Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 40




Ngay cả người hầu luôn bận rộn ở đại trạch Lâm Gia giờ cũng không thấy, không khí nhộn nhạo ngày thường thay bằng sự yên lặng đầy áp lực, trong phòng nghị sự của Lâm Gia, mấy người trung niên hé ra gương mặt u ám, gương mặt bọn họ lộ rõ vẻ áp lực, bi phẫn, trên chính sảnh là một thân thể không có biểu cảm, thân thể này chính là Lâm Mông bị Vân Phong đánh chết.

“Đại ca! Vân Phong kia dám ra tay giết Tiểu Mông! Đệ muốