Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 406




Edit: Mavis Clay

Vân Phong trở lại phòng của mình rồi mà tim vẫn còn đập mạnh, nhớ lại thân thể nóng như lò lửa vừa rồi của Khúc Lam Y, khuôn mặt nhỏ nhắn lại không tự chủ được đỏ lên, lúc này mới giật mình nhận ra là Nhục Cầu không còn ở trên vai của mình nữa, nếu không thì nó đã không để cho hắn lại gần mình đến như vậy.

Vân Phong nhắm mắt, nhanh chóng phát hiện ra Nhục Cầu đang nằm trong vòng tay không gian của mình, cơ thể đầy lông của nó co cụm một chỗ, trong lòng đang ôm mấy viên cực phẩm quáng thạch, mà bên cạnh nó chính là núi nhỏ quáng thạch cực phẩm đã bị ăn đến sắp cạn, Vân Phong mở mắt ra, thân thể của Nhục Cầu xuất hiện trước mặt, Nhục Cầu mở hai mắt ra, bộ dáng trông vẫn còn khá buồn ngủ.

“Ngươi gần đây thế nào?” Vân Phong không khỏi có chút lo lắng, gần đây Nhục Cầu rất thích ngủ, lúc ngồi trên vai nàng bộ dáng cũng vô cùng uể oải, trước đây Nhục Cầu chưa hề như vậy, đây là lần đầu nàng thấy nó bị như vậy, Vân Phong lo sợ nó gặp phải vấn đề gì đó.

Nhục Cầu cố mở hai mắt ra nhìn Vân Phong, ngẹo đầu sang một bên mè nheo tay của Vân Phong, mồm há thật to ngáp một cái, lộ ra những chiếc răng nhỏ sắc bén bên trong, trông nó có vẻ vô cùng buồn ngủ nhưng vì có Vân Phong ở đây nên vẫn ráng gượng dậy, bộ dáng trông rất mất tinh thần..

Vân Phong đưa tay cầm lấy Nhục Cầu kéo về phía mình, Nhục Cầu kêu một tiếng, không cần cực phẩm quáng thạch trong ngực nữa, tung người một cái nhào vào ngực Vân Phong, móng vuốt bé xíu lộ ra dưới bộ lông mượt, nắm chặt lấy y phục Vân Phong, nàng phì cười, cái này là ôm đó hả?

“Không sao là tốt rồi, đừng để ta lo lắng.” Vân Phong dịu dàng nói, đầu nhỏ của Nhục Cầu lắc lư nhẹ, đôi mắt ánh lên những tia sáng, ngước đầu lên, “Nana, Nana.” Vân Phong suy nghĩ một hồi, “Ngươi muốn ngủ?”

Cái tai của Nhục Cầu đang dựng đứng chợt xìu xuống, dáng vẻ vô cùng thất vọng, cái đuôi đầy lông quét qua gò má của Vân Phong, thân thể nhỏ bé chớp một cái lại chui vào vòng tay không gian của Vân Phong, nàng nhìn cực phẩm quáng thạch bị quăng sang một bên khi nãy của Nhục Cầu, lắc đầu cười bất đắc dĩ, cứ tùy theo ý vật nhỏ kia đi vậy.

Lúc Hạ Thanh trở lại trời đã là giữa trưa, mặt mày nàng hưng phấn vọt tới chỗ Vân Phong, nói toàn bộ tin tức mà mình thăm dò được từ bên ngoài cho nàng, Vân Phong nhìn gương mặt ửng đỏ và đầy mồ hôi của Hạ Thanh, trong lòng không khỏi dâng lên một hồi ấm áp.

“Sư phụ, nghe nói lần này đại hội không chỉ có các Triệu Hồi Sư mà còn có các Điện Chủ nữa, hơn nữa Liên Minh còn cố ý mời một số nhân vật!”

Vân Phong nghe từ đầu đến cuối rồi gật đầu, Ba Điện Chủ ba Điện đương nhiên tới rồi, Đại Hội này tập hợp các Triệu Hồi Sư từ khắp mọi nơi mà, hơn nữa Liên Minh còn mời thêm một số người khác, bọn họ là ai nhỉ?

“Không biết rốt cuộc Liên Minh sẽ mời những ai tới nhỉ...” Hạ Thanh nhăn mày suy tư, sau đó đôi mắt sáng lên! “Sư phụ, sư phụ sẽ tham gia buổi đấu giá ma thú chứ?”

Vân Phong cười khẽ, “Phải đi chứ.” Mặc dù Linh nói nàng không cần thiết phải đi, nhưng đã tới đây mà lại không đi thì chẳng phải thật mất vui sao? Hơn nữa nếu có Lôi Hệ và Thổ Hệ ma thú ưng ý nàng sẽ xuống tay luôn. Đến giờ Vân Phong vẫn không lo lắm về vị trí của hai hệ này, nếu không thì tới giờ những vị trí ấy đã không còn trống nữa rồi.

“Ừm! Chỉ là không biết khi nào sẽ bắt đầu.” Hạ Thanh gật đầu, chợt nghĩ tới điều gì, “Sư phụ... Nam nhân kia có phải đối với sư phụ...!” Đôi mắt Vân Phong hơi trầm xuống, đưa tay xoa đầu của Hạ Thanh, “Thanh Thanh đừng lo về chuyện đó, nam nhân kia có gì với ta đâu chứ.”

Dáng vẻ của Hạ Thanh vẫn rất lo lắng, mở to mắt nhìn Vân Phong, “Con không muốn sư phụ gặp chuyện, không muốn nhìn thấy có kẻ làm tổn thương tới sư phụ!”

Vân Phong cười, “Không có đâu.”

Đôi mắt của Hạ Thanh co chặt một lát, cuối cùng “ừm” nhẹ một tiếng, Vân Phong mỉm cười, đôi mắt lướt nhẹ sang Hoa Ưng nãy giờ vẫn an tĩnh đứng trong phòng, có Hoa Ưng ở bên cạnh Hạ Thanh, Vân Phong cũng khá là yên tâm.

Mộc Thương Hải trở lại khá muộn, Vân Phong đang ngủ chợt nhận ra trong không khí có sự dao động khác thường, mở choàng mắt dậy, nàng biết là Mộc Thương Hải trở lại, Vân Phong yên lặng hồi lâu, ánh mắt hướng ra bầu trời đêm yên tĩnh, cuối cùng lại chậm rãi nhắm lại.

Ngày hôm sau lại tới, ngày đầu tiên của Đại Hội chẳng có gì nổi bật, nhưng mà mà hôm nay lại khác, ngày thứ nhất là ngày tất cả những người tham gia sẽ lên lôi đài để loạn đấu, chia làm 4 tổ, chia ra khiêu chiến ở bốn đài, Vân Phong vừa xuống đại sảnh của lầu thì gặp Linh đang ưu nhã đứng sẵn ở đó.

“Vân Tiểu Thư, lôi đài thi đấu tự do đã bắt đầu, cô là ở đài A, còn Hạ Thanh tiểu cơ nương ở đài C.” Linh cười u nhã, Vân Phong gật đầu, “Quy tắc của lôi đài thi đấu tự do rất đơn giản.” Linh đẩy nhẹ mắt kính của mình, “Chỉ cần thắng liên tiếp bốn mươi trận là có thể đi tiếp, trong lúc đó mà lỡ như thua một ván thì tự động sẽ bị loại.”

Vân Phong tò mò nhíu mày, đây là... Đấu luân phiên sao? Quy tắc trông có vẻ tùy tiện, nhưng thực ra lại rất khắc nghiệt vô tình, chỉ cần thua một trận, thì cho dù trước đó ngươi đã thắng liên tiếp 39 trận cũng chẳng là gì. “Nói vậy là chỉ cần thắng liên tiếp bốn mươi trận là có thể đi tiếp sao? Không có hạn định gì à?” Vân Phong hỏi, Linh gật đầu, “Là như vậy, không quy định ai là người bắt đầu. Nhưng Vân Tiểu Thư muốn đi tiếp thì không thành vấn đề.”

Vân Phong cười, ở một chỗ khác trong đại sảnh có người gọi Linh, hắn tiếc nuối chào một tiếng rồi cáo từ, Vân Phong vẫn còn đang nghĩ ngợi về cái quy tắc này, Khúc Lam Y với bên cạnh nàng, đưa tay nắm nhẹ tay nàng, “Đang nghĩ gì vậy?”

Vân Phong khẽ cúi đầu, “Đang nghĩ về một quy tắc vô cùng thú vị.”

Khúc Lam Y cười khinh thường, “Liên Minh Triệu Hồi Sư tập hợp những người này lại chắc là có mục đích gì đó, tới lúc đó sẽ biết thôi.”

Vân Phong thả lỏng, “Nói cũng phải, chỉ cần xuất hiện là biết được thôi.”

Mộc Thương Hải đi tới, Vân Phong nhìn mặt hắn, nhận ra bộ dáng của hắn dường như có chút yếu đuối, Mộc Thương Hải nhận thấy ánh nhìn của Vân Phong, khóe môi nâng lên, “Ta không sao.” Khóe môi Vân Phong giật giật, sau đó bật cười, “Ngươi không sao là tốt rồi.” Thân thể chuyển một cái lại gần Hạ Thanh, “Thanh Thanh, hãy để Khúc Lam Y đưa con tới đài C.”

Hạ Thanh gật đầu, vừa nghĩ đến việc mình và sư phụ cùng ở trên hai lôi đài khác nhau thì tâm trạng vô cùng vui vẻ, lần này nàng nhất định phải thật cố gắng, phải được đi tiếp! Như vậy thì mới có thể sóng vai cùng sư phụ! Môi của Khúc Lam Y khẽ giật, nhìn lướt qua sắc mặt hơi tái của Mộc Thương Hải, rồi than nhẹ một tiếng, thả tay Vân Phong ra đi tới cạnh Hạ Thanh, ỷ vào thân hình cao ngất của mình vò rối đầu Hạ Thanh.

“Lam Y ca! Lần nào cũng lợi dụng vò rối đầu của muội, muội mách với sư phụ!” Hạ Thanh la làng với Khúc Lam Y, hắn cười hả hê, “Đi nào, ta đưa muội đi.” Rồi quay đầu đá lông nheo với Vân Phong, tận hưởng vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, lúc này mới xoay người mang Hạ Thanh rời đi.

Còn lại Mộc Thương Hải đang đứng sau lưng Vân Phong, ngược lại hắn hơi giật mình, vốn tưởng sẽ là hắn đưa Hạ Thanh đi. Vân Phong im lặng rời đại sảnh, Mộc Thương Hải ngẩn mặt một hồi cũng đuổi theo. Bên ngoài ánh mặt trời đang rực rỡ, nhưng chỉ có một số ít chạm lên người của Mộc Thương Hải, không gian phong tỏa quanh người của Mộc Thương Hải đã làm toàn bộ ánh sáng chiếu lên người hắn bị tán xạ đi.

Trên đường đi Vân Phong chẳng nói gì, Mộc Thương Hải cũng trầm mặc đi bên người nàng, nhìn nàng chằm chằm, trong lòng không ngừng rối loạn, cuối cùng hắn cũng mở miệng, “Muội không hỏi hôm qua ta đã đi đâu sao?”

Vân Phong cười khẽ, “Huynh có sự tự do riêng của huynh, huynh đâu phải là tùy tùng của muội đâu.”

Chẳng hiểu tại sao, những lời này lại khiến hắn cảm thấy hơi tổn thương, nơi lồng ngực truyền tới từng cảm giác nhói đau, khiến hắn không biết nên làm sao, bỏ lại những cảm xúc phức tạp sâu trong lòng, Mộc Thương Hải lại tiếp tục trầm mặc, Vân Phong cũng không nói nữa, hai người cứ như vậy đi thẳng tới lôi đài, chính xác hơn là lôi đài A mà Vân Phong sẽ chuẩn bị thi đấu.

Lúc tới nơi ở lôi đài A đã tụ tập không ít người, Vân Phong nhìn lướt qua họ, có vẻ hầu như đều là Triệu Hồi Sư, trên mặt ai nấy đều mang một vẻ háo hức, giữa đám người có vài người đi qua đi lại, hình như là để xác nhận lại thân phận của những người đã ghi danh.

Vân Phong lẳng lặng đứng ở ngoài, nghe âm thanh huyên náo và hỗn loạn bên tai mình, nhưng nàng làm như không nghe thấy, hoàn toàn chìm vào thế giới của bản thân, “Vân Phong, ta...” Mộc Thương Hải lại muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc đó có người đi tới, “Ngươi là người đã ghi danh dự thi?”

Vân Phong như không nghe thấy lời của Mộc Thương Hải, đáp lời người kia, “Phải.”

“Tên.” Người kia nhìn lướt qua huy hiệu bốn sao trên ngực nàng, giọng nói mềm nhẹ đi không ít, Vân Phong nhàn nhạt trả lời, “Vân Phong.”

Hắn lướt qua danh sách trên tay, tìm thấy tên của nàng, đánh lên đó một dấu coi như đã điểm danh, chỉ ra bên cạnh lôi đài, “Tuyển thủ dự thi sang bên đó chờ, người đi cùng thì đứng ở ngoài.”

Vân Phong gật đầu, người kia lại tiếp tục công việc của mình, “Muội sang bên đó, huynh ở đây đợi nhé.” Vân Phong cười với Mộc Thương Hải, ngực hắn đột nhiên hơi nhói, trong khoảnh khắc Vân Phong vừa xoay người thì đột nhiên đưa tay lên, nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của nàng.

“Sao vậy?” Vân Phong quay đầu lại nhìn Mộc Thương Hải, không hề hất tay của hắn ra, nhưng ngược lại lại là hắn rút lại, nhìn Vân Phong chằm chằm, “Sao muội không hỏi ta?”

Vân Phong cười, “Muội nên hỏi huynh cái gì?”

Mộc Thương Hải đột nhiên ngẩn ra nhìn Vân Phong, nàng cười khẽ xoay người, để lại cho Mộc Thương Hải một câu nói, “Mộc Thương Hải, muội tin huynh, nên không nghi ngờ gì cả. Nhưng trước khi làm việc gì huynh cũng phải suy nghĩ thật kỹ, Tiểu Cẩm chờ suốt mười năm mới có thể gặp lại được huynh, nhưng người thì không có mười năm đâu (Mavis: Mình không hiểu câu này nghĩa là gì nên để nghĩa gốc luôn).”

Mộc Thương Hải mở to mắt, Vân Phong quay người rời đi, Mộc Thương Hải nắm chặt bàn tay, một sự cay đắng lan tràn trong trái tim, “Mười năm... Quả thực là chẳng có ai mười năm cả.” Hắn là người đã từng chết, nếu như chết thêm một lần nữa thì sẽ biến mất hoàn toàn, không bao giờ có thể trở về được nữa. “Đây là muội đang quan tâm tới ta sao?” Mộc Thương Hải cười khổ nói thầm, gương mặt tuấn tú chậm rãi ngẩng lên, chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực, vô luận là đứng giữa đám đông huyên náo, bóng lưng của thiếu nữ kia vẫn luôn như vậy, vẫn luôn giống đêm hôm ấy, khắc thật sâu trong đáy lòng hắn.

Bốn góc bên trong Thiên Phong Thành bắt đầu từ hôm nay sẽ trở thành nơi thu hút người tới, bốn lôi đài diễn ra những cuộc tỷ thí đặc sắc giữa các Triệu Hồi Sư với nhau, đây là sự kiện không phải lúc nào cũng có thể thấy được.

Bên cạnh mỗi lôi đài đều có căn cứ nhỏ của một số nhân viên điểm danh, những Triệu Hồi Sư chưa ghi danh và người đi cùng chỉ có thể đứng ở ngoài chờ, đương nhiên những Triệu Hồi Sư đã điểm danh xong có thể tự do vào, ai cũng có thể lên lôi đài đầu tiên.

Vân Phong đi tới chỗ dành cho người ghi danh, lẳng lặng đứng ở một vị trí phía sau, lôi đài vẫn chưa bắt đầu thi đấu, bởi vì công việc khảo sát của nhân viên vẫn chưa xong, Vân Phong kiên nhẫn chờ đợi, sẵn tiện quan sát tình huống của khu A này.

Triệu Hồi Sư rất nhiều, ai nấy cũng đều khoe chiếc nhẫn khế ước của mình ra, đủ các loại nhẫn khác nhau nên khắc văn trên mặt chúng cũng rất đa dạng, Vân Phong liếc sơ qua chúng, những người chung quanh nàng thực lực tới thống lĩnh là cùng.

Đương nhiên nàng chẳng hề coi thường ai, cho dù đối thủ có yếu cỡ nào cũng sẽ có một khoảnh khắc vùng lên, Vân Phong sẽ không bao giờ khinh thường đối thủ nào. Nàng nhìn chung quanh, ở khu vực A này người ghi danh trong Liên Minh khá là nhiều, không biết Diêu Mạn kia được phân tới khu vực nào.

Vân Phong đang đứng suy tư, đột nhiên nghe thấy được một giọng nói quen thuộc, “Vân Phong, ngươi cũng ở khu A sao?”

Vân Phong xoay người, “Đúng vậy, thật là trùng hợp.” Người vừa tới chính là Diêu Mạn, trên người mặc một bộ y phục bó sát cho dễ hoạt động, để lộ những đường cong quyến rũ trên cơ thể, trên mặt vẫn là nụ cười cao quý, Diêu Mạn cũng đứng ở sau giống như Vân Phong, ở khu A này, vẻ mặt của hai người là lạnh nhạt nhất.

Diêu Mạn chắc là có chút quan hệ với Điện Chủ Thiên Tuyết Điện, lần trước không nói gì nhiều nên cũng không có nhiều tin tức. Vân Phong đương nhiên biết trong lòng Diêu Mạn vẫn giữ sự thanh cao và khinh thường, nếu như không phải vì nàng ở cấp bậc quân chủ, e là nàng ta đã không thèm mở nửa lời với nàng rồi.

Về điểm này thì Vân Phong không quan tâm lắm, hai người cứ như vậy đứng ở phía sau, một đôi mắt trầm tĩnh như nước, một đôi mắt lộ vẻ châm chọc nhàn nhạt. Đợi một hồi, người phía trước bắt đầu xôn xao, Vân Phong biết, xem ra trận thi đấu này sắp bắt đầu rồi.

Quả nhiên, đã có người đầu tiên lao lên lôi đài, nói cái gì đó, chỉ chốc lát sau, khu lôi đài tự do A đã bắt đầu mở màn, vừa bắt đầu đã có Triệu Hồi Sư không nhịn được nhảy lên, đám đông bắt đầu phát ra những âm thanh hô hào hưng phấn.

Diêu Mạn khẽ nghiêng đầu, thấy được vẻ mặt trầm tĩnh khác thường của Vân Phong, “Vân Phong không lên lôi đài sao?”

Vân Phong bật cười, “Không vội, chẳng phải ngươi cũng thế đó sao?”

Diêu Mạn quay mặt đi, đáy mắt là sự giễu cợt nhìn đám người trên lôi đài, “Toàn là một đám nhãi tôm nhãi tép mà thôi.”

Vân Phong không nói gì, lời này hơi quá đáng, cho dù họ không có thực lực nhưng vẫn có tinh thần phấn đấu vì ước mơ của mình, vào miệng Diêu Mạn thì lại trở thành không đáng giá một đồng, bị biến thành nhãi tôm nhãi tép, Vân Phong tự nhủ, cuối cùng nàng và nàng ta vẫn không cùng một con đường.

“Nhãi tôm nhãi tép? Sao ngươi lại dùng từ đó để so sánh?” Khóe môi Vân Phong cũng nâng lên đầy châm chọc, nhưng đối tượng lại là Diêu Mạn, Diêu Mạn sững sờ, lập tức cảm thấy căm tức, “Hừ! Ta nói gì sai sao, mấy người đó sớm muộn gì cũng sẽ xuống đài thôi.”

Vân Phong bật cười, “Đừng xem thường bất kỳ ai cả, nếu không, ngươi sẽ hối hận.”

Diêu Mạn sững sờ, suy tư nhìn Vân Phong, ánh mắt nàng vẫn nhìn thẳng về lôi đài ở phía trước, trên đó đã bắt đầu đánh nhau, trong khoảnh khắc ma thú xuất hiện, toàn trường sôi trào! Nghe âm thanh xao động, Diêu Mạn cười lạnh, tầm mắt chuyển tới lôi đài, “Ta ngược lại thật muốn xem thử, ai có thể khiến cho ta hối hận.”

Thắng liên tiếp bốn mươi trận trông có vẻ dễ, nhưng thực sự là vô cùng khó khăn, khó ở chỗ là phải thắng liên tiếp. Thắng liên tục suốt bốn mươi lần, mỗi người gặp mỗi đối thủ khác nhau, cho dù số phận có may mắn tới cỡ nào đi chăng nữa thì trong bốn mươi người đó cũng có người có thực lực hơn mình, trừ phi cấp bậc chênh lệch thực sự lớn mới may ra.

Mà cho dù thực lực chênh lệch lớn đi chăng nữa, nhưng thắng liên tục bốn mươi trận tiêu hao một lượng Tinh Thần Lực vô cùng lớn, mà Tinh Thần Lực lại là một yếu tố quan trọng, có thể thắng bốn mươi lần thì chẳng phải người bình thường. Quy tắc này hoàn toàn đánh vào điểm yếu của Triệu Hồi Sư, có thể duy trì được bốn mươi trận thì đã là người tài.

Khí thế ở lôi đài A hiện giờ cao ngút trời, đủ các loại ma thú xuất hiện, chủng loại ma thú nào cũng có, cũng không thiếu một số loài trân quý, thời điểm chúng vừa xuất hiện lập tức thu hút rất nhiều tiếng xôn xao từ đám người, hấp dẫn nhiều ánh mắt hâm mộ của các Triệu Hồi Sư!

Vân Phong im lặng đứng phía sau, nhìn lôi đài không ngừng có người đi lên rồi lại đi xuống, trước mắt người thắng nhiều nhất cũng chỉ có mười lăm, bốn mươi lần... Mấy chữ này quả thực có chút làm khó người khác. Quan sát một hồi, Vân Phong chợt nhận ra nàng không thấy người mặc áo choàng đen kia đâu, cũng không thấy ba Triệu Hồi Sư Đông Đại Lục, có lẽ là không cùng một khu vực, chỉ hy vọng nam nhân kia không ở cùng một khu vực với Thanh Thanh. Nghĩ tới đây sắc mặt của Vân Phong không khỏi âm trầm.

Mỗi khu vực lôi đài đều có nhân viên của Liên Minh giám sát, nếu như ngươi có chuyện gì, nhân viên giám sát sẽ tới hỏi tên, ghi lại kết quả. Vân Phong vẫn im lặng đứng ở sau, dường như không có ý định lên đài, Diêu Mạn lúc đầu còn có thể nhịn lại, nhưng đến cuối cùng nàng ta đã không nén được lửa trong người. Người bị loại sẽ không thể lên lôi đài nữa, nói cách khác người tham gia thi đấu lôi đài sẽ giảm theo cấp số nhân! Nếu như lên đài mà không đủ bốn mươi lượt, thì sẽ có một kết cục y như vậy!

Sắc mặt Vân Phong bình tĩnh, Diêu Mạn đã bắt đầu phập phồng không yên, lúc người tham gia đã bắt đầu thưa dần, người đang có chỉ số thắng cao nhất được ghi chép hiện giờ vẫn đang ở trên lôi đài, đến khi thêm một Triệu Hồi Sư nữa bị hạ gục, người trên lôi đài bắt đầu lộ rõ vẻ kiêu ngạo của mình.

“Còn ai không phục nữa không, lên đi!” Một tiếng quát to mang lại những tiếng hô hào tưng bừng, ma thú bên cạnh nam nhân cũng thét gào thêm vài tiếng, khí thế tăng cao, Vân Phong nhìn nam nhân, quân chủ tiền kỳ, trước mắt đây là người có thực lực cao nhất, hắn đã thắng liên tục hai mươi lăm trận, coi như cũng có chút khả năng. Diêu Mạn vốn đã nôn nao trong người mà lại còn nghe thấy những lời khiêu khích kia, trong lòng bắt đầu hừng hực lửa, nội tâm dâng lên ham muốn muốn thể hiện thực lực của mình, thân hình chớp lóe nhảy phốc lên lôi đài.

Vân Phong thấy hành động của Diêu Mạn không khỏi cười châm chọc, vẫn tiếp tục an dật đứng im, mắt nhìn lên đài. Diêu Mạn tung người lên đài, với tư thái và gương mặt xinh đẹp thu hút không ít ánh nhìn và tiếng reo, ngay cả nam nhân đang đứng trên lôi đài cũng hơi ngẩn ra nhìn nàng.

Diêu Man bắt đầu tức giận, tên nam nhân này lại dám dùng ánh mắt hạ lưu đó nhìn nàng! “Tên cuồng vọng!” Diêu Mạn gầm lên, tay giơ lên trời, chiếc nhẫn trên ngón tay lóe lên tia sáng màu tím, nam nhân trên lôi đài không khỏi ngẩn ra, màu tím... Là Lôi Hệ Triệu Hồi Sư!

Đám người lại reo hò dữ dội, trải qua nhiều cuộc tranh tài như vậy, đa số các Triệu Hồi Sư đều là một trong bốn hệ hỏa, thổ, phong, thủy, song hệ chưa thấy xuất hiện, Lôi Hệ Triệu Hồi Sư thì đây là lần đầu thấy, trước mắt tình hình của khu A là vậy.

“Lôi Hệ Triệu Hồi Sư! Lôi Hệ hiếm thấy lắm đấy nha!”

“Đúng vậy! Hơn nữa trông nữ nhân kia thực lực có vẻ cường hãn!”

Đám người nghị luận ầm ỹ, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm Diêu Mạn đang đứng giữa ánh sáng màu tím dày đặc, Lôi Hệ Triệu Hồi Sư đã hiếm thấy, không biết ma thú lôi hệ có như vậy không! Không biết ma thú khế ước của Diêu Mạn sẽ có hình dáng như thế nào! Ánh mắt của Vân Phong cũng không khỏi tò mò, nàng cũng rất muốn xem thử rốt cuộc ma thú của Diêu Mạn là thuộc loài gì!

Nam nhân đã thắng hai mươi lăm trận ở trên lôi đài chợt loạng choạng lùi bước, Diêu Mạn thấy vậy cười lạnh, cánh tay đột nhiên giương lên, màu sắc tím tản đi, để lộ một nam nhân gầy yếu mặc áo bào tím, da thịt tái nhợt đứng cạnh Diêu Mạn, nhỏ giọng kêu chủ nhân.

Mái tóc mái màu tím một bên dài rũ xuống mắt, che đi một nửa dung nhan, khiến vẻ ngoài mang nét lạnh lẽo vô tận. Đôi mắt Vân Phong chợt lóe, đó chính là ma thú Lôi Hệ của nàng ta? Không biết bản thể là gì nhỉ?

“Bớt làm bộ làm tịch đi!” Nam nhân gào lên một câu, ma thú bên cạnh nổi giận gầm nhẹ, móng vuốt bổ thẳng tới Diêu Mạn, tốc độ, sức mạnh bộc phát trong chớp mắt! Sau khi đánh tới hai mươi lăm trận rồi mà vẫn còn sức lực như vậy, nam nhân này cũng không phải là người thường.

“Hắn vẫn còn sức lực tới như vậy!”

“Quả không hổ là người thắng liên tục nhiều như vậy, thực lực quả thực rất mạnh!”

Đám người lại bắt đầu nghị luận xôn xao, khóe môi nam nhân lại đắc ý nâng lên, nhưng nụ cười ấy nhanh chóng ngưng đọng lại! Diêu Mạn cười lạnh, nam tử tử y bên cạnh bắt đầu có động tác, thân thể gầy yếu nhanh chóng chắn trước người Diêu Mạn, cánh tay mảnh khảnh đẩy nhẹ về phía trước, hoàn toàn bóp chặt móng nhọn của ma thú đối thủ trong bàn tay!

“Cái gì!” Nam nhân kinh ngạc hô lên, nhìn ma thú của mình nắm chặt ở đó, không thể động đậy được gì!

“Grào!” Ma thú không làm được gì gào thét, nam tử tử y khẽ cúi thấp mặt, mái tóc dài che kín một nửa gương mặt đang ánh lên ánh sáng tím nhàn nhạt, trong mắt Diêu Mạn lóe lên ánh sáng tà ác, nam tử tử y đã bắt đầu có hành động kế tiếp!

Một tiếng sấm rền vang dậy trời! Ma thú bị bàn tay của nam tử tử y khống chế rầm rầm đổ sụp xuống sàn, tứ chi đang không ngừng co quắp! Bốn bề yên lặng như tờ, nam nhân đối diện há hốc mồm, ma thú, ma thú của hắn đã đạt tới quân chủ tiền kỳ rồi đấy! Sao lại dễ dàng bị đánh thành bộ dạng đó!

Tứ chi của ma thú ngã trên lôi đài không ngừng run rẩy, hoàn toàn không còn năng lực phản kháng, ngay cả sức lực để đứng lên cũng không có! Tất cả mọi người ngây người, thực lực chênh lệch thực sự quá lớn! Chỉ trong một đòn duy nhất mà thôi!

Vân Phong nhìn những con rắn nhỏ màu tím bạc đang nổ lách tách trên tay nam tử tử y, đôi môi đỏ khẽ nhếch, không hổ là Diêu Mạn, thực lực cấp quân chủ đỉnh phong, xem ra ma thú của nàng ta cũng không hề tầm thường. Diêu Mạn đứng đó như một vị nữ hoàng cao cao tại thượng, khinh miệt nhìn nam nhân đang vô cùng khó xử ở đối diện, “Vẫn muốn ta tiếp tục sao?”

Hắn cắn chặt răng, một chùm sáng xẹt qua thu nhỏ lại, ma thú xụi lơ trên lôi đài đã được hắn thu vào trong nhẫn khế ước, hắn ngước đôi mắt phẫn hận trừng Diêu Mạn, khi tầm mắt quét qua nam tử tử y đằng kia thì trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi, sau khi thắng liên tục hai mươi lăm trận, hắn đã thua!

Nam nhân xoay người nhảy xuống lôi đài, bực tức rời đi, Diêu Mạn hừ khinh thường, ánh mắt lạnh lùng quét một dọc những người còn lại nam tử tử y cũng lùi về đứng cạnh Diêu Mạn, không hề nói một lời. Đám người lập tức hoan hô nhiệt liệt, Diêu Mạn kiêu ngạo nghe tiếng tán dương của đám người xung quanh, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lơ đãng thấy Vân Phong đang đứng ở một góc sâu, đôi mắt đen trong suốt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng!

Trong lòng Diêu Mạn chợt dâng lên một ngọn lửa giận, chẳng phải nàng ta đã thấy được thực lực của mình sao! Sao nàng ta lại không hề sợ hãi chút nào, vẫn có thể bình tĩnh như vậy! Một cảm giác không cam lòng dâng lên, ánh mắt bình chân như vại đó của Vân Phong đã đả thương tới lòng tự ái của nàng ta.

Triệu Hồi Sư Lôi Hệ lên đài thu hút rất nhiều sự phấn khích, nhiều Triệu Hồi Sư lần lượt hăng hái lên đài, mặc dù tự biết thực lực không bằng Diêu Mạn, nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn luôn hừng hực và sôi trào! Từng đối thủ lần lượt thua cuộc, Diêu Mạn dần trở thành người chiếm kỷ lục cao nhất, ba mươi lăm trận! Chỉ cần thắng thêm năm trận nữa là có thể thành công đi tiếp!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Diêu Mạn mỗi khi đánh bại mỗi tuyển thủ là lại nhìn sang Vân Phong, nàng vẫn lẳng lặng đứng ở sau, không hề có chút ý định lên đài! Vân Phong quả thực không hề có ý đó, thời gian thi đấu của lôi đài tự do rất dài, hôm nay nàng không muốn động thủ, chỉ muốn âm thầm quan sát.

Diêu Mạn ở trên lôi đài càng ngày càng nôn nóng, đáy mắt Vân Phong xẹt qua tia châm chọc, ánh mắt ấy bị Diêu Mạn bắt gặp, sau đó đánh rớt đối thủ của mình xuống lôi đài, nàng ta đã thắng liên tục ba mươi chín trận!

Đám người sôi trào! Không thể nghi ngờ đây sẽ là người đầu tiên có thể thắng được bốn mươi trận!

Lại thêm một Triệu Hồi Sư nhảy lên đài, cánh tay Diêu Mạn giương lên, đồng thời vệt sáng trên tay nam tử tử y cũng lóe lên, đánh bật Triệu Hồi Sư kia còn chưa kịp lên đài xuống đất! Tất cả mọi người trong đó có Vân Phong hoàn toàn sửng sốt, Diêu Mạn đang tính làm gì vậy?

Diêu Mạn bước tới mép lôi đài, bàn tay khẽ xoay tròn, một thanh ma trượng xuất hiện trong lòng bàn tay! Mọi người không ai biết ma trượng đó là gì, nhưng có thể cảm nhận được một cỗ lực mạnh mẽ đang lan tràn từ nó, Diêu Mạn chậm rãi giơ tay lên, hướng ma trượng về phía một người đang đứng ở trong góc, người đó vẫn an tĩnh đứng đó, đôi mắt vẫn bình tĩnh vô ba!

“Vân Phong! Ngươi có dám lên đài hay không?” Diêu Mạn hét lớn, ánh mắt của mọi người hướng theo ma trượng của nàng, đám đông vô thức rẽ ra một con đường, thiếu nữ bị chỉ định ở sau cười khẽ một tiếng, đôi mắt lóe lên một tia sáng chói lóa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.