Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 513




Sau trận đụng độ giữa Vân gia và Bạch gia, Vân thành lại trở về vẻ yên lặng vốn có. Một phần vì Vân gia toạ lạc ở chỗ sâu nhất trong Vân thành, lại thêm Mộc Thương Hải dùng không gian phong tỏa ngăn cách, Vân thành không bị tổn hại gì nhiều. Dù đại trạch Vân gia bị huỷ hơn nửa, nhưng người Vân gia không ai oán giận, vì không lâu nữa Vân gia sẽ về lại Nội vực.

Ngược lại Bạch gia có thể nói là xuống dốc hoàn toàn. Gia chủ Bạch Chi Vu mất mạng ở Vân gia, Dược tễ sư Bạch Khánh Phong rời khỏi Bạch gia, Bạch Khinh Ngôn nổi bật trong lớp trẻ Bạch gia chết. Có thể nói Bạch gia xem như sụp đổ chỉ trong một ngày, sớm muộn gì cũng sẽ bị loại bỏ khỏi mười thành. Nhưng dù người của Bạch gia oán hận Vân gia thế nào cũng không làm được gì. Gia chủ đã chết, những người còn lại dù có một trăm lá gan cũng không dám đến gây chuyện. Huống hồ Vân gia đã quyết định ngày về Nội vực, thân phận và địa vị đâu còn giống như xưa.

Đây có thể nói là lần thay đổi rõ nhất của mười thành, Người phức tạp nhất không ai khác là Khương gia. Dù không đạt được tư cách vào Nội vực, nhưng Vân gia rời khỏi, Bạch gia xuống dốc, thiên hạ ngoài vòng thực lực xem như thuộc về Khương gia, ít nhiều cũng được xem là có thu hoạch.

Không lâu sau trận đại chiến giữa Vân gia và Bạch gia đã truyền tới tai các thành khác. Họ chỉ cảm thán lá gan và dã tâm hung ác của Bạch Chi Vu. Quan hệ bao nhiêu năm của hai nhà cứ thế bị huỷ hoại trong chốc lát, thật đúng là rất khó tưởng tượng. Vân gia thì chẳng sao, Bạch gia thì đúng là gậy ông đập lưng ông. Mà mấy chuyện bàn tán này cũng chỉ lan truyền lặng lẽ. Thân phận Vân gia đã khác xưa, mấy thành khác ít nhiều cũng có kiêng kị.

Mà trong thời gian này Vân gia đều dành để nghỉ ngơi lại sức, xây lại nhà cửa bị huỷ hoại, chỉ xây đơn giản để ở được người thôi. Trên dưới Vân gia đều dốc lòng tu tập, vì chuẩn bị nghênh đón thử thách sau khi vào Nội vực, vì không để bất kì ai có lòng khinh rẻ Vân gia.

Trên dưới đoàn kết một lòng, cố gắng tiến bộ. Không khí này khiến các trưởng bối Vân gia rất vui mừng và kiêu ngạo. Ba vị trưởng lão Vân gia thở phào một hơi. Nói cho cùng, Vân gia có thể đi tới hôm nay đều là nhờ chí tiến thủ này, và cũng là vì Vân Phong.

Bạch Khánh Phong vốn đã hấp hối, trong thời gian này cũng dần khoẻ lại. Gã đã tỉnh, chỉ có điều người vẫn còn rất yếu nên vẫn ở lại trong sân của Vân Tường. Dù Bạch Khánh Phong mang họ Bạch, nhưng những gì gã làm vì Vân gia, ai nấy đều biết. Từ đáy lòng người Vân gia cũng đã chấp nhận gã ở rể. Sau khi Bạch Khánh Phong tỉnh lại, Vân Tường vẫn gánh trách nhiệm chăm sóc gã. Dù nàng ta rất không tự nhiên, nhưng ngày nào Bạch Khánh Phong cũng cười rất vui vẻ.

“Đồ ngốc, uống thuốc đi!” Vân Tường đẩy cửa vào thì thấy Bạch Khánh Phong tựa người trên giường ngẩn người. Vân Tường bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết gã đang cười cái gì, có gì vui đâu chứ?

Bạch Khánh Phong ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ấm áp: “Tiểu Tường.”

Vân Tường bị ánh mắt và giọng điệu này làm cho bối rối, mặt đỏ lên: “Gọi cái gì! Uống thuốc!” Nàng ta nhét chén thuốc vào tay Bạch Khánh Phong. Bạch Khánh Phong cười, mắt ấm áp nhìn Vân Tường, uống cạn chén thuốc.

Bây giờ Bạch Khánh Phong không còn gánh nặng gì nữa. Gã suýt bị cha ruột giết chết, đã hoàn toàn mất hết tình cảm với Bạch gia và Bạch Chi Vu. Lại nói bao năm nay gã đã dùng năng lực chế dược của mình giúp Bạch gia không ít, nói cho cùng gã cũng không nợ nần gì Bạch gia nữa. Nếu không phải nhờ Vân Tường và Vân gia, cái mạng này của gã chắc đã mất ở Bạch gia rồi.

“Có thể gặp được nàng, tốt quá.” Bạch Khánh Phong trầm giọng nói một câu. Sắc mặt Vân Tường thay đổi, thô lỗ cầm chén thuốc về: “Nói mê sảng gì đó, ta sẽ không để chàng có việc gì đâu.”

Bạch Khánh Phong khẽ cười, gật đầu: “Ừ, ta biết nàng quan tâm ta mà.”

Vân Tường đỏ mặt, căm tức trừng Bạch Khánh Phong. Gã ngốc này ngày càng to gan, hồi trước làm gì dám nói mấy câu này, ai dạy gã vậy?

“Khánh Phong ca, huynh đỡ hơn chút nào chưa?” Cửa lại bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ thò vào, thấy Vân Tường cũng ở đây thì thè lưỡi: “Tiểu Tường tỷ, tỷ cũng ở đây ạ...”

Vân Tường nhìn Vân Tiêu Tiêu như đang làm gì lén lút, sắc mặt trầm xuống: “Tiêu Tiêu, xem ra muội rất hay tới thăm gã ngốc này nhỉ?”

Vân Tiêu Tiêu le lưỡi, bước vào đóng cửa. Bạch Khánh Phong nằm ở trên giường cười ha hả. Vân Tường hiểu ngay, nheo mắt lại: “Tiêu Tiêu, không phải mấy câu gã ngốc này nói là do muội dạy đó chứ?”

Vân Tiêu Tiêu thấy Vân Tường sắp nổi giận, vội ngẩng đầu lên: “Tiểu Tường tỷ, muội chỉ bảo Khánh Phong ca có chuyện thì cứ nói thẳng... Chuyện hai người, mọi người đều biết mà...”

“Nha đầu này!” Vân Tường đỏ mặt cười mắng một câu. Bạch Khánh Phong mở miệng: “Tiểu Tường, ta còn phải cảm ơn Tiêu Tiêu. Không có muội ấy, tới giờ ta vẫn không biết tâm ý của nàng.”

“Tâm ý gì của ta chứ. Gã ngốc chàng đừng nghe người ta nói lung tung!” Mặt Vân Tường đỏ rần. Bạch Khánh Phong nhìn lại thấy cực kì xinh đẹp. Nếu như không phải thân thể quá yếu, gã sẽ bước lại ôm nàng vào lòng.

Vân Tiêu Tiêu thấy Vân Tường ngượng vậy cũng cười, nhưng khuôn mặt nhỏ chợt nghĩ tới gì đó, lại xụ xuống: “Nếu Tiểu Phong tỷ có thể tỉnh lại, thấy Tiểu Tường tỷ và Khánh Phong ca như vậy, sẽ rất vui vẻ cho xem.”

“Vân Phong?” Bạch Khánh Phong nhướn mày: “Nàng ta vẫn chưa tỉnh à?”

Vân Tiêu Tiêu gật đầu: “Muội mới từ chỗ Tiểu Phong tới đây, còn chưa tỉnh.” Sắc mặt buồn hẳn đi.

Vân Tường nghe vậy mặt cũng trầm xuống. Từ khi tinh thần lực của Vân Phong khô kiệt thì nàng đã chìm vào hôn mê, chưa từng tỉnh lại.

“Đã sắp nửa năm, gã ngốc cũng tỉnh rồi, sao muội ấy vẫn còn chưa tỉnh?” Vân Tường lo lắng muốn đi qua thăm, Vân Tiêu Tiêu cản lại ngay: “Tiểu Tường tỷ, để Tiểu Phong tỷ an tâm chữa trị đi. Có Khúc Lam Y, Tiểu Phong tỷ sẽ bình an vô sự. Muội nghe đại trưởng lão nói, Khúc Lam Y là Ma pháp sư quang hệ!”

Vân Tường và Bạch Khánh Phong không cảm thấy có gì bất ngờ cả. Bạch Khánh Phong còn sống cũng là nhờ Khúc Lam Y. Phải rồi, có hắn ở đây, sao Vân Phong xảy ra chuyện được.

“Đừng quá lo lắng. Vân Phong cát nhân thiên tướng, xưa giờ ông trời vẫn luôn che chở nàng ấy, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.” Bạch Khánh Phong mở miệng, rồi tự bật cười: “Nàng đừng quên bản lĩnh của nàng ấy. Dược tễ sinh mạng thêm Quang nguyên tố cho dù người chết cũng có thể kéo về nửa cái mạng. Tinh thần lực nàng ấy chỉ bị khô kiệt thôi. Chắc là vì quá mức khô kiệt, nên dù gần nửa năm vẫn chưa thể khôi phục lại.”

Vân Tường nghe Bạch Khánh Phong nói vậy cũng yên tâm hơn. Chỉ cần Vân Phong không có nguy hiểm tới tính mạng là được rồi.

Quả thực Vân Phong không có nguy hiểm tính mạng. Trong chiến đấu, tinh thần lực khô kiệt với Ma pháp sư và Triệu hồi sư là đòn trí mạng. Nhưng nếu không phải trong trạng thái chiến đấu thì không có gì đáng ngại. Tu dưỡng tinh thần lực lại là được, đợi khi không gian tinh thần được lấp kín sẽ lại khôi phục như cũ.

Nửa năm này Vân Phong không tỉnh lại làm Khúc Lam Y vẫn canh giữ bên người nàng luống cuống. Không gian tinh thần của Vân Phong đã được lấp đầy từ một tháng trước, hắn cứ nghĩ nàng sẽ tỉnh lại nhưng đã qua một tháng mà nàng vẫn cứ hôn mê.

“Rốt cuộc là chỗ nào không đúng...” Khúc Lam Y ngồi bên giường, đôi mắt đen chăm chú nhìn giai nhân vẫn luôn nhắm mắt hôn mê trên giường. Quang nguyên tố thăm dò đưa vào thân thể nàng, không gian tinh thần đã khôi phục, người cũng không còn chỗ nào bị thương.

“Na na, Phong Phong na, na!” Nhục Cầu ngồi gần bên mặt Vân Phong, cái đuôi vỗ về mặt nàng, như muốn gọi nàng dậy, nhưng Vân Phong vẫn không tỉnh lại.

“Na, Phong Phong na!” Nhục Cầu duỗi móng vuốt nhỏ của mình ra gãi lên mặt Vân Phong mấy cái, rồi lại đẩy đẩy. Vân Phong vẫn như cũ, Nhục Cầu chán chường rũ cái đầu nhỏ xuống, rồi đột nhiên lại ngẩng lên, giận dữ trừng Khúc Lam Y kêu: “Na, na na, Phong Phong na!”

Khúc Lam Y cững trừng mắt tức giận: “Tiểu Phong Phong thế này, ngươi cho là ta không lo lắng à?”

Khuôn mặt đáng yêu của Nhục Cầu nhăn lại dữ tợn, thân thể nhỏ nhắn co lại, lớp lông trắng mềm dựng đứng cả lên: “Na na, na!”

Khúc Lam Y lạnh lùng cười: “Ngươi chưa có tư cách dạy dỗ bổn thiếu gia đâu!”

“Khúc Lam Y!” Mộc Thương Hải xuất hiện, thấy một người một thú đang giương cung bạt kiếm, lời tính nói nghẹn lại trong miệng.

Nhục Cầu thấy Mộc Thương Hải thì thả lỏng người, cuộn lại nằm cạnh Vân Phong không nhúc nhích gì nữa. Khúc Lam Y quay đầu lại, nhìn Mộc Thương Hải: “Sao vậy?”

Mộc Thương Hải nhìn Nhục Cầu ngoan ngoãn nằm, mở miệng nói: “Người bên Nội vực đến, nói rõ muốn gặp Vân Phong.”

Khúc Lam Y nghe vậy nhướn mày, cười khinh thường: “Nói muốn gặp là gặp à? Ba vị trưởng lão Vân gia nói thế nào?”

t r

u y e n c u a t u i n❊e t “Ba vị trưởng lão từ chối, người từ Nội vực đến không vui.”

Khúc Lam Y nhíu mày: “Người từ Nội vực tới đây lúc này, lại nói rõ muốn gặp Tiểu Phong Phong, chắc chắn có mục đích gì đó.”

Mộc Thương Hải gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy. Liệu có phải người mặc hắc bào đó có quan hệ với ai trong Nội vực không?”

Khúc Lam Y cười khẩy: “Không nghĩ cũng biết là như vậy rồi. Ngươi canh chừng ở đây, ta ra ngoài nhìn thử xem.”

Mộc Thương Hải gật đầu. Nhục Cầu nghiêng đầu trừng Khúc Lam Y, Khúc Lam Y nhếch môi: “Cục Lông, với năng lực của ngươi thì bảo vệ Tiểu Phong Phong chắc không thành vấn đề nhỉ?”

Nhục Cầu gầm gừ, đuôi quét qua một cái, Khúc Lam Y cười rồi quay người đi ra ngoài. Mộc Thương Hải bất đắc dĩ lắc đầu, mắt nhìn khuôn mặt vẫn ngủ say của Vân Phong. Nếu như không phải biết nàng từng trải qua trận chiến nguy hiểm đó, gã sẽ cho rằng nàng chỉ đang chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.

“Vân Phong, muội nên tỉnh lại rồi đó...” Mộc Thương Hải cảm thán một câu, ngồi trên ghế gần giường. Nhục Cầu xoay người mắt ngấn nước nhìn Vân Phong, bên trong là lo lắng và bất an nói không nên lời.

Phòng lại chìm vào yên lặng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của giai nhân đang nằm trên giường. Vân Phong bây giờ không nghe được tiếng của Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải, không nghe được tiếng gọi của Nhục Cầu, ý thức của nàng chìm trong bóng tối, đi sâu trong nội tâm, vào không gian thế giới riêng của nàng.

- --

Người chìm trong bóng tối trôi nổi về trước. Vân Phong cực kỳ bình tĩnh, nhìn bóng tối trôi qua người mình. Vân Phong nhìn phía trước, tiếng xiềng xích quét đất lại vang lên. Đột nhiên, thân thể đang trôi của nàng dừng lại. Vân Phong vừa thở phào, đã nghe có giọng nói từ bóng tối truyền ra.

“Vân Phong?”

Vân Phong nheo mắt: “Là ta.”

“Ha ha ha. Ta không ngờ ngươi trông thì chín chắn thận trọng, nhưng làm việc lại lỗ mãng như vậy. Dung hợp năm hệ... Ngươi không sợ nếu sơ xuất chút thì mình sẽ nổ chết à?”

Vân Phong nhếch môi, trước mắt vẫn là bóng tối. Nàng không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, chỉ có thể nhìn vào bóng tối trả lời giọng nói đó: “Lúc ấy tình hình quá nguy hiểm, ta chỉ có thể chọn cách lỗ mãng đó.”

“Hừ! Ta chỉ có thể nói là mạng ngươi quá lớn!”

Vân Phong cười. Giọng nói kia có hơi mất kiên nhẫn: “Lần này ngươi tìm ta làm gì?”

Vân Phong cứng người, giọng trầm hơn: “Tiền bối... Có biết gì về cái tổ chức thần bí đó không? Cho dù là chỉ đôi câu vài lời cũng được!”

Giọng nói trong bóng tối trầm ngâm một lúc lâu: “Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì? Sao? Ngươi cho rằng bây giờ mình có thể chống lại chúng? Đúng là không biết tự lượng sức.”

“Thực lực của mình thế nào ta rất rõ ràng, ta sẽ không mạo hiểm làm gì cả. Nhưng tổ chức thần bí kia cứ nhìn chằm chằm Vân gia mãi, tại sao... Chẳng lẽ là vì người.”

“Ha ha ha ha ha!” Tiếng cười điên cuồng vang lên, ngay sau đó đôi mắt to đỏ như máu xuất hiện giữa bóng tối, ngay trước mặt Vân Phong: “Vân Phong, ngươi biết thứ chúng muốn là ta đang ở trong người ngươi à?”

Đôi mắt to màu máu tản ra ánh sáng đỏ dừng ngay trước mặt Vân Phong, thậm chí Vân Phong có thể cảm giác được hơi ấm toả ra từ đôi mắt nọ.

“Rất đơn giản.” Vân Phong cười khẽ, làm đôi mắt đỏ ngẩn ra: “Nếu như họ làm vậy là để giành được ngươi, nên bắt từng người trong Vân gia để thăm dò, chứ không nên chỉ nhắm vào mình Triệu hồi sư.”

Đôi mắt màu máu nheo lại đầy ác ý. Vân Phong càng cười to hơn: “Ngươi lừa ta là muốn ta thả ngươi ra, tạm thời đừng nghĩ thì hơn.”

“Ha ha!” Tiếng xiềng xích lại vang lên, như có thứ gì cực lớn đang bực bội đi qua đi lại: “Cho dù như thế, sao ngươi biết thứ chúng muốn là gì?”

“Biết chứ. Thứ chúng muốn đơn giản là huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia, hơn nữa phải là tinh thuần nhất, đặc biệt nhất.” Vân Phong hét to một tiếng, sắc mặt sầm xuống, tay siết chặt: “Linh hồn nhị ca ta vô duyên vô cớ xuất hiện ở Trung đại lục. Hồn niệm của tổ tiên Vân Lan bị cướp đi. Tất cả những gì Vân gia gặp phải, đều có liên quan tới chúng. Ta có thù không đội trời chung với chúng. Cho nên...” Vân Phong ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt dữ tợn nọ: “Nếu như ngươi biết, xin hãy nói cho ta biết đi.”

“Ha ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất ta từng nghe!” Đôi mắt màu máu đầy hung ác: “Ta biết thì phải nói cho ngươi biết à?”

Vân Phong nhếch môi: “Vậy ngươi có muốn ra ngoài không?”

Đôi mắt đỏ ngẩn ra: “Ngươi chịu thả ta ra? Tiểu nha đầu, ngươi đừng nói đùa!”

Vân Phong lắc đầu: “Chúng ta không ngại giao dịch một lần, được chứ?”

“Giao dịch?” Tiếng xiềng xích quét đất vang lên, Vân Phong kiên nhẫn chờ đợi. Tiếng xiềng xích vang lên rất lâu, làm không gian yên tĩnh trở nên ầm ĩ, cuối cùng nó im bặt.

“Vân Phong, ngươi nói thật không? Nếu ngươi lừa ta, tin ta đi, ngươi sẽ không muốn sống tiếp nữa đâu.”

Tiếng cười sang sảng truyền khắp không gian, Vân Phong nhìn đôi mắt màu máu khổng lồ còn to hơn mình: “Giao dịch tất nhiên là phải công bằng, lấy niềm tin làm cơ sở. Nếu ngươi không tin ta, vậy xem như ta chưa nói gì đi.”

Đôi mắt màu máu nheo lại, thăm dò nhìn Vân Phong thật kỹ: “Hừ! Tin ngươi một lần cũng không sao. Nếu dám giở trò, vậy tới cuối cùng kẻ chịu thiệt cũng là ngươi.”

Vân Phong gật đầu: “Nếu nhận lời, ngươi phải biết rõ điều kiện giao dịch là gì. Ngươi nói cho ta biết tất cả những gì mình biết về tổ chức đó. Còn ta... Hứa sẽ vào lúc mình đủ năng lực, thả tự do cho ngươi!”

“Lúc ngươi đủ năng lực?” Đôi mắt màu máu nghi hoặc hỏi lại.

Vân Phong cười: “Chính ngươi cũng rõ mà, giờ ta không có năng lực thả ngươi đi, thậm chí còn chẳng nhìn thấy rõ diện mạo của ngươi.”

“Hừ! Đã biết!” Đôi mắt màu máu nhắm lại, Vân Phong hài lòng nhếch miệng. Nếu thật là Vân gia nhốt con quái thú này trong huyết mạch của mình, xem ra, việc nàng có thể vào đây không phải là ngẫu nhiên.

“Về tổ chức trong miệng ngươi, ta không rõ nó có phải cái ta biết không. Nếu như không phải cùng một cái, ước định giữa hai ta vẫn có hiệu lực.”

Vân Phong trầm ngâm: “Đa số bọn chúng đều dùng Ám nguyên tố, mặc áo đen, có một dấu ấn phức tạp thần bí. Đương nhiên nếu ngươi muốn chắc chắn hơn thì vẫn được.” Nàng lật tay, một cái lọ nhỏ xinh xuất hiện. Vân Phong mở nắp ra, có thứ trôi nổi ra ngoài định bỏ trốn. Vân Phong giơ tay tóm lại, bắt lấy linh hồn thể màu trắng ngà đó.

“Vân Phong, thả ta ra!” Linh hồn gã đội mũ trùm điên cuồng vùng vẫy trong tay Vân Phong.

Vân Phong cười khẩy, nhìn đôi mắt màu máu trước mặt: “Ngươi có nhìn rõ chưa?” Cầm linh hồn thể trong tay đưa tới trước mắt đôi mắt màu máu, linh hồn thể của gã đội mũ trùm đột nhiên im lặng, vừa quay đầu lại đã tiếp tục vùng vẫy điên cuồng.

“Vân Phong, thả ta về! Mau thả ta về!” Gã đội mũ trùm bị đôi mắt màu máu nhìn chằm chằm, run rẩy kêu la, liều mạng muốn bay vào cái chai trong tay Vân Phong. Đôi mắt màu máu nhìn gã ta: “Ha ha, không ngờ ngươi lại tóm được một kẻ đó.”

Vân Phong nhét linh hồn thể nọ vào bình. Lúc này gã đội mũ trùm không còn suy nghĩ bỏ trốn nữa mà ngoan ngoãn nằm im trong chai. Vân Phong đóng nắp chai cất đi: “Có giống những gì ngươi biết không?”

“Giống. Chỉ có người từ cấp bậc Tôn Thần trở đi mới có thể có linh hồn thể. Nhưng kẻ ngươi bắt được, từ khi còn ở cấp thấp đã có thể giữ được linh hồn thể của mình.”

“Từ cấp Tôn Thần trở đi có thể giữ linh hồn thể?” Vân Phong ngạc nhiên, đôi mắt đỏ loé lên.

“Sao, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói, từ cấp Tôn Thần trở đi sẽ thành bất tử?”

Vân Phong ngạc nhiên, trên cấp Tôn Thần đều bất tử... Nói cách khác, Bạch Chi Vu không chết. Ít nhất chỉ có nhục thể của lão ta bị huỷ, nhưng có thể linh hồn thể của lão ta đã chạy trốn. “Coi như ngươi may mắn, sức mạnh khi ngươi dung hợp năm hệ toả ra, dù là linh hồn thể cũng sẽ bị đánh tan tành. Bằng không ngươi cho rằng sao đám Tôn Thần đó phải chạy trối chết như vậy?”

Vân Phong thở phào một hơi. Nàng không mong giữ lại mầm hoạ nào, cho lão cơ hội nghỉ ngơi lấy sức xong, nhất định lão sẽ ngóc đầu lại. Nhổ cỏ đương nhiên phải nhổ tận gốc.

“Xem ra chuyện ngươi biết cũng là chuyện ta cần biết.” Vân Phong cười khẽ, đôi mắt màu máu loé lên: “Nếu ngươi muốn biết, vậy ta nói cũng không sao. Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ giao dịch giữa chúng ta, ta chờ ngày ngươi thực hiện lời hứa của mình.”

Vân Phong cười: “Được, một lời đã định!”

- --

Đại trạch Vân gia bị huỷ hơn nửa, nhưng sảnh chính vẫn còn. Sau mấy tháng làm việc gấp rút, những chỗ bị huỷ đã được dọn dẹp sạch sẽ, bắt đầu xây dựng lại. Đa phần người Vân gia đều lao đầu vào tu tập, không khí sau đình viện Vân gia mơ hồ tràn ngập một màu vàng nhàn nhạt. Đó chính là Kim Đỉnh dịch đã dung hợp vào trong không khí. Dưới sự trợ giúp của Kim Đỉnh dịch, cho dù lớp trẻ Vân gia đều từng bị ám hại đã cũng có tiến bộ không nhỏ.

Vào hôm nay, Vân gia nghênh đón vài vị khách rất đặc biệt. Nội vực cử người tới, lần này là để dẫn Vân gia đi Nội vực, nhưng trước khi tới Nội vực cũng phải làm khó Vân gia một phen.

“Chúc mừng Vân gia đã đạt được cơ hội vào Nội vực, lần này phải giữ cho chắc đó.”

Lần này Nội vực có ba người tới, thực lực đều là cấp Tôn Thần. Ba vị trưởng lão Vân gia và Vân Tường tiếp họ ở chính sảnh, ba người nhìn quanh hỏi: “Sao không thấy Vân Phong? Sao hả, là thân phận ba chúng ta không đủ để Vân Phong ra đây đón à?”

“Các vị tiền bối, Vân Phong...” Vân Tường muốn mở miệng, nhưng ba người không cho nàng ta cơ hội nói hết lời: “Đám trẻ bây giờ tự cho mình có chút bản lĩnh nên chẳng thèm để ai vào mắt cả, tự cho mình là trời là đất luôn.”

“Triệu hồi sư ngũ hệ đúng là rất tuyệt. Nhưng nếu cứ giữ thái độ ngạo mạn thế này, vậy thành tựu sau này cũng chẳng được bao nhiêu đâu.”

Vân Tường bị ngắt lời, cắn răng đứng đó, nghe ba người nọ không ngừng châm chọc. Tam trưởng lão Vân gia tức điên, hậu bối ưu tú của nhà mình sao có thể mặc họ tuỳ ý nhục mạ như vậy. Vả lại câu nào cũng là nhận xét phiến diện.

Nhị trưởng lão Vân gia giữ chặt tam trưởng lão, liếc nhìn ông một cái. Vân gia không lạ gì ba người này. Bọn họ là người của gia tộc trong Nội vực đối đầu với Vân gia ngày xưa, Bách Lý gia tộc. Châm chọc khiêu khích thế này chắc chắn là do có người bày mưu đặt kế, cố ý làm vậy, mà đã vậy thì cần gì phải chấp nhặt.

Đại trưởng lão Vân gia cười ha hả, không hề nổi giận. Đợi ba người tự biên tự diễn xong mới mở miệng: “Ba vị nói xong chưa? Nếu nói xong rồi thì cho ta hỏi một câu, khi nào lên đường?”

Ba người Bách Lý gia tộc thấy họ không để tâm càng không hề nổi giận, bực mình nói: “Gấp cái gì? Chúng ta chưa gặp được Vân Phong, sao lên đường được?”

“Sao vậy, chúng ta tới đây lâu vậy, sao Vân Phong còn chưa ra gặp mặt?”

“Chỉ là một hậu bối, làm vậy cũng quá kiêu ngạo rồi đó. Vân gia chưa vào Nội vực đã không coi ai ra gì vậy à?”

Mặt đại trưởng lãoVân gia xụ xuống, ba người Bách Lý gia thấy vậy rất đắc ý, giọng điệu càng thêm càn rỡ ương ngạnh: “Đại trưởng lão, Vân gia chưa vào Nội vực đã ngông cuồng như vậy. Vào Nội vực rồi chẳng phải sẽ càng làm quá hơn?”

“Ngày xưa bị dạy dỗ như vậy vẫn chưa thông minh ra à? Chẳng lẽ muốn giống như trước kia bị ép ra ngoài nữa?”

“Hừ, Vân gia chen tới chen lui cũng nên quen đi chứ, chỗ này mới là chỗ an nhàn nhất còn gì.”

“Ta còn tưởng là ai, hoá ra là người từ Nội vực tới, miệng mồm thối hoắc như vậy, ba vị trưởng lão không thấy khó ngửi à?” Cái giọng lười nhác này vừa vang lên. Sắc mặt ba người Bách Lý gia lập tức tái mét, quay ngoắt ra nhìn nam tử anh tuấn đang đi vào: “Tiểu tử, ngươi có ý gì?”

Ba vị trưởng lão Vân gia giật mình, Khúc Lam Y? Sao hắn ra đây, chẳng lẽ Vân Phong đã tỉnh?

Khúc Lam Y cười khẽ, mắt nhìn ba gã hề nọ: “Các ngươi là gia tộc nào trong Nội vực? Nói nghe thử, xem xem ta có nghe qua chưa?”

Ba vị trưởng lão Vân gia đều ngạc nhiên, Vân Tường cũng khó hiểu nhìn Khúc Lam Y. Sao hắn biết gia tộc trong Nội vực? Chẳng lẽ hắn cũng là người của gia tộc nào đó trong Nội vực?

“Tiểu tử, ngươi chưa có tư cách biết chúng ta là người của gia tộc nào đâu! Nếu như còn dám bất kính như vậy, cho dù mang tiếng ỷ mạnh hiếp yếu chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Ta xem đúng là Vân gia muốn bị Nội vực đuổi ra lần nữa nhỉ.”

Ba người Bách Lý gia hung ác nhìn sang ba vị trưởng lão Vân gia, ba vị trưởng lão Vân gia đều trầm mặt. Sợ là Vân gia chưa vào Nội vực cũng đã thành cái đinh trong mắt của không ít người... Dù có lòng tin vào con đường sau này của Vân gia, nhưng nếu các gia tộc trong Nội vực liên hợp đuổi Vân gia ra lần nữa, cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Lần này họ không cản Vân gia về Nội vực có lẽ là tính nhầm. Nhưng nếu liên hợp chèn ép Vân gia ra sẽ làm chu đáo kỹ càng hơn. Nếu lần này Vân gia lại bị ép ra nữa, thì thật sự không còn cơ hội xoay người.

Dù Khúc Lam Y đè ép được sự kiêu căng ngang ngược của ba người họ, nhưng lại mang tới tai hoạ ngầm cho Vân gia. Đạo lý này ba vị trưởng lão Vân gia biết, nhưng không trách gì cả, vì hắn làm vậy đều là vì Vân gia họ.

“Ha ha ha ha! Ỷ mạnh hiếp yếu? Chèn ép Vân gia?” Khúc Lam Y cao giọng cười to, mắt loé lên ánh sáng: “Chỉ bằng ba người các ngươi còn chưa có tư cách làm gì Vân gia đâu. Về nói cho đám lão già trong Nội vực biết, Nạp Khê Lam Y ta là con rể của Vân gia, ta xem xem còn ai dám gây chuyện với Vân gia nữa!”

Vân Tường giật mình, Nạp Khê? Hắn không phải tên Khúc Lam Y à? Tại sao lại là Nạp Khê Lam Y? Nhưng dòng họ Nạp Khê này nghe cứ như còn có ý khác nữa...

Ba vị trưởng lão Vân gia nghe xong đột nhiên trừng to mắt. Tim đại trưởng lão Vân gia đập liên hồi. Nạp Khê... Tiểu tử này... Hoá ra lại là người của tộc Nạp Khê. Nhưng sao lúc này hắn lại bộc lộ thân phận? Nếu không lộ ra thì họ cũng sẽ nghĩ cách giải quyết được mà... Đại trưởng lão Vân gia nhìn Khúc Lam Y thật kỹ.

Ba người Bách Lý gia nghe vậy chẳng hiểu gì cả. Nạp Khê? Nạp Khê gì? Nhưng người trẻ tuổi này lại cho họ cảm giác áp lực, ép tới ba người chỉ có thể quay người bỏ đi, dù không cam lòng nhưng cũng không làm gì khác được. Ba người này sao có thể biết được dòng họ Nạp Khê cổ xưa này có ý nghĩ gì. Ở thời viễn cổ xa xưa, trong các gia tộc cổ xưa đó, có một gia tộc vang danh khắp nơi, tộc Nạp Khê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.