, nên ta luôn tin hắn là một thành viên của Long tộc, vì thế ta làm gì cũng để hắn làm chung.”

“Có thể làm chung? Ví dụ?”

“Khụ khụ, ví dụ như… lột xác.”

“Lột xác?”

“Thời thơ ấu của rồng đều phải thông qua ngoại lực tiến hành lột xác, mới có thể thay da đổi thịt, trở thành cự long, nhất là Kim Long, càng cần thêm trợ lực mạnh mẽ để hỗ trợ lột xác, trong Long tộc có bí dược giúp Kim Long lột xác, vì thế ta chia sẻ luôn đồ tốt này với Lôi Tử.”

Vân Phong trợn trừng mắt, có thể tưởng tượng ra được cảnh Ngao Kim đưa bí dược cho Nhị Lôi ngây ngô đón lấy rồi uống như thế nào, chẳng trách Nhị Lôi lại có bản thể như vậy. Suy đoán lúc đầu của nàng chính là Nhị Lôi gặp phải biến cố nên mới bị như vậy, quả nhiên, thì ra nguồn gốc biến cố đó nằm ở đây.

“Lúc ấy ta cũng sợ hết hồn, không dám nói là lỗi của ta, biện hộ lung tung một chút, khụ khụ.”

Đây chính là toàn bộ đoạn đối thoại giữa Vân Phong và Ngao Kim, sau khi Nhị Lôi biết được liền dùng Lôi Nguyên tố không ngừng đánh nhau với Ngao Kim cả một lúc lâu, từ đó mỗi ngày bên tay Vân Phong đều là tiếng sâm vang rền, còn có tiếng Nhị Lôi gài thét tức giận. Nàng thì vẫn chưa giải tỏa hết được thắc mắc với hắn, trong cơ thể hắn có huyết mạch Yêu Long thượng cổ, vậy một nửa huyết mạch còn lại là gì?

Ba người không ở chỗ mai táng bộ hài cốt khổng lồ quá lâu, mảnh bản đồ đã tới tay thì cũng không còn gì để tìm kiếm nữa. Ngao Kim bốc một cục xương từ đầu lâu xuống, trải qua thời gian dài như vậy mà xương vẫn bóng loáng trơn nhẵn như mới, bên trong cuồn cuộn hơi thở rồng. Ngao Kim cất xương rồng xong, việc làm tiếp theo là trở lại Long Cốc đưa Long tộc dời đến Long Điện, mang về Vô Tận Hải yên ổn, Vân Phong nhất quyết phải làm chuyện này, dù sao Ngao Kim đối xử với nàng không hề tệ, ăn khế trả vàng, nàng nhất quyết cho rằng đây là chuyện mình phải làm.

Chỉ là hiện giờ quan trọng hơn là tìm nơi ở tốt nhất ở Vô Tận Hải cho Long tộc, nếu chưa tìm được nơi sinh sống, dù Long tộc tới đây cũng khó mà sắp xếp được. Ngao Kim quyết định đi cùng Vân Phong, tìm chỗ ở cho Long tộc ở Vô Tận Hải, nhưng Vân Phong lại nói trước tiên đưa Long tộc chuyển tới Long Điện quan trọng hơn.

“Ở đây thì tìm lúc nào cũng được, cấp bách nhất là để Long tộc được rời khỏi Long Cốc tới nơi an toàn, không gian bên trong  Long Điện rất rộng lớn, tạm thời chưa tìm được chỗ ở Long tộc ở trong đó sẽ không sao.”

Ngao Kim vốn không đồng ý, nếu như đám rồng chết bầm ở trong quậy tanh bành thì phải làm sao đây? Vân Phong lại nói không sao, Long Điện đều nghe theo sự chỉ huy của nàng, nàng muốn ai ra ngoài người đó mới được ra ngoài, dù Long tộc có ầm ĩ trong đó cũng không sao, cùng lắm thì nàng phong tỏa tầng năm Long Điện lại là được.

Người nàng giúp không phải Long tộc, mà là Ngao Kim.

Chỉ cần có thể hiểu vấn đề khó khăn của Ngao Kim là được, đám người Long tộc kia ra sao có liên quan gì tới nàng chứ? Cuối cùng dưới sự kiên quyết của Vân Phong Ngao Kim phải đồng ý, chỉ là lại thêm một vấn đề nan giải nữa, làm sao để từ đáy Vô Tận Hải nhanh chóng về lại Long Cốc đây? Dù sao nơi này cũng chả có Truyền Tống Trận Long Cốc.

Rời khỏi Vô Tận Hải? Nếu vậy sẽ tốn nhiều thời gian hơn, hôm nay họ đã vào sâu Vô Tận Hải, rời đi thì được nhưng nếu vào lại sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, hơn nữa địa bàn Giao Nhất tộc lại nằm dọc Nam Hải Vực gần với thế giới con người, nàng không muốn lãng phí công sức thêm lần nữa.

Vân Phong không thể không nghĩ tới việc lợi dụng Truyền Tống Trận trong Long Điện, dùng nó truyền tống tới Mê Vụ Sâm Lâm rồi lại tới cái khe nứt kia, đây cũng là một biên pháp khả thi, nhưng dùng cách này thứ nhất rất có thể kinh động tới Huyết Hồn, khe nứt vào Long Cốc chắc chắn sẽ bị Huyết Hồn phái người giám sát, một khi bọn họ có dị động, Huyết Hồn nhất định sẽ xâm nhập vào Long Cốc lần nữa, khi đó những Long tộc còn sót lại sẽ có người chết, đây là điều Ngao Kim không muốn thấy nhất.

Nếu như bây giờ có thể có một lối đi, đưa bọn họ truyền tống thẳng tới Long Cốc thì tốt quá, như vậy thì lúc di dời Long tộc cũng im lặng hơn, bên ngoài không thể nào phát hiện ra được. Nói như vậy việc đi lại Vô Tận Hải cũng rất dễ dàng, không ngại đường xa, cũng tránh được vô vàng phiền phức.

Vân Phong chợt nghĩ tới bức điêu khắc hình rồng to lớn trong Long Điện, cảm thấy bức điêu khắc kia có ý nghĩa gì đó. Dẫn Ngao Kim vào tầng năm Long Điện, quả nhiên chứng thực suy nghĩ của Vân Phong, Ngao Kim vừa vào thấy khắc văn liền thốt lên kinh hãi, “Sao ở đây lại có lối vào Long Cốc?”

Lối vào Long Cốc? Vân Phong ngạc nhiên, Ngao Kim không nói hai lời lập tức cắt tay của mình, máu màu vàng chảy xuôi xuống khắc văn cự long khổng lồ, khoảnh khắc dòng máu vừa thấm vào, cự long như sống dậy, gầm nhẹ lên một tiếng trầm thấp, mặt đất bừng sáng lên chói lóa.

Cảnh tượng quen thuộc lần nữa hiện ra trước mặt Vân Phong, giống như lần đó ở khe nứt, Ngao Kim dùng máu của mình mở ra một thông đạo, đầu bên kia lối đi chính là Long Cốc. Mà bức điêu khắc khổng lồ trên mặt đất cũng khiến nàng chợt cảm thấy quen thuộc, nghĩ tới lúc Ngao Kim đè tay lên vách tường kia chẳng phải cũng giống y hệt như lúc này sao?

Tầng năm Long Điện lại là lối vào Long cốc.

Vân Phong nhếch môi, Long Điện Long Điện, luôn có dính tới Long tộc mới đúng, quả nhiên, quan hệ này cũng lớn lắm. Mặt đất vẫn lóe sáng lên, hai mắt Ngao Kim đầy ý cười, “Nha đầu, chúng ta đi!” Vân Phong gật đầu, ngoa tay bắt lấy tay Vân Phong, mang theo nàng tung người nhảy vào ánh sáng, biến mất khỏi Long Điện.

Một âm thanh cổ xưa vang lên từ sâu trong Long Điện, kèm theo tiếng ma sát của thân thể lên mặt đất, “…Còn đi tới tận bước này.”

Ánh sáng chói mắt, không có tý gì khó chịu, Vân Phong cảm thấy mình như đang đi qua một lớp bông vô hình, chỉ một chốc đã tới một thế giới khác, phóng tầm mắt là một dải cát vàng vô tận, trên cát dựng những cây cột vững chắc không sao đếm nổi, trên mỗi cây cọt khắc những con rồng khác nhau, trông từ xa như hơn ngàn vạn con rồng xé cát mà ra.

“Lão tử về rồi đây! Tất cả đều lăn ra đây cho lão tử!” Ngao Kim rống lên, cát bên dưới chấn động vài cái, một cơn gió nhẹ thổi qua mặt cát, vươn theo một chút cát phiêu dật, “Sàn sạt sàn sạt!” Từng cái bóng cấp tốc bay ra từ các hướng khác nhau, tụ tập trước mặt Ngao Kim.

“Thiếu chủ! Thật sự là thiếu chủ!”

“Là thiếu chủ trở lại.”

Hồng Long phản bội sớm đã theo Huyết Hồn rời khỏi Long Cốc, hiện tại chỗ này chỉ còn người Hắc Long, tộc nhân Hắc Long tộc thấy Ngao Kim xuất hiện. ai nấy kích động không thôi, Vân Phong bắt gặp được sự an lòng sâu trong đôi mắt của Ngao Kim. EditbyMavis

Ngao Kim lạnh mặt đứng trên không, kiên nhẫn chờ đợi, từng cái bòng không ngừng tập trung lại, người Long tộc dần nhiều hơn, Ngao Kim vẫn đang đợi, vẻ mặt rất nghiêm túc, đôi mắt quét qua từng tộc nhân một, Vân Phong đứng sau lưng hắn, ít nhiều có thể cảm nhận được tâm tình lúc này của hắn.

“Nhân loại kia chẳng lẽ là Vân Phong?”

“Không sai! Chính là nàng ta! Nàng ta tới Long Cốc để làm gì?”

Người Hắc Long thấy Vân Phong liền bắt đầu nghị luận, Huyết Hồn xâm lăng khiến Long tộc rất căm ghét con người, cho dù ngày trước Hắc Long coi như thân thiện với Vân Phong, vào lúc này ai nấy đều tràn ngập thù hận, nếu như không phải có Ngao Kim ở đây đã cùng xông lên rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.