Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 518




Giọng điệu của Triển Ly làm mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên. Các gia chủ nhìn nhau, Triển Ly này có quan hệ gì với tộc Thân Đồ, dù Thân Đồ gia chủ nói chuyện có hơi cay nghiệt, nhưng câu nói vừa rồi vẫn có vẻ thân mật lạ thường.

Vân Phong nhìn sắc mặt tối đen lạnh lùng của Triển Ly, im lặng xem diễn biến. Nàng vẫn nghĩ người cha nuôi này là cao tầng của Dong Binh Công Hội ở Đông đại lục, nhưng xem ra giả thiết này chưa đúng hoàn toàn... Người của gia tộc Thân Đồ, gia tộc nhất đẳng ở Nội vực à... Nếu vậy, chắc cha nuôi cũng biết ân oán giữa Vân gia và Thân Đồ gia, sao vẫn quyết định nhận nàng làm nghĩa nữ, sao lại muốn có quan hệ với nàng? Nghĩ vậy, Vân Phong lại thấy khó chịu. Trước nay nàng chưa từng hiểu nổi người cha nuôi này, tới giờ vẫn vậy.

Thái độ nói chuyện của Triển Ly làm mọi người nghi ngờ, nhưng cũng nhắc nhở họ, dù có quan hệ gì với tộc Thân Đồ thì giờ quan hệ đó cũng đã chẳng còn, không thì Triển Ly đã không rời khỏi Nội vực, rời khỏi tộc Thân Đồ.

Người của tộc Thân Đồ đen mặt đứng một bên, nghe Triển Ly nói vậy lại càng thêm đen. “Tên nghịch tử này, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy mà ngươi cũng nói ra được à?” Thân Đồ gia chủ tức giận quát một tiếng làm mọi người đều hoảng sợ

Ba vị trưởng lão Vân gia cụp mắt, nghịch tử? Nam tử trung niên tự xưng là cha nuôi của Vân Phong lại là con trai ruột của Thân Đồ gia chủ?

Triển Ly cười lạnh lùng, đôi mắt đen như sương lạnh nhìn Thân Đồ gia chủ: “Rất nhiều năm trước ta đã nói, ta rời khỏi tộc Thân Đồ. Nghịch tử? Thân Đồ gia chủ, mau tỉnh lại đi. Hôm nay nếu không phải hiểu lầm đây là hôn sự của khuê nữ ta, ta không bao giờ muốn gặp lại ông.”

“Ngươi...!” Thân Đồ gia chủ tức tới đỏ mặt, Bách Lý gia, Vu gia và Ngải gia trợn mắt há mồm, chẳng trách vừa rồi vẻ mặt của Thân Đồ gia chủ kì lạ vậy. Người trở về là người cùng tộc, lại còn là con trai của Thân Đồ gia chủ.

Triển Ly nhìn chung quanh, hơi bực bội: “Khuê nữ, hôm nay là ta nhận lầm. Có không ít người ta không muốn gặp, ta đi trước đây, sau này sẽ tìm con sau.” Triển Ly nói xong nhìn Thân Đồ gia chủ, Thân Đồ gia chủ tức tối trừng mắt, không biết nên nói gì cho phải. Ông ta đã hối hận vì những lời vừa rồi, sớm biết vậy thì chẳng thà coi tiểu tử này như người xa lạ.

Triển Ly muốn đi, Vân Phong cản lại ngay. Có rất nhiều chuyện nàng phải hỏi rõ ông: “Chờ đã.” Vân Phong quay đầu lại nhìn nhân vật chính hôm nay: “Vân Tường, xin lỗi ngươi, vì ta mà hôn lễ của ngươi hỗn loạn thế này.”

Vân Tường lắc đầu, nhìn nhìn Triển Ly rồi lại nhìn Vân Phong. Tin rằng những người khác cũng như nàng ta, không rõ quan hệ giữa hai người, người của tộc Thân Đồ lại nhận Vân Phong làm khuê nữ, quan hệ này... Đúng là không phải hỗn loạn bình thường.

“Không có gì! Nếu ngươi có việc muốn cùng... Ừ, vị đại thúc này nói rõ thì đi đi, hôn lễ của ta cũng đã xong rồi.” Vân Tường cười to. Vân Phong gật đầu áy náy nhìn Bạch Khánh Phong bên cạnh, Bạch Khánh Phong cũng tỏ vẻ như vậy. Vân Phong lại nhìn sang ba vị trưởng lão: “Ba vị trưởng lão, Vân Phong xin phép đi trước.”

Ba vị trưởng lão Vân gia gật đầu. Triển Ly nghe Vân Phong muốn đi cùng mình, thoải mái cười to: “Ta biết khuê nữ sẽ nhớ ta mà, chẳng sai chút nào!” Triển Ly mặc kệ mọi người, ôm Vân Phong quay một vòng, động tác thân mật này làm mọi người đều ngạc nhiên. Vân Phong xấu hổ quát khẽ: “Mau thả con xuống.”

Triển Ly thoải mái cười to rồi mới thả Vân Phong xuống, ánh mắt nhu hoà. Đó là ánh mắt của một người cha yêu thương con gái, chắc chắn là thế, không hề giả vờ. Triển Ly và Vân Phong cùng nhau bỏ đi, để lại đám người vẫn còn ngớ ra vì vở kịch vừa rồi. Triển Ly đi rồi mọi người quay sang nhìn Thân Đồ gia chủ, Thân Đồ gia chủ siết chặt tay, cổ nổi đầy gân xanh.

“Ba vị trưởng lão Vân gia, ta cũng đi trước đây.”

Đại trưởng lão Vân gia cười: “Thân Đồ gia chủ đi thong thả.”

Thân Đồ gia chủ đen mặt bỏ đi, không thèm dừng lại dù chỉ một lúc. Bách Lý gia thấy Thân Đồ gia chủ đi rồi, tất nhiên muốn đi theo. Ba vị trưởng lão Vân gia không có ý giữ lại, nghi thức thành hôn cơ bản đã xong, đám đông tham dự cũng không còn hứng thú xem tiếp, lần lượt đứng dậy cáo từ. Ba vị trưởng lão Vân gia cười tiễn bước, Quý gia chủ trước khi đi nói một câu đầy ẩn ý: “Thật là không ngờ người của tộc Thân Đồ lại có quan hệ này với Vân gia. Vân gia... Thông minh hơn ta nghĩ nhiều.”

Ba vị trưởng Vân gia ngẩn ra, tam trưởng lão Vân gia cười lạnh: “Quý gia chủ nghĩ nhiều rồi. So với Quý gia, Vân gia đâu là gì.”

Quý gia chủ cười, đứng dậy cáo từ. Hôn lễ náo nhiệt lại kết thúc thế này, trông rất khó coi, nhưng Vân Tường và Bạch Khánh Phong không thèm quan tâm, đôi tân nhân ngọt ngào đi vào trong. Ba vị trưởng lão Vân gia cũng vào một căn phòng, sắc mặt nghiêm túc.

“Nếu ta đoán không sai, nam nhân tên Triển Ly kia chắc là Thân Đồ Uyên Ly nổi tiếng của tộc Thân Đồ.” Nhị trưởng lão Vân gia thở dài một tiếng: “Chẳng ngờ Thân Đồ Uyên Ly lại rời khỏi Thân Đồ gia, chẳng trách Thân Đồ gia chủ lại có thái độ như vậy. Nhân tài như vậy rời khỏi tộc Thân Đồ là tổn thất không hề nhỏ.”

“Sao Thân Đồ Uyên Ly rời khỏi tộc Thân Đồ?” Tam trưởng lão Vân gia không hiểu. Họ đều từng nghe qua danh tiếng hậu bối này, vì năng lực của Thân Đồ Uyên Ly không hề nhỏ, có địa vị hết sức quan trọng ở Thân Đồ gia. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì hắn sẽ thành người kế nhiệm chức gia chủ. Người như vậy sao lại chủ động rời khỏi tộc Thân Đồ?

“Chuyện này xảy ra sau khi chúng ta bị ép rời khỏi Nội vực, tình hình cụ thể ra sao thì chỉ có Thân Đồ gia chủ rõ nhất.” Đại trưởng lão Vân gia lạnh lùng nói, nhị trưởng lão và tam trưởng lão chau mày: “Thân Đồ Uyên Ly nhận nha đầu Vân Phong làm khuê nữ, chẳng lẽ là... Cố ý?”

Ba vị trưởng lão Vân gia im lặng. Thân Đồ Uyên Ly có thái độ thế nào họ không biết, nhận Vân Phong làm khuê nữ là đơn thuần hay còn mục đích khác? “Nhưng nhìn thái độ của người này với nha đầu không giống giả vờ, không thì đã không vội về như vậy. Theo lời người nọ nói, nếu không phải Vân Phong ở đây, người nọ sẽ không đặt chân tới nơi này.”

Tam trưởng lão Vân gia gật đầu: “Đúng vậy. Dù không biết tính cách Thân Đồ Uyên Ly ra sao, nhưng tình cảm với nha đầu lại là thật.”

Đại trưởng lão Vân gia cười: “Đã vậy ta cũng yên tâm. Lại nói đúng là nha đầu này cho chúng ta bất ngờ liên tiếp, vậy mà lại vô tình nhận Thân Đồ Uyên Ly làm cha nuôi.”

Hai vị trưởng lão cũng cười. Ai mà biết được, thứ gọi là duyên phận đúng là rất lạ kì.

Vân Phong đi theo Triển Ly. Từ khi Triển Ly không thấy Thân Đồ gia chủ nữa thì tâm trạng khá hơn hẳn. Vân Phong im lặng đi theo, hai người tới một bãi đất hoang ít người lui tới, Triển Ly duỗi lưng, quay đầu lại nhìn Vân Phong: “Khuê nữ, có gì không hiểu thì hỏi đi.”

Mắt Vân Phong lóe lên: “Hỏi gì cũng được ạ?”

Triển Ly giật mình, sau đó bật cười, vuốt đầu Vân Phong: “Đương nhiên. Ta sẽ nói cho con nghe hết những gì ta biết, ai bảo con là khuê nữ của ta chứ.”

Đã có những lời này Vân Phong cũng yên tâm hơn. Nếu Triển Ly nói vậy tức là ông không có gì cần giấu. Vân Phong cười khẽ: “Nếu vậy con không khách khí nhé. Ma thú lôi hệ của Tiểu Khinh Thần là người cho ạ?”

Triển Ly giật mình. Vốn cho rằng câu đầu tiên Vân Phong hỏi sẽ là quan hệ giữa mình và Thân Đồ gia, nhưng sao nàng lại hỏi tới Vân Khinh Thần?

“Ha ha, đương nhiên. Nói cho cùng Vân Khinh Thần cũng là cháu trai con, là phận con cháu của Triển Ly ta, đâu thể không cho nó đồ tốt chứ.”

Vân Phong nhíu mày: “Con ma thú đó... Rốt cuộc là giống gì?”

Triển Ly cười, trông rất vui vẻ: “Khuê nữ, con cũng không nhìn ra được à? Xem ra lần này ta thuận tay tìm được bảo bối rồi.”

Thuận tay lấy à, Vân Phong chau mày, ý gì đây? Chẳng lẽ ma thú lôi hệ của Khinh Thần là do cha nuôi cướp về: “Khuê nữ, cha nuôi con không phải người như thế. Đừng nghĩ lung tung!” Triển Ly vươn tay gõ đầu Vân Phong, duỗi lưng mệt mỏi: “Con ma thú đó là ta thuận tay lấy trong bảo kính của Thân Đồ gia đó.”

Cái, cái gì! Vân Phong ngạc nhiên. Lấy trong bảo kính của Thân Đồ ra? Nói vậy con ma thú đó là đồ của Thân Đồ gia? Thật sự do cha nuôi chôm ra à?

Triển Ly nhìn sắc mặt Vân Phong lại cười: “Mặt kiểu gì vậy hả? Thân Đồ gia nợ ta quá nhiều, lấy mấy thứ trả nợ có là gì?”

“Thân Đồ gia chủ biết không?” Vân Phong hỏi, cha nuôi này... Tính tình quá xằng bậy.

“Tất nhiên không biết. Lúc trước ta lấy nó cũng đâu để ý nhiều. Ngoại hình nó trông buồn cười quá, nhưng nó là lôi hệ, lại còn nằm trong bảo kính của Thân Đồ gia đương nhiên có chỗ đặc biệt của mình. Giờ con hỏi ta chuyện này, tức là con ma thú đó rất không tâm thường nhỉ.” Triển Ly hài lòng gật đầu: “Xem ra lần này ta phải lấy thêm vài thứ nữa mới được.”

Vân Phong nhếch miệng. Có lẽ Thân Đồ gia chủ không biết, nghịch tử mà ông ta nói không phải lần đầu ghé thăm Thân Đồ gia, lại còn không chỉ lấy một thứ. Sớm muộn gì cũng có ngày bảo kính của Thân Đồ gia bị vét sạch.

“Khuê nữ, lần này cha nuôi sẽ tìm thứ tốt cho con.” Triển Ly cười, Vân Phong lại bất đắc dĩ lắc đầu: “Khoan nói mấy chuyện này đã. Lần này người trở về thật sự chỉ là vì hiểu lầm đây là hôn lễ của con?”

Triển Ly nhíu mày: “Sao, ta mất công từ xa chạy về, con lại nghi ngờ ta à?”

Vân Phong cười: “Không phải vậy, chỉ là...”

“Ta biết con muốn nói gì. Ân oán giữa Vân gia và Thân Đồ gia không liên quan tới ta. Ta nhận con làm khuê nữ không có ý gì khác cả. Lúc gặp con ở Đông đại lục, ta đã thích con rồi.” Triển Ly tuỳ ý ngồi lên mặt cỏ, dáng người cao lớn như một ngọn núi nhỏ rọi cái bóng nặng nề xuống đất. Vân Phong cũng ngồi xuống cạnh Triển Ly.

“Con biết. Nếu như người có mục đích gì thì đã sớm ra tay rồi.”

Triển Ly quay đầu lại, vuốt đầu Vân Phong, rồi lại vò đầu nàng làm mái tóc dài rối tung mới rút tay về: “Giờ ta là Triển Ly, không có quan hệ gì với Thân Đồ gia. Nếu như Vân gia cần giúp, ta sẽ đứng về phía con.”

Vân Phong ngước nhìn đôi mắt sâu thẳm của Triển Ly, trong đó có tình cảm nàng không hiểu được, nhưng nàng biết cha nuôi thật tâm đối xử tốt với nàng.

“Vâng, con biết rồi.” Vân Phong cười gật đầu, Triển Ly vui mừng nhếch môi: “Thân Đồ gia chủ cũng nên biết, một khi Vân gia trở lại Nội vực, đồng nghĩa với vận số của Thân Đồ gia tộc đã hết.”

Vân Phong ngồi một bên im lặng không nói, Triển Ly lại nói liến thoắng: “Nhớ ngày xưa ta vẫn còn là người của tộc Thân Đồ, đã thấy được vận mệnh tương lai của gia tộc Thân Đồ. Gia tộc Thân Đồ vốn không có thực lực và tích luỹ đủ để ngồi lên vị trí gia tộc nhất đẳng, nhưng vẫn muốn tranh vị trí đó, chỉ có thể nói lòng tham không đáy.”

Nỗi cô quạnh bao trùm Triển Ly, Vân Phong phóng mắt nhìn khắp cánh đồng: “Đó là mặt tối trong nhân tính. Thứ không có được mới là thứ mình muốn nhất.”

Triển Ly hít một hơi: “Có được thì đã sao? Không có năng lực cuối cùng cũng sẽ mất đi. Tay trắng vẫn sẽ là trắng tay.”

“Đạo lý này rất ít người chịu hiểu. Họ vẫn cứ thích tranh giành, chém giết.” Vân Phong cười, Triển Ly gật đầu: “Đúng vậy, đạo lý đơn giản như vậy nhưng không ai chịu hiểu... Mà ta dù hiểu lại không thay đổi được. Sớm biết kết quả sẽ thế này, ta nên đi từ lâu.”

