Giống đực hải tộc trước mặt có ngoại hình cực kỳ tương đồng với nhân loại, ngũ quan trên mặt nhô lên, cả người cũng có cảm giác thô lỗ ngang ngược, nhất là cặp mắt đó. Càng đến gần Vân Phong càng có thể cảm nhận được sự sắc bén trong cặp mặt đó, không hổ là vương của tộc Li Vẫn, chỉ mỗi ánh mắt thôi cũng đã khiến người khác thấy áp lực vô cùng, nhưng điều khiến Vân Phong chú ý lại là vết màu nhỏ xíu ở khóe mắt. Lúc nam nhân đi qua, bên khóe mắt đều sẽ lóe lên ánh sáng mờ mờ, lúc đầu Vân Phong không chú ý nhưng sau khi đến gần mới phát hiện, nàng phát hiện thứ hơi phát sáng đó giống hệt nốt ruồi màu vàng cạnh khóe mắt Nhị Lôi. Chẳng qua là màu sắc cũng không giống nhau, nốt ruồi của Nhị Lôi là màu vàng, nhưng của tộc vương Li Vẫn lại là màu tím nhạt.
Vân Phong hơi nheo mắt, khóe mắt tộc vương Li Vẫn thế mà lại cũng có nốt ruồi. Dọc đường đi đến đây nàng đã gặp không ít tộc nhân của tộc Li Vẫn, nhưng chỉ có một người có nốt ruồi ở khóe mắt, hơn nữa vị trí của nốt ruồi này so với Nhị Lôi gần như không sai chút nào, chỉ là màu sắc không giống nhau mà thôi... Lẽ nào giữa tộc vương tộc Li Vẫn và Nhị Lôi có chút quan hệ về huyết thống? Nhị Lôi vẫn luôn vững tin rằng mình là long tộc, tộc Li Vẫn cũng vững tin rằng mình là thân cận của long tộc, giữa hai bên ít nhiều có vài chỗ trùng hợp, đều hướng về huyết mạch long tộc.
Vân Phong chưa từng thấy bản thể của tộc Li Vẫn, chẳng lẽ bản thể khiến người ta bật cười đó của Nhị Lôi sẽ gần giống với tộc Li Vẫn hay sao?
Phát giác được sự dò xét của Vân Phong, ánh mắt rất sắc bén của tộc vương tộc Li Vẫn liếc sang, trong khoảnh khắc nhìn thấy Vân Phong, sắc mặt đột nhiên hơi thay đổi. Một luồng uy áp lập tức trào ra từ trên người nam nhân, ập về phía Vân Phong như sóng biển, tựa như đánh phủ đầu.
La Đằng ở bên cạnh nhìn mà hơi giật mình, đột nhiên cầm cánh tay Vân Phong muốn quay người bỏ chạy, miệng nói oang oang: “Đã nói với ngươi rồi, không thể tin lời của nhà tiên tri, chúng ta đi mau.”
Người Vân Phong cấp tốc lùi lại nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn cặp mắt kia của tộc vương tộc Li Vẫn, không hề nhượng bộ. Tộc vương tộc Li Vẫn đột nhiên nheo mắt, dường như rất không vui với thái độ thẳng thừng như vậy của Vân Phong, khí thế bất ngờ mạnh hơn nữa, mắt Vân Phong trầm xuống.
“Vương, chờ một chút!” Lúc này thiếu nữa đột nhiên lao ra, dang cánh tay ngăn trước mặt Vân Phong. Tộc vương tộc Li Vẫn thấy vậy lập tức dừng công kích lại, vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào thiếu nữ: “Ngươi lại dám đưa con người này vào lãnh vực nội tộc!”
Vân Phong thầm kinh ngạc, thế mà lại bị phát hiện ư? La Đằng cũng trợn mắt há mồm, quả nhiên không hổ là vương giả, liếc mắt một cái đã hoàn toàn lật tẩy thân phận của Vân Phong. Thiếu nữ có vẻ hơi bất ngờ vì thân phận của Vân Phong lại bị nhìn thấu, nhíu chặt lông mày, mở miệng nói: “Nếu không phải nàng ta, sợ rằng ta sớm đã chết trong tay tộc Li Uyên rồi, cũng không còn mạng để trở về đây.”
Tộc vương tộc Li Vẫn vừa nghe vậy liền nhíu lông mày, vẻ hung ác trong ánh mắt nhìn Vân Phong không hề biến mất chút nào: “Cho dù là như vậy, ta cũng không thể giữ lại mạng của ả ta. Con người tự tiện xông vào Vô Tận Hải đều phải chết!”
Trong mắt tộc vương tộc Li Vẫn lóe lên vẻ ác liệt, sát ý trong mắt hiển thị rõ ràng. Trong lòng Vân Phong trầm xuống, nhìn dáng vẻ là muốn đánh liều một lần rồi.
“Nếu như ta nói, nàng ta là mấu chốt để có được thứ đó thì sao?” Thiếu nữ đột nhiên hất mặt nói to một câu, tộc vương tộc Li Vẫn tức thì kinh ngạc, vội vàng thu thế công lại, mắt nhìn chòng chọc vào thiếu nữ: “Ngươi nói ả ta là mấu chốt?!”
Thiếu nữ buông cánh tay xuống, cặp mắt màu bạc nhìn thẳng: “Chính là như vậy, nếu không thì ta cũng không thể đưa một con người về đây.”
Vân Phong nhướn mày, La Đằng muốn nói gì đó nhưng lại ngậm chặt miệng, mặc kệ nàng ta nói mấu chốt gì đó, chỉ cần có thể khiến tộc vương tộc Li Vẫn không động thủ với bọn họ là được.
Tộc vương tộc Li Vẫn nhìn Vân Phong với thần sắc cực kỳ phức tạp, ánh mắt lóe lên, cuối cùng sau một hồi đấu tranh thì đột nhiên quay người: “Ta sẽ coi như lời ngươi nói là thật, nếu ả ta đã là mấu chốt, thứ kia nhất định sẽ bị tộc Li Vẫn ta lấy được. Nếu như không thể...”
Thiếu nữ hơi trầm sắc mặt, tộc vương tộc Li Vẫn lạnh lùng mở miệng: “Đến lúc đó, cho dù là ngươi, ta cũng sẽ không tha.”
Tộc vương tộc Li Vẫn nói xong liền quay người bước nhanh đi, thân hình nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Thiếu nữ thở mạnh một hơi, trên gò má lấm tấm mồ hôi, cặp lông mày vẫn nhíu chặt, cuối cùng cũng không nghĩ ra rốt cuộc làm sao mà Vân Phong lại bại lộ thân phận.
“Không phải ngươi đã nói ngoài ngươi ra thì người khác đều không phát giác được sao?” La Đằng đi sang nói một câu, thiếu nữ cau mày, mở miệng: “Sự thật vốn nên là như vậy... Ta cũng không nghĩ ra, rốt cuộc làm sao mà vương phát hiện được.”
Hừ!" La Đằng liếc nhìn Vân Phong: "Ta ả ta, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết ở đây."
Vân Phong nhướn mày: “Nếu như không phải những lời nàng ta nói vừa nãy, lúc này chúng ta cũng không còn đứng ở đây.”
“Là ta sơ sót, có lẽ vương có năng lực mà ta không biết, ta thực sự không ngờ ông ấy lại liếc mắt đã lật tẩy ngươi.” Thiếu nữ cười cười vẻ áy náy với Vân Phong. Vân Phong mở miệng nói: “Lời ngươi nói lúc nãy, có bao nhiêu phần là thật.”
Thiếu nữ thoáng ngây người, cuối cùng mím môi không nói nữa. La Đằng nghe vậy lập tức nóng nảy: “Ngươi muốn lợi dụng chúng ta?”
Chúng ta? Vân Phong liếc nhìn La Đằng, nàng và gã ta ở cùng chiến tuyến từ khi nào, sao nàng không biết?
“Nàng ta có ý định với ta, ngươi cũng có ý đồ với ta, không nói là” chúng ta “được.” Lời nói của Vân Phong khiến La Đằng đỏ mặt, khó xử hơn rất nhiều.
“Ta cũng chỉ có cảm giác mông lung mà thôi, cũng không xác định.”
Sắc mặt Vân Phong trầm xuống: “Chỉ vì cảm giác mông lung chứ không xác định của ngươi, ngươi liền kéo ta vào.”
Thiếu nữ hơi đỏ mặt: “Ta cũng là vì tộc Li Vẫn, tất nhiên không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào... Với lại giữa chúng ta cũng có giao dịch, ngươi cũng không chịu thiệt.”
Vân Phong cười lạnh: “Câu nói lúc nãy của ngươi khiến ta chịu thiệt không ít, bây giờ ta căn bản không thể rời khỏi khu vực của tộc Li Vẫn, bị cuốn vào một chuyện mà mình không biết, sau này hoặc ít hoặc nhiều thì ta cũng sẽ gặp phiền phức.”
Thiếu nữ nhíu mày: “Ta sẽ nói với vương...”
“Nói lúc nãy ngươi nói câu đó chỉ là vì tình thế cấp bách? Sau đó tộc vương đó sẽ nổi giận mà giết hai chúng ta?” La Đằng ở bên cạnh mở miệng, thiếu nữ không nói gì nữa, sắc mặt cũng trầm xuống vài phần. Vân Phong liếc mắt nhìn La Đằng, gã ta tức giận hừ một tiếng.
“Chuyện này để sau hãy nói, ước định giữa chúng ta, ngươi nên thực hiện rồi.”
Thiếu nữ ngước mắt lên: “Được, đi cùng ta đến chỗ của ta, tất nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án.”
Vân Phong gật gật đầu, cùng La Đằng theo thiếu nữ đi vào trong vương điện, đi đến một góc khá hẻo lánh yên tĩnh, ở đây có một tòa kiến trúc loại hình nhỏ đứng sừng sững, từ xa nhìn lại có một cảm giác thần bí. Sau khi thiếu nữ đi đến chỗ này, toàn bộ hộ vệ ở đằng sau đều tự động lui xuống, chỉ có hai người là Vân Phong và La Đằng cùng đi vào. Sau khi vào trong, Vân Phong cảm nhận rõ ràng một luồng khí tức khiến người ta thoải mái bay lờn vờn trong không gian, ngay cả La Đằng cũng yên tĩnh rất nhiều.
“Đến đây đi.” Thiếu nữ dẫn Vân Phong vào một căn phòng, La Đằng bị chặn ở ngoài. Trong phòng không có gì cả, chỉ có một bức họa thần bí cực lớn ở dưới mặt đất, giống như trận pháp gì đó. Thiếu nữ ngồi ở trung tâm trận pháp, Vân Phong thì ngồi ở bên ngoài trận pháp, thiếu nữ chậm rãi nhắm mắt lại: “Ngươi muốn hỏi gì?”
Vân Phong trầm mặc vài giây, cuối cùng mở miệng: “Pháp phục sinh.”
Cặp mắt màu bạc của thiếu nữ thình lình mở ra, có chút ngạc nhiên nhìn Vân Phong, ngay sau đó lại nhắm mắt: “Với năng lực của người hiện giờ, pháp phục sinh căn bản là không thể nào thành công, cho dù như vậy, ngươi vẫn muốn hỏi sao?”
Nhân loại không thể khống chế được pháp phục sinh? Nghĩ chắc pháp phục sinh này và sự sống lại của Ám nguyên tố có khác biệt căn bản.
“Không sao, ngươi cứ nói là được.”
Thiếu nữ khẽ thở dài: “Pháp phục sinh chính là bí pháp thượng cổ, có thể làm tử hồn sống lại. Pháp phục sinh có vài điều yêu cầu, một là cảnh giới thực lực của người thi triển pháp phục sinh, có thể chịu được lực lượng cắn trả của phục sinh, hai là nhất định phải có linh hồn hoàn chỉnh của người được phụ sinh, ba là nhất định phải có vật thay thế.”
“Vật thay thế?”
Thiếu nữ mở mắt ra: “Trên đời có rất nhiều kiểu thuật phục sinh, nhưng bất luận là kiểu nào cũng phải trả giá, pháp phục sinh mà ngươi hỏi là kiểu cần trả giá cao nhất, nếu như ngươi muốn làm một linh hồn hoàn chỉnh sống lại thì phải dùng một cái khác để thay thế.”
Dùng hồn đổi hồn? Vân Phong ngạc nhiên: “Linh hồn thay thế có yêu cầu không?”
Thiếu nữ mở miệng nói: “Độ mạnh của linh hồn thay thế quyết định độ mạnh của người sống lại.”