Sắc mặt Triển Ly đột nhiên đen kịt, Vân Phong im lặng nhìn. Người của tộc Thân Đồ xuất hiện ở Đông đại lục, trong đó chắc chắn có vấn đề, không thì người Nội vực làm gì chịu rời bỏ nơi này, đi tới Đông đại lục. Dù là Lăng Khiếu Vân, Triển Ly thì trong lòng cũng sẽ có chuyện xưa không thể xoá nhoà.

Bóng người to lớn của Triển Ly căng cứng, Vân Phong khẽ thở dài, không biết nên nói gì. Nam nhân không biết đã trải qua bao nhiêu tang thương này, nam nhân còn thấu hiểu nỗi thăng trầm hơn nàng này, trong lòng phải chôn giấu bao nhiêu đau khổ đây.

“Khuê nữ, con có biết sao gia tộc Thân Đồ có thể trở thành gia tộc nhất đẳng, kéo Vân gia xuống không?”

Vân Phong nhíu mày, dựa theo cách nói của cha nuôi, Thân Đồ gia không có thực lực và tích luỹ để ngồi trên vị trí này, đột nhiên mạnh lên chắc chắn là có nguyên nhân. Triển Ly ngoái đầu nhìn lại, mắt nhìn chằm chằm Vân Phong: “Thân Đồ gia bán rẻ bản thân, không chỉ là linh hồn mà còn cả tôn nghiêm!”

Vân Phong giật mình: “Linh hồn... Tôn nghiêm?”

Triển Ly cười lạnh: “Thân Đồ gia bán rẻ mọi thứ của mình, kể cả thứ không thể mất đi nhất là tôn nghiêm. Nhận lấy ân huệ của người khác, khúm núm cam tâm trở thành quân cờ của người khác, chỉ là vì vị trí gia tộc nhất đẳng đó!”

“Quân cờ...” Vân Phong thì thầm. Vốn tưởng tộc Thân Đồ là người dẫn đầu trong Nội vực, lại không ngờ họ cũng chỉ là con cờ trong tay người khác.

“Sau khi Thân Đồ gia không tiếc bán đứng tất cả, làm tay sai cho kẻ khác, ta tức giận bỏ đi, từ đó về sau loại bỏ họ Thân Đồ, chỉ làm Triển Ly.” Triển Ly nói xong, sắc mặt đỡ hơn: “Nhưng ta không ngờ rằng Thân Đồ lại sa đọa tới mức này. Cấu kết, hãm hại, thậm chí ra tay với Vân gia từng có ơn với mình.”

“Nói vậy, quả thật là Thân Đồ gia hại lớp trẻ bây giờ của Vân gia.”

Triển Ly gật đầu: “Chuyện này là chắc chắn. Thân Đồ gia đã trở thành quân cờ của người khác, đương nhiên phải nghe theo lệnh của người nọ.”

“Nếu như tộc Thân Đồ hại, tức là tộc Thân Đồ cũng giải quyết được?”

Triển Ly lắc đầu: “Con nghĩ đơn giản quá rồi. Họ chỉ ra tay, còn người bày mưu tính kế thật lại là kẻ đứng đằng sau Thân Đồ gia.”

Vân Phong lại chau mày, người khống chế Thân Đồ gia liệu có phải là tổ chức thần bí kia không? Nhưng cũng có thể là người khác nữa. Nếu đúng như thế, vậy không chỉ một thế lực đang nhằm vào Vân gia. Nếu Vân gia không thể phát triển mạnh hơn, sớm muộn gì cũng sẽ thành thức ăn cho kẻ khác.

Phải tìm cách giải quyết chuyện của lớp trẻ Vân gia, còn phải giải quyết trong thời gian ngắn nhất. Vân Phong cảm thấy không còn đủ thời gian để nàng đi từng bước thật chậm nữa.

“Khuê nữ, chuyện Vân gia ta sẽ giúp con. Trên đường tới đây ta cũng đang tìm cách giải quyết vấn đề của Vân gia, chỉ tiếc cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì. Người âm thầm khống chế Thân Đồ gia có năng lực quá cao, ta tìm lâu vậy mà vẫn không tìm được.”