Trong đầu Vân Phong lóe sáng, nói cách khác thì nếu dùng linh hồn của một người cấp bậc Tôn Thần để thay thế nhị ca, vậy thì sau khi nhị ca sống lại cũng sẽ là cường giả Tôn Thần. Vốn tưởng rằng pháp phục sinh sẽ rất phức tạp, yêu cầu rất nhiều thứ liên quan, bây giờ xem ra chỉ cần nàng có thể tìm được tàn hồn còn lại của nhị ca, rồi tìm một linh hồn cường hãn để thay thế là có thể làm nhị ca sống lại.
"Pháp phục sinh cũng là nghịch thiên, nếu ngươi cưỡng hành thi triển quá nhiều lần, cuối cùng cũng sẽ tự chịu diệt vong." Vân Phong hiểu lời của thiếu nữ, nghĩ lúc trước sau khi Diệu Quang tiền bối làm Mộc Thương Hải sống lại, cơ thể suy nhược đến một mức độ nhất định, đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, có thể thấy vận tác thuật phục sinh cần hao tổn tinh lực cực lớn."
Trong lòng Vân Phong đã có tính toán, việc mình phải làm tiếp theo chính là tìm kiếm tàn hồn còn lại của nhị ca, còn phải tìm một linh hồn cường giả để làm vật thay thế nữa, tất nhiên phải tìm cho nhị ca cấp bậc càng cao càng tốt. Muốn săn giết cường giả như vậy, đối với Vân Phong mà nói cũng là một việc khó, cũng chỉ có thể xem vận may thôi.
Chuyện của mình đã có định hướng rõ ràng, trong lòng Vân Phong cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Vấn đề của ta đã giải quyết, bây giờ đến ngươi nói xem, thứ đó mà ngươi nói với tộc vương tộc Li Vẫn rốt cuộc là cái gì?”
Câu nói của Vân Phong khiến thiếu nữ lập tức cảnh giác rất nhiều: “Ngươi hỏi cái này làm gì? Giao dịch giữa chúng ta đã xong, tất nhiên ta sẽ nghĩ cách để vương thả các ngươi đi.”
Vân Phong nhướn mày: “Ngươi có cách gì? Ngươi đã nói ra rồi, còn có thể thu hồi như thế nào? Ngươi quên những lời mà tộc vương các ngươi nói hôm nay ư, nếu không thể tìm được thứ đó, mạng của ngươi cũng khó giữ.”
Thiếu nữ khẽ cắn môi, rất rõ ràng là không muốn tiết lộ thêm chút nào. Vân Phong cười ha ha: “Bây giờ ta đã ở trên cùng một con thuyền, tộc vương các ngươi không lấy được thứ đó thì sẽ không thả ta đi, ta không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây.”
Thiếu nữ nhìn nhìn Vân Phong, Vân Phong lạnh lùng mở miệng: “Nếu ngươi đã nói ta là mấu chốt, nếu như ta không phối hợp, các ngươi cũng sẽ chẳng tìm được gì cả.”
“Ta nói cho ngươi biết! Nhưng ngươi không thể nói với bất cứ người nào!” Thiếu nữ vội mở miệng, Vân Phong gật đầu, lúc này thiếu nữ mới tiếp tục nói: “Trong Vô Tận Hải vẫn luôn lưu truyền một cách nói, có một tấm bản đồ thần bí, trên đó ẩn chứa một bí mật trọng đại của Vô Tận Hải. Mọi người đều bàn luận rốt cuộc bí mật này là gì, nhưng tất cả những người thống trị của hải tộc đều tin chắc rằng chỉ cần tìm được tấm bản đồ này thì sẽ có được sức mạnh thần bí cường đại, thậm chí có thể thống nhất Vô Tận Hải. Nhưng tấm bản đồ này đã rời khỏi Vô Tận Hải, rơi vào thế giới nhân loại, còn có một số thì rơi đến nơi nào đó không biết tên, mà có bốn mảnh lại giấu ở trong Vô Tận Hải.”
Quả nhiên là mảnh ghép bản đồ. Vân Phong thầm nghĩ, bản đồ này bị cường giả nhân loại tìm kiếm, bị hải tộc của Vô Tận Hải tìm kiếm, xem ra ánh mắt của tất cả các cường giả đều tụ tập vào mảnh ghép bản đồ nho nhỏ này, một mảnh ghép bản đồ mà xuất hiện, đoán chừng sẽ kinh động đến một đám người rất lớn.
“Thứ các ngươi muốn lấy được chính là mảnh ghép bản đồ đó? Sở dĩ ngươi rời khỏi bộ tộc Li Vẫn cũng là vì mảnh ghép bản đồ đó?” Vân Phong nhướn mày hỏi, thiếu nữ gật đầu: “Quả thực là như vậy, trước đó không lâu có tin tức về mảnh vỡ bản đồ truyền đến, để đảm bảo chắc chắn, vương phái ta âm thầm đi trước, đến nơi mới biết không phải như vậy.”
Cũng có lẽ là bộ tộc Li Uyên cố ý tung tin, dẫn dụ bộ tộc Li Vẫn mắc câu, cũng có lẽ tin tức này quả thực là có, tóm lại lần này bộ tộc Li Vẫn đã vồ hụt rồi.
“Mấy năm trước, trong lãnh vực của tộc Gia Nhân đột nhiên truyền ra tung tích của mảnh ghép bản đồ, chẳng qua là đã bị người khác lấy đi rồi.”
Vân Phong thầm nghĩ, nếu như mảnh ghép bản đồ này còn ở lại tộc Giao Nhân, sớm muộn gì tộc Giao Nhân cũng sẽ nghênh đón họa diệt tộc, ti văn cũng không thể nào để cho chuyện này xảy ra được, nhưng có thể thấy hai tộc Li Uyên và Li Vẫn cực kỳ cuồng nhiệt với mảnh ghép bản đồ. Bốn mảnh tồn tại trong Vô Tận Hải, mà Vô Tận Hải lại phân chia thành bốn hải vực lớn, rất có khả năng trong mỗi hải vực có một mảnh ghép bản đồ. Mảnh ghép ở bên phía Nam Hải chắc chắn là trên khu vực của Giao Nhân, hiện giờ mảnh ghép này nằm trong tay Vân Phong, nói cách khác muốn tìm thêm mảnh ghép bản đồ thì phải rời khỏi vùng hải vực Nam Hải này.
“Ngươi muốn rời khỏi Nam Hải đi đến hải vực khác?” Vân Phong nhướn mày hỏi, thiếu nữ gật đầu: “Vốn dĩ ta cũng định như vậy, nhưng tất nhiên tộc Li Uyên cũng sẽ nghĩ như vậy, cũng sẽ nghĩ cách ngăn cản ta, nhưng mà bây giờ có ngươi, ít nhiều ta cũng nắm chắc một chút.”
Vân Phong thầm nghĩ, mục đích của nàng và tộc Li Vẫn giống nhau, đồng hành cùng nhà tiên tri đi tìm cũng là cơ hội duy nhất rời khỏi nơi này, chỉ xem tộc vương tộc Li Vẫn có cho đi hay không thôi. Nghĩ đến tộc vương tộc Li Vẫn, Vân Phong liền nhớ đến nốt ruồi ở khóe mắt ông ta.
“Nốt ruồi ở khóe mắt tộc vương đó, biểu thị cái gì vậy?”
Thiếu nữ cười ha ha: “Chắc ngươi cũng nhìn thấy, tất cả tộc nhân Li Vẫn, chỉ có tộc vương mới có nốt ruồi này ở khóe mắt, nốt ruồi này chính là dấu hiệu của vương.”
Vân Phong kinh ngạc, nốt ruồi màu tím nhạt là ký hiệu của vương, vậy thì nốt ruồi màu vàng ở bên khóe mắt Nhị Lôi thì biểu thị cái gì?
“Khóe mắt có nốt ruồi màu vàng thì biểu thị cái gì?” Vân Phong khẽ hỏi, thiếu nữ cười: “Nốt ruồi màu vàng?” Thiếu nữ đứng dậy, cặp mắt màu bạc nhìn Vân Phong: “Nốt ruồi màu vàng chỉ xuất hiện trên người Yêu Long thượng cổ, ngươi muốn nói với ta, người từng thấy sao?”
Vân Phong không nói gì, thiếu nữ mỉm cười đi ra ngoài. Quả thực Vân Phong đã nhìn thấy, kẻ có nốt ruồi này hiện tại còn đang ở trong nhẫn khế ước của nàng. Yêu Long thượng cổ, nốt ruồi trên khóe mắt Nhị Lôi lại là dấu hiệu của Yêu Long thượng cổ. Yêu Long thượng cổ cũng là rồng, nhưng bản thể của Nhị Lôi nhìn thế nào cũng không hợp... Vân Phong nhíu mày ngẫm nghĩ rất lâu, Nhị Lôi cực có khả năng là huyết mạch Yêu Long thượng cổ, nhưng cũng không phải thuần khiết, nếu không thì bản thể của y cũng sẽ không như thế, biến dị ư? Hay là có trộn lẫn huyết mạch khác?
Mặc dù vẫn là đáp án không chính xác, thân thế của Nhị Lôi cũng coi như đã có manh mối. Trong người y quả thật có huyết mạch long tộc, nếu không thì y cũng không thể vững tin rằng mình là long tộc như vậy, chẳng qua huyết mạch này lại thuộc về Yêu Long thượng cổ, khyông phải cùng một tuyến với long tộc hiện giờ.
Thân phận nhân loại của Vân Phong cũng không bị truyền ra ngoài, nghĩ chắc tộc vương tộc Li Vẫn ít nhiều cũng tin lời nhà tiên tri, Vân Phong là mấu chốt thì tất nhiên không thể ra tay với nàng. Vân Phong và La Đằng ở chỗ thiếu nữ mấy ngày, La Đằng đã sắp không chịu nổi nữa rồi, bảo Vân Phong giao đồ ra cho gã ta đi rất nhiều lần, nhưng Vân Phong thực sự không có thứ gì có thể đưa cho gã ta, cũng đã giải thích với gã ta rằng trong cái hộp đó chỉ có một con U Nhan nhỏ tuổi. Vậy nhưng La Đằng rõ ràng là không tin, cuối cùng Vân Phong cũng chẳng thèm giải thích nữa.
Mặc dù La Đằng buồn bực nhưng vẫn phải đi theo Vân Phong, dáng vẻ kiểu như “ngươi không giao ra thì ta sẽ không bỏ qua”. Mấy ngày này Vân Phong cũng không nhàm chán, bình thường thì trêu chọc con U Nhan nhỏ tuổi đó, Tiểu U Nhan chẳng sợ Vân Phong chút nào, thích nhất là bò vòng quanh ngón tay nàng, cặp râu nhỏ gần như trong suốt kia cũng thích nhất là quấn quanh ngón tay Vân Phong, đáng yêu hơn con mà Vân Phong gặp trước đây rất nhiều lần.
La Đằng thì ở bên cạnh thở phì phì, từ đầu đến cuối không thể tin được trong hộp lại là thứ như vậy. Vân Phong cũng từng hỏi La Đằng rốt cuộc gã ta muốn tìm cái gì, vậy nhưng La Đằng lại không chịu nói.
“Hai người các ngươi, đi theo ta! Vương muốn gặp các ngươi.” Mấy tên thủ vệ quát ầm ầm, chỉ vào Vân Phong và La Đằng. Tiểu U Nhan sợ hãi trốn trong lòng bàn tay Vân Phong, chỉ thò ra hai cái râu khe khẽ dao động. Vân Phong cất tiểu U Nhan đi, đứng dậy đi qua, La Đằng vẻ mặt không tình nguyện cũng đi theo.
Hai người bị đưa đến một đại điện hết sức sang trọng, từ xa đã nhìn thấy tộc vương tộc Li Vẫn ngồi ngay ngắn trên đó, mà hai bên mỗi bên có một hàng người đang ngồi, đều là hải tộc Li Vẫn đã lớn tuổi, nhà tiên tri đứng ở giữa. Đợi sau khi Vân Phong và La Đằng đi vào, tất cả ánh mắt lập tức hướng về phía họ, mười mấy cặp mắt quét qua người Vân Phong. La Đằng hiển nhiên là rất không tự tại, nhưng Vân Phong lại mặt không đổi sắc đi vào trong.
Tộc vương tộc Li Vẫn nhìn thấy Vân Phong trấn định như vậy, không khỏi liếc mắt thêm vài cái, nhưng vẫn để lại sát ý đối với Vân Phong. Vân Phong đứng đó, La Đằng đứng đằng sau nàng, hai bên lập tức có tiếng nói vang lên: “Đây chính là mấu chốt mà nhà tiên tri nói?”
Thiếu nữ gật đầu: “Chư vị đại nhân, chính là nàng ta.”
“Một kẻ... Người ngoại tộc như vậy, sao có thể là mấu chốt của chúng ta?”
“Nàng ta sẽ không phải là gián điệp bên Li Uyên phái đến đó chứ? Là muốn tự biên tự diễn một vở kịch sao?”
Thiếu nữ mở miệng nói: “Chư vị đại nhân cũng hoài nghi cả ta sao?”
“Chúng ta cũng không phải ý này, chỉ có điều... Thân phận người ngoại tộc của nàng ta thực sự hơi đáng nghi.”
Hiện trường lập tức nổi lên một trận thảo luận sôi nổi, Vân Phong đứng ở đó không chú ý, thiếu nữ cũng có dáng vẻ thản nhiên, kết luận cuối cùng đều là ở vị tộc vương cao cao tại thượng kia. Cuộc thảo luận cuối cùng cũng kết thúc, bên cạnh có người đứng lên: “Vương, mặc dù lời của nhà tiên tri không thể hoài nghi, nhưng ít nhiều cũng phải đề phòng một chút.”
Tộc vương của bộ tộc Li Vẫn ngồi trên thủ vị nhìn Vân Phong một cái thật sâu, rất rõ ràng là ở hiện trường có nhiều nhân vật cấp nguyên lão của tộc Li Vẫn như vậy, không có một ai nhìn ra đó là một con người. Tộc vương tộc Li Vẫn không khỏi nhíu mày, nhân loại này cũng có vài phần bản lĩnh. Ông ta phất tay, tất cả mọi người đều yên lặng.
“Không thể nghi ngờ lời của nhà tiên tri, nhưng chư vị nói cũng có lý, nếu đã như vậy...” Tộc vương tộc Li Vẫn vỗ tay một cái, một bóng người không biết từ phương hướng nào xuất hiện đằng sau ông ta, thân hình rất cao, một khuôn mặt vô cảm cực kỳ bình thường, mang cho người ta một kiểu cảm giác nặng nề.
“Tiêu Vân, ngươi hãy đưa bọn họ đi một chuyến, nhớ chức trách của ngươi, bảo vệ tốt nhà tiên tri, không thể có bất cứ sơ sót nào.”
“Vâng!” Kẻ mặt không biểu cảm liếc nhìn Vân Phong, nàng cảm nhận được địch ý mơ hồ. Thiếu nữ nhìn thấy Tiêu Vân bên cạnh vương lập tức nhíu mày, người ở hai bên nhìn thấy Tiêu Vân xuất hiện cũng có vẻ mặt hơi quái dị. Vân Phong không biết Tiêu Vân có thân phận gì, nhưng nàng biết cho dù rời khỏi nơi này, có lẽ nàng cũng không thể tự do hành động.
Nhà tiên tri vừa trở lại địa vực tộc Li Vẫn không lâu, lại phải khởi hành rời đi, mà lần này đích đến của Vân Phong bọn họ lại là bên ngoài hải vực Nam Hải, Tiêu Vân đi theo cũng khiến mức đảm bảo về phương diện thực lực cao hơn. Vân Phong không thăm dò được giới hạn của hắn ta, nói như vậy là thực lực của hắn ta cao hơn mình. Như vậy cũng tốt, nếu thật sự có chuyện gì thì giao tất cả cho hắn ta là được.
Lần này mọi người vẫn bí mật rời đi, ngoài Vân Tiêu ra thì còn có số lượng thủ vệ có hạn đi cùng, chỉ có ba người. Nếu như bên phía tộc Li Vẫn có hành động lớn, khó tránh khỏi sẽ thu hút sự chú ý của tộc Li Uyên. Nhà tiên tri của tộc Li Uyên có thực lực không lợi hại hơn thiếu nữ, tất nhiên là phải chú ý đến động tác bên phía Li Vẫn mọi lúc.
Mọi người nhanh chóng rời khỏi địa vực của bộ tộc Li Vẫn. La Đằng vẫn là vẻ mặt thối đó, bởi vì sự tồn tại của Tiêu Vân khiến gã ta cảm nhận được sự giám sát nghiêm mật. Vân Phong cũng có cảm giác tương tự, hành vi của bản thân cũng thận trọng hơn rất nhiều, rất nhiều thứ đã không tiện lấy ra rồi.
Trên đường đi Vân Phong và La Đằng đều trầm mặc không nói, Tiêu Vân và mấy tên thủ vệ lại càng như vậy. Nhà tiên tri được bọn họ cẩn thận bảo vệ ở giữa, Vân Phong và La Đằng thì đi theo đằng sau, nhưng Tiêu Vân vẫn sẽ chú ý chặt chẽ đến hai người.
“Con mẹ nó thật bực bội!” La Đằng thầm chửi một tiếng, Vân Phong thì chẳng sao cả, tìm một cơ hội là nàng vẫn muốn chuồn đi. Nếu như thật sự phải như vậy dọc đường, nàng không tiện làm rất nhiều việc, cũng không thể làm được. La Đằng thấy Vân Phong không đáp lại, không khỏi nghiêng đầu sang: “Lẽ nào ngươi không muốn đấm tên đó một cú à?”
Vân Phong liếc La Đằng: “Ta khuyên ngươi yên tĩnh một chút vẫn hơn.”
La Đằng ngây người, lập tức cảm nhận được một ánh mắt ác liệt bắn tới. Ánh mắt âm trầm của Tiêu Vân dán chặt vào hai người, La Đằng lập tức nổi trận lôi đình, mắng một câu gì, sắc mặt Tiêu Vân lập tức hết sức khó coi, thủ thế vung lên, tất cả mọi người ngừng lại.
“Tiểu tử, ngươi nói thêm câu nữa, ta cắt lưỡi của ngươi.” Vẻ mặt âm tàn của Tiêu Vân khiến La Đằng có chút e dè. Vân Phong liếc nhìn La Đằng, ánh mắt Tiêu Vân lập tức bắn tới: “Sao hả, ngươi có ý kiến?”
Vân Phong nhướn mày, nhà tiên tri vội vàng mở miệng nói: “Tiêu Vân, ngươi đừng quên, nàng ta quan trọng với chúng ta cỡ nào.”
Sắc mặt Tiêu Vân thoáng cứng đờ, cực kỳ không cam lòng liếc nhìn Vân Phong: “Đi!”
Đoàn người lại lên đường, chẳng qua là thái độ của Tiêu Vân hơi dịu đi, không còn hùng hổ dọa người như lúc đầu nữa. Dường như hắn ta cũng ý thức được tính quan trọng của người mấu chốt như Vân Phong đối với bọn họ, có thể thu hoạch được hay không vẫn phải xem ở nàng.
Đoàn người nhanh chóng tiến về phía trước, tranh thủ ra khỏi hải vực Nam Hải với tốc độ nhanh nhất, sớm rời khỏi Nam Hải mới hoàn toàn thoát khỏi sự đeo bám của tộc Li Uyên. Mặc dù ở hải vực xa lạ sẽ có nguy hiểm nhưng cũng tốt hơn là làm chuyện gì cũng phải phòng bị người khác.
“Phía trước chính là biên giới hải vực Nam Hải rồi.” La Đằng thấp giọng nói một câu, Vân Phong ngước mắt lên nhìn phía xa xa. Nước biển phía trước dường như có một lớp màng ngăn trong suốt, trên mặt đất có rong biển mọc cực kỳ tươi tốt hình thành một đường biên giới đậm màu, chỉ cần bọn họ vượt qua đường biên giới này, cho dù tộc Li Uyên đuổi đến cũng không thể tùy tiện sinh sự ở hải vực khác.
“Ngươi nói bộ tộc Li Uyên có thể đuổi theo hay không?” La Đằng cười nói một câu có vẻ vui sướng khi người gặp họa, Vân Phong liếc gã ta một cái: “Đi bí mật như vậy, mặc dù bộ tộc Li Uyên theo dõi rất chặt chẽ nhưng cũng rất khó phát hiện, trừ khi... Tự mình tiết lộ tin tức ra ngoài.”
La Đằng cười ha hả, trong cặp mắt đen lóe lên một tia sáng: “Coi như ta tặng bọn họ một món quà là được rồi.”
Vân Phong cười thầm, tiểu tử này cũng nghĩ như nàng, làm sao để thoái khỏi Tiêu Vân thì tất nhiên phải gây ra chuyện gì đó, hơn nữa nhất định phải là chuyện khó giải quyết. Nếu nói là khó giải quyết thì tất nhiên là sự đeo bám không buông của bộ tộc Li Uyên, nếu như bộ tộc Li Uyên sớm đã mai phục ở đây, cho dù là Tiêu Vân biết thuật phân thân cũng sẽ không chú ý đến người khác được.
La Đằng nháy mắt với Vân Phong, hai người giảm tốc độ, dần dần kéo giãn khoảng cách. Sau khi đi đến một chỗ, La Đằng lướt sang bên cạnh, Vân Phong cũng đi theo, hai người trực tiếp ẩn thân ở một chỗ lõm rộng rãi, lại có thể quan sát rõ ràng tình thế phía trước.
“Mấy vị, đi gấp gáp như vậy là muốn đi đâu đây?” Một giọng nói ung dung đột nhiên xuất hiện ở rong phía trước. Tiêu Vân nhìn thấy người đến lập tức sa sầm mặt: “Bảo vệ nhà tiên tri!” Mấy tên thủ vệ lập tức bao vây thiếu nữ ở giữa, thiếu nữ thì lại có chút căng thẳng nhìn về phía sau, vẻ mặt lo lắng, nhưng phát hiện Vân Phong và La Đằng sớm đã biến mất tăm hơi rồi.
“Tiêu Vân, quả nhiên người phái đi là ngươi, xem ra ta đến đúng rồi.” Người nói là mãnh tướng của tộc Li Uyên, rất được tộc vương tộc Li Uyên coi trọng, có tích lũy không ít ân oán cá nhân với Tiêu Vân. Kẻ thù gặp nhau tất nhiên sẽ đỏ con mắt, lại có thêm mấy bóng người từ trong đám rong đi ra, Tiêu Vân nhíu mày: “Ngươi sớm đã mai phục ở chỗ này.”
“Ha ha ha, nói không sai, ta đã đợi các ngươi rất lâu rồi, gân cốt đã sắp cứng đờ rồi đây. Sao nào, luyện tập với ta một chút thì thế nào hả.”
Sắc mặt Tiêu Vân tối đi, quay đầu lại nhìn, đồng tử liền co lại, hai kẻ đó đã biến mất rồi. Trong đầu hắn ta lập tức lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ là hai kẻ đó cố ý tung tin tức và tuyến đường của bọn họ ra ngoài... Nếu không thì người của bộ tộc Li Uyên làm sao có thể mai phục ở đây chuẩn xác như vậy.
“Ngươi còn có lòng dạ nhìn chỗ khác nữa à?” Đại tướng của bộ tộc Li Uyên khẽ cử động người đã liền tấn công sang. Tiêu Vân sắc mặt âm trầm, bây giờ không có thời gian quản việc khác, trước hết đánh lui nhân vật khó nhằn này đã rồi nói sau. Đáng ghét, đường biên giới ở ngay trước mắt rồi!
Đại tướng của bộ tộc Li Uyên đã có động tác, mấy người khác tất nhiên cũng phát động tiến công.
“Bảo vệ nhà tiên tri.” Ba tên thủ vệ của bộ tộc Li Vẫn lập tức ứng chiến, đẩy thiếu nữ đến cuối hậu phương, tránh cho nàng ta bị ảnh hưởng gì.
Người của Li Vẫn và Li Uyên triển khai chiến đấu kịch liệt ở ngay bên cạnh đường biên giới. Lần này tộc Li Vẫn vốn không mang theo quá nhiều nhân thủ, cộng thêm Tiêu Vân cũng chỉ có bốn người, nhưng bên phía Li Uyên lại có bảy, tám người, chiếm ưu thế khá lớn về mặt nhân số, lại còn có tiên cơ mai phục, tộc Li Vẫn dần dần rơi vào thế hạ phong. Tiêu Vân còn đỡ, nhưng ba tên thủ vệ khác đã có vẻ không chống cự được nữa.
La Đằng ở phía sau vui vẻ xem, Vân Phong thì lại nhíu chặt lông mày, ánh mắt chăm chú nhìn ba tên thủ vệ tộc Li Vẫn.
“Sao hả, chẳng lẽ ngươi còn muốn giúp sao?” La Đằng nghiêng mặt hỏi một câu, mắt Vân Phong trầm xuống: “Ta cần nhà tiên tri.”
La Đằng khẽ giật mình, thấy Vân Phong chuẩn bị đứng dậy: “Này, ngươi muốn làm gì?”
Cổ tay xoay chuyển, một cái lọ nhỏ xuất hiện trong bàn tay Vân Phong, nàng ngửa đầu uống hết toàn bộ, La Đằng nhìn mà trợn mắt há mồm. Sau khi uống dược tễ, Vân Phong hơi nhếch môi lên, thân hình lập tức cử động, hóa thành một bóng đen biến mất trước mắt La Đằng.
La Đằng lập tức dịu mắt mình mất cái, nhìn thấy bóng đen của Vân Phong đi đến chỗ nhà tiên tri, hiển nhiên là có ý định bỏ đi. La Đằng lập tức đứng dậy, muốn bỏ rơi gã ta ư? Còn lâu!
Nhà tiên tri được bảo vệ ở phía sau, không ngừng lùi lại, vẻ mặt khó tránh khỏi có chút hoảng loạn, một khi tộc Li Vẫn thất bại là nàng ta chỉ có một kết cục chết.
“A!” Thiếu nữ đột nhiên hét lên một tiếng, bởi vì một bóng người đã áp sát trong nháy mắt, eo nàng ta bị một cánh tay mảnh khảnh ôm chặt. Vân Phong nhấc thiếu nữ lên, không hề dừng lại chút nào, nhanh chóng lao đến phía bờ biển.
“Là ngươi!” Thiếu nữ nhìn rõ là Vân Phong, lại kêu một tiếng. Vân Phong không khỏi nhíu mày, thiếu nữ lập tức có chút căm tức nói: “Là ngươi nói cho người của bộ tộc Li Uyên biết hành tung của chúng ta.”
Vân Phong đảo mắt: “Không phải ta, là người khác. Nhưng kết quả bây giờ cũng là điều ta muốn, dù sao có một cái đuôi ở phía sau cũng rất không thoải mái.”
Thiếu nữ ngạc nhiên mở miệng, Vân Phong không nói thêm gì nữa, đưa nàng ta nhanh chóng đến chỗ đường biên giới phía trước. Mà Tiêu Vân ở bên này tất nhiên cũng phát hiện động tác của Vân Phong.
“Đáng ghét!” Tiêu Vân quát to một tiếng, đột nhiên bạo phát ra một luồng lực lượng, đánh lui đại tướng của tộc Li Uyên một đoạn, tiếp đó bóng người lao đến chỗ Vân Phong như cầu vồng.
Vân Phong quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Vân cấp tốc đuổi theo phía sau: “Quả nhiên là kẻ bám đuôi, muốn bỏ rơi cũng phải tốn công sức một phen.”
“Buông nhà tiên tri xuống!” Tiêu Vân ở đằng sau hét lớn, tốc độ lại tăng lên một chút. Vân Phong nhìn đường biên giới ở ngay phía trước không xa, cười lạnh một tiếng, ôm người thiếu nữ bay nhanh về phía trước, tốc độ cũng tăng lên không ít.
“Ngươi đừng hòng bỏ rơi ta!” Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau, Vân Phong thấy bóng La Đằng đuổi theo. Tốc độ của tiểu tử này có thể nhanh đến mức độ này! Vân Phong kinh ngạc nhìn La Đằng đuổi theo, nàng đã uống dược tễ mới có hiệu quả nhanh như lúc này, xem ra tốc độ là một ưu thế lớn của La Đằng, gã ta còn nhanh hơn Tiêu Vân rất nhiều.
Tiêu Vân ở phía sau cấp tốc đuổi theo thấy La Đằng đuổi lên, sắc mặt lập tức biến thành màu gan heo, tốc độ lại tăng lên một chút, lại kéo gần khoảng cách với Vân Phong rất nhiều. Vân Phong thấy Tiêu Vân ở phía sau không ngừng thu hẹp khoảng cách, biết cứ tiếp tục như thế này thì cuối cùng nàng sẽ bị đuổi kịp mất, mắt đẹp liếc sang La Đằng đã đuổi kịp nàng: “Ngươi còn có thể nhanh hơn không?”
“Ngươi muốn bỏ rơi ta, trừ khi ngươi có thể nhanh hơn ta.”
Trong đầu Vân Phong đã có một ý nghĩ, đột nhiên ném thiếu nữ trong lòng ra, thiếu nữ hét lên một tiếng, Tiêu Vân ở phía sau nhìn thấy mà trợn trừng hai mắt, sao ả ta dám... Sao ả ta dám làm như vậy.
La Đằng cũng không hiểu ra sao, nhưng Vân Phong lại mở miệng nói: “Nếu ngươi không đỡ được nàng ta, ngươi đừng hòng có thứ ngươi muốn.”
La Đằng nghe xong hai mắt lập tức trợn trừng, hét lớn một tiếng: “Quả nhiên ngươi có! Đáng ghét mà!”
Vân Phong nhanh tay chỉ phía trước, La Đằng không nói hai lời liền lao lên, với tốc độ của gã ta thì đỡ được nhà tiên tri hoàn toàn không phải vấn đề. Sau khi đỡ được chắc bọn họ cũng đã vượt qua đường biên giới rồi, mà việc nàng cần làm chính là cắt đuôi kẻ bám theo.
Luồng khí tức hải tộc viễn cổ kia lập tức tuôn trào mãnh liệt trong người Vân Phong, cánh tay mảnh khảnh tức thì phủ kín từng lớp vảy kỳ dị, ngón tay hóa thành móng vuốt sắc nhọn trong nháy mắt. Đường thẳng đứng trong đồng tử Vân Phong phát ra ánh sáng yêu dị, cả người nhìn thêm tà mị vài phần. Nàng quay người lại, cặp mắt yêu dị và cặp mắt hải tộc của Tiêu Vân nhìn nhau. Lửa giận trong mắt Tiêu Vân bốc cháy hừng hực, Vân Phong thản nhiên nhếch khóe miệng, móng cuốt giơ cao trước mặt di chuyển từ phải sang trái, vạch mạnh một đường.
“Đùng...”
Chấn động kịch liệt vô hình từ chỗ Vân Phong tản ra, cả vùng không gian chấn động mạnh, một vòng xoáy nhanh chóng hình thành giữa Vân Phong và Tiêu Vân. Ở ngay chỗ vuốt sắc của Vân Phong vạch qua, nước biển ở xung quanh không ngừng xoáy tròn, càng lúc càng lớn. Vân Phong nắm chắc cơ hội, thân hình lại lao lên phía trước, mỉm cười nhìn đường biên giới ở gần ngay gang tấc, xem ra lần này đã hoàn toàn cắt đuôi được kẻ bám theo rồi.
Tiêu Vân đột nhiên lao vào vòng xoáy, hao tốn khí lực rất lớn mới chật vật lao ra khỏi vòng xoáy. Hắn ta nhìn đường biên giới trống trải mà phẫn nộ đến mức người cũng hơi run lên, không hề do dự định đuổi theo, nhưng người của tộc Li Uyên ở phía sau cũng đã đuổi đến: “Tiêu Vân, ngươi còn chạy đằng nào!”
Lực lượng cuồng mãnh từ phía sau ập đến, Tiêu Vân chỉ có thể quay người nghênh chiến, lần nghênh chiến này hắn ta cũng biết cho dù có đuổi cũng không đuổi kịp nữa. Tiêu Vân tăng tốc độ công kích, lực đạo cũng cuồng mãnh rất nhiều, tất cả sự phẫn nộ đều phát tiết ra ngoài, khiến người của tộc Li Uyên lập tức khó mà đỡ chiêu.
“Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Một tiếng gào thét từ trong miệng Tiêu Vân phát ra, mang theo sự bất cam và phẫn nộ cuồng liệt, không ngừng lan tỏa trong lớp sóng nước, không ngừng tiêu tán.
Sau khi Vân Phong bước qua đường biên giới cũng không dừng lại, tốc độ không đổi lao nhanh về phía trước. Cánh tay khôi phục lại nguyên dạng, nhưng bàn tay của Vân Phong lại đỏ lên một mảng, cả bàn tay cũng tê rần. Lúc nãy tập trung toàn bộ năng lượng khí tức trong cơ thể ở bàn tay, khiến bàn tay nàng hơi khó chịu nổi, nhưng mà cũng may, cắt được cái đuôi đó coi như cũng đáng.
Không ngừng đi về phía trước theo ký hiệu mà La Đằng để lại dọc đường, tuyến đường hơi khúc khuỷu, sau khi đi được một đoạn cuối cùng cũng tìm được La Đằng và thiếu nữ. Sau khi Vân Phong đến nơi, La Đằng bực bội lập tức đi sang: “Đồ, mau đưa cho ta! Ta đã làm theo lời ngươi nói rồi.”
Vân Phong mở miệng: “Trước giờ ta chưa từng nói thứ đó ở trên người ta.”
“Ngươi...” La Đằng tức tối đỏ cả mặt nhưng cũng chẳng làm gì được Vân Phong. Vân Phong nhướn mày: “Lần này ngươi giúp ta, ta không có thứ đó nhưng cũng có thể giúp ngươi tìm.”
La Đằng tức giận nhìn Vân Phong, chỉ cảm thấy nàng quá mức giảo hoạt. Lời Vân Phong nói không có câu nào là giả, chẳng qua là La Đằng không tin mà thôi, sự phòng bị của gã ta đối với Vân Phong từ đầu đến bây giờ cũng chưa từng giảm một chút nào. Vân Phong nhún vai, không tin thì thôi vậy.
Vân Phong đi đến bên cạnh thiếu nữ, thấp giọng cười cười: Ngươi yên tâm, đích đến lần này vẫn không đổi, chẳng qua là chỉ có ba người chúng ta mà thôi."
Thiếu nữ nghĩ một lát, thân phận của nàng ta cuối cùng vẫn là nhân loại, tất nhiên Tiêu Vân không rõ điểm này, hơn nữa bản thân nàng ta cũng không thích Tiêu Vân đi theo, một kiểu áp lực không thở nổi bám theo mình thì ai mà thích chứ. Như thế này cũng tốt, năng lực của Vân Phong cũng không kém, bọn họ cẩn thận một chút, tất nhiên sẽ không sao.
“Ta biết rồi, chỉ có điều Tiêu Vân cũng sẽ đuổi đến đây, đến lúc đó...”
Vân Phong nhếch môi: “Hắn muốn tìm được mấy người chúng ta thì phải tốn công sức một phen, dù sao đây cũng không phải địa bàn của Nam Hải.”
La Đằng rất bực bội gãi gãi đầu: “Rốt cuộc khi nào ngươi mới chịu đưa đồ cho ta?”
Vân Phong nhướn mày, xem ra nàng và tiểu tử này không thể nào giao tiếp bình thường rồi. Vân Phong không để ý tới La Đằng: “Chỗ này là vùng hải vực nào?”
Thiếu nữ nhìn xung quanh một chút: “Đây là đường chỗ giao giới của bốn vùng hải vực, xem ngươi muốn đi vùng hải vực nào thôi.”
Bắc Hải, Tây Hải, Đông Hải, đến hải vực nào trước trong ba hải vực này cũng là một vấn đề.
“Ngươi nghĩ chúng ta nên đến hải vực nào thì hơn?” Nhà tiên tri có kiến thức tương đối rộng về Vô Tận Hải, có nàng ta ở đây chắc không có gì là không biết.
Thiếu nữ trầm mặc một hồi: “Hay là đi hải vực Tây Hải đi, hải tộc định cư ở hải vực Bắc Hải quá hiếu chiến, bên phía Đông Hải cũng không yên ổn, đi Tây Hải trước, tìm hiểu tình hình một chút rồi hãy nói.”
Vân Phong đồng ý, dù sao nàng căn bản không biết bao nhiêu tình hình về Vô Tận Hải, có nhà tiên tri ở đây cũng bớt được rất nhiều đường vòng.
“Ở hải vực khác thì gọi ta là Khởi La là được.” Thiếu nữ mở miệng nói: “Đã rất lâu rồi ta không có dùng cái tên này, cũng thật sự là sắp quên nó rồi.”
Vân Phong mỉm cười: “Khởi La, ta nhớ rồi, vậy chúng ta đi thôi.”
Khởi La gật gật đầu, cùng Vân Phong đi về phía trước, La Đằng cũng đành đi theo, bóng dáng ba người nhanh chóng biến mất khỏi giao giới hải vực, đi vào hải vực Tây Hải. Một luồng ánh sáng mặt trời xuyên qua mặt biển chiếu rọi đến đáy biển thâm trầm, mang đến một chút ánh sáng, mặt biển rộng lớn hơi dập dềnh, mang đến từng con sóng lăn tăn, giống như từng con, từng con Giao Nhân tuần du. Đường cong uyển chuyển từ mặt biển không ngừng kéo dài ra, nước biển tràn lên, vỗ vào chân vách núi, tạo ra từng đợt bọt sóng. Một bóng người thon dài đứng thẳng đứng, ống tay áo bay theo gió, mái tóc ngắn tự do bay phấp phới.
Đôi mắt đen nhìn mặt biển Vô Tận Hải, lóe lên vẻ âm trầm.