“Có thể làm cho gia tộc Thân Đồ phát triển trong tích tắc, mạnh mẽ giành lấy vị trí gia tộc nhất đẳng, rồi lặng lẽ ra tay với người Vân gia, người hoặc thế lực này... Con nghĩ mình cũng đoán được phần nào rồi.” Vân Phong khẽ nói, giọng đầy lạnh lung. Nhằm vào Vân gia như vậy, không phải tổ chức thần bí thì là gia tộc nào đó trong bốn gia tộc cổ xưa. Biết bí mật của Vân gia, trừ họ ra còn ai nữa chứ.

Ân oán giữa các gia tộc cổ xưa à... Vân Phong âm thầm suy tư. Là vì mảnh ghép bản đồ? Cho dù lấy được cái của Vân gia, thì trong thế giới loài người cũng chỉ có bốn, dù có đủ cũng vẫn phải tìm tiếp hẳn tám miếng nữa.

Vân Phong nghĩ tới đây sắc mặt trầm xuống. Không, cũng có lẽ những miếng khác đều đã rơi vào tay họ.

“Khuê nữ, con biết là ai à?” Triển Ly hỏi, Vân Phong mở miệng: “Không chắc, chỉ là do con phỏng đoán.”

Triển Ly hít một hơi: “Ta tìm lâu vậy vẫn không có tin tức gì, có thể thấy người đó ẩn giấu rất sâu. Gia chủ Thân Đồ cũng chưa từng thấy người đó, người đưa chỉ thị tới Thân Đồ gia chỉ là người hầu của kẻ đó mà thôi.”

Vân Phong nhếch môi. Ẩn trốn sâu như vậy tức là người nọ sợ bị phát hiện, cũng không muốn cho người khác biết mình đang làm gì.

“Khuê nữ, ta dẫn con tới chỗ này.” Triển Ly đứng lên, hai tay kéo Vân Phong dậy. Vân Phong hỏi: “Đi đâu?”

Triển Ly cười: “Một mình ta vào lấy, không bằng dẫn con tới đó tự chọn thứ mình thích. Con phải biết, người khống chế Thân Đồ gia không keo kiệt chút nào, đồ trong bảo kính không tệ đâu.”

Vân Phong ngẩn ra, chẳng lẽ cha nuôi muốn dẫn nàng tới chỗ bảo kính?

“Tộc Thân Đồ vốn không nên có những thứ này. Mất đi... Cũng đáng thôi.” Sắc mặt Triển Ly trầm xuống. Vân Phong ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Đúng vậy, nếu người khống chế Thân Đồ gia nhằm vào Vân gia, vậy thì nàng không cần khách khí. Cho dù lần này dọn sạch cái bảo kính kia cũng được. Là đồ tốt, vậy nàng sẽ lấy hết tạo phúc cho Vân gia.

“Được. Nếu nói vậy con cũng cũng không cần khách khí.” Vân Phong cười. Triển Ly nghe vậy cũng vui vẻ: “Vậy mới giống khuê nữ của ta chứ. Lần này chúng ta thoải mái chút, lấy được bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu.”

Vân Phong cười thầm, có Long Điện trong tay, lần này bảo kính của Thân Đồ gia sẽ bị moi sạch.

Triển Ly là người thuộc phái hành động, Vân Phong cũng phối hợp, quyết tâm muốn cướp sạch bảo kính của Thân Đồ gia. Triển Ly dẫn nàng tới gần Thân Đồ gia, để phòng ngừa xảy ra chuyện, Nhục Cầu ngoan ngoãn vào vòng tay của Vân Phong. Lúc tới gần khu vực của Thân Đồ gia, Vân Phong đã cảm nhận được vài khí tức rất mạnh, toàn là cấp bậc Tôn Thần.

Cao thủ Tôn Thần của Thân Đồ gia nhiều tới vậy, chắc hẳn sau khi leo lên cái bảo toạ gia tộc nhất đẳng họ cũng chột dạ, lại thêm sự tồn tại của bảo kính nên sợ bị người ta ghé thăm. Vân Phong thử cảm nhận, khí tức của mấy Tôn Thần này tràn lan, bảo vệ mỗi một tấc chung quanh Thân Đồ gia, dù là trên không hay bất kì góc nào. Nếu thực lực không cao hơn họ, rất khó có thể lặng lẽ lẻn vào Thân Đồ gia được.

Triển Ly cười khẩy, lấy một cái bình nhỏ ra. Vân Phong hiếu kỳ nhìn thử, chất lỏng trong bình có màu trong suốt, gần như trùng màu với cái bình: “Cái này cũng là thứ ta lấy trong bảo kính ra. Chỉ cần vài giọt, dù là ai cũng không phát hiện được chúng ta.”

Triển Ly nhỏ chất lỏng xuống tay, chất lỏng thẩm thấu vào làn da, cảnh tượng khiến Vân Phong giật mình xuất hiện. Triển Ly dần biến thành trong suốt, đến cuối cùng chỉ còn lại có một hình dáng nhỏ xíu, khí tức của ông cũng biến mất sạch sẽ. Nếu không phải tận mắt thấy ông biến mất, Vân Phong hoàn toàn không biết có Triển Ly tồn tại.

Triển Ly cười khúc khích: “Nào, giơ tay ra đây.”

Vân Phong đưa tay ra, Triển Ly nhỏ vài giọt vào tay nàng. Vân Phong chỉ thấy chất lỏng trong suốt nọ nhanh chóng thẩm thấu vào da mình, cảm giác mát lạnh lan toả toàn thân, xua sạch thân nhiệt trên người nàng. Vân Phong giơ tay lên, ngạc nhiên nhìn thân thể mình gần như trong suốt, khí tức cũng đã biến mất.

“Chất lỏng này có thời hạn, chúng ta phải nhanh lên.” Triển Ly nói xong kéo Vân Phong vào trong, Vân Phong im lặng theo sau Triển Ly. Lúc bước vào khu vực của Thân Đồ gia, khí tức Tôn Thần lướt tới. Vân Phong nín thở, khí tức Tôn Thần xuyên qua người nàng không hề dừng lại, hiển nhiên không phát hiện được gì. Vân Phong thả lỏng, thầm cảm thán dược tễ này quá thần kì.

Hai người đi thẳng vào trong Thân Đồ gia, không ít khí tức của các cao thủ đảo qua người cả hai, nhưng đều không phát hiện được gì. Triển Ly cười đắc ý, giờ Vân Phong mới phát hiện hóa ra tính cách của cha nuôi mình hoạt bát tới vậy.

Muốn vào bảo kính của Thân Đồ gia thì phải vào sân riêng của Thân Đồ gia chủ, vì lối vào bảo kính ngay tại trong phòng riêng của ông ta, có thể thấy Thân Đồ gia chủ coi trọng nó tới mức nào. Hai người đi vào phòng Thân Đồ gia chủ, Thân Đồ gia chủ chưa về. Triển Ly quen thuộc dẫn Vân Phong vào trong phòng, xoay cái gì đó trên giá sách, mặt thay đổi, một Truyền tống trận nhanh chóng hình thành.

Triển Ly cắt tay mình bôi máu lên đó, rồi kéo Vân Phong vào Truyền tống trận: “Truyền tống trận chỉ nhận khí tức huyết mạch của Thân Đồ gia, mong là chiêu này có tác dụng.” Truyền tống trận sáng lên, không bài xích Vân Phong, nhưng rõ ràng có lực cản tồn tại, Triển Ly và Vân Phong không dùng Truyền tống trận được, khi quầng sáng tan hết cả hai vẫn còn đứng trong phòng Thân Đồ gia chủ.

“Sao vậy? Lần trước ta vào được mà.” Triển Ly nhíu mày. Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, Vân Phong vội kéo Triển Ly ra khỏi Truyền tống trận, Triển Ly nhanh chóng dọn mọi thứ về vị trí cũ. Hai người vừa làm xong, vừa lúc cửa phòng bị đẩy ra.

Thân Đồ gia chủ đi vào, mắt sắc lẻm nhìn về phía Vân Phong và Triển Ly. Triển Ly kéo Vân Phong ra sau bảo vệ, bóng người cao lớn hoàn toàn che khuất nàng. Năng lượng Tôn Thần khổng lồ truyền ra từ cơ thể Thân Đồ gia chủ dò xét khắp phòng mấy lần. Vân Phong nín thở, Thân Đồ gia chủ không phát hiện được hai người, đen mặt đi vào ngồi xuống ghế.

“Thân Đồ gia chủ.” Một giọng nói chậm rãi truyền đến. Vân Phong và Triển Ly đứng trong góc thấy một người đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện. Thân Đồ gia chủ thấy người nọ xuất hiện thì cung kính đứng dậy bước qua: “Sứ giả đại nhân.”

Triển Ly cau mày, người cứng ngắc. Vân Phong cũng nín thở, đây chính là người âm thầm truyền tin cho Thân Đồ gia chủ, đeo mặt nạ... Không muốn cho kẻ khác biết mặt mình tới vậy à? Người mang mặt nạ trực tiếp bước lại ngồi xuống, Thân Đồ gia chủ đứng sang bên cạnh: “Sứ giả đại nhân tới có gì căn dặn?”

“Thân Đồ gia chủ, ta nghe nói... Thân Đồ Uyên Ly chạy trốn phản bội Thân Đồ gia đã xuất hiện?”

Sắc mặt Thân Đồ gia chủ trầm xuống, cuối cùng gật đầu: “Phải, thằng nghịch tử đó đã về.”

“Nghịch tử? Đúng là Thân Đồ gia chủ nhớ tình xưa nhỉ. Thân Đồ Uyên Ly đó từng hùng hồn nói muốn rời khỏi tộc Thân Đồ, vậy mà ông còn gọi gã ta là nghịch tử? Chậc chậc, tình cha con của Thân Đồ gia chủ làm người ta cảm động quá.”

Thân Đồ gia đen mặt đứng ở đó không nói được lời nào. Giọng người mang mặt nạ dần lạnh lùng: “Ta chỉ tới nhắc nhở Thân Đồ gia chủ, đã sắp tới thế lực tăng tiến, để Vân gia về Nội vực đã là một lỗi lớn, ông không được để xảy ra sai lầm gì nữa. Nếu Thân Đồ Uyên Ly dám cản đường, Thân Đồ gia chủ phải biết mình nên làm gì.”

Thân Đồ gia chủ đứng đó: “Xin sứ giả yên tâm. Nếu Triển Ly dám cản trở, ta sẽ không nhân từ nương tay, sẽ diệt cỏ tận gốc!”

“Thân Đồ gia chủ đã nói vậy, ta cũng yên tâm. Lần thế lực tăng tiến này, Thân Đồ gia phải giữ được vị trí gia tộc nhất đẳng, còn phải đuổi Vân gia ra khỏi Nội vực, khiến chúng không bao giờ quay lại được nữa. Bồi dưỡng thế lực của Thân Đồ gia, trong bảo kính có không ít đồ tốt. Lần này Thân Đồ gia đừng làm cho người thất vọng.”

Thân Đồ gia chủ gật đầu: “Xin sứ giả yên tâm, lần này Thân Đồ gia sẽ dốc hết tất cả, đánh cho Vân gia tan tác.”

Sứ giả mặt nạ hài lòng cười, mắt nhìn sang vị trí của Truyền tống trận: “Đồ trong bảo kính Thân Đồ gia chủ phải bảo vệ thật tốt, bằng không thì không đền bù nổi tổn thất đâu.”

“Xin sứ giả yên tâm. Truyền tống trận không có khí tức của ta thì không mở được đâu.”

Sứ giả mặt nạ hài lòng gật đầu, đứng dậy ra ngoài. Thân Đồ gia chủ tự mình đứng dậy tiễn. Hai người ra ngoài, Triển Ly mới lạnh lùng lên tiếng: “Hóa ra là lão già đó lại tăng thêm phòng thủ.”

Vân Phong cười khẩy, lật tay một cái, ngọc bội Chỉ Linh lập tức hiện ra, khí tức của Thân Đồ gia chủ đã được lưu vào đó.

Muốn đánh Vân gia tan tác? Vân Phong nhếch môi, ta dọn sạch bảo kính của lão trước, khiến lão mất sạch mọi thứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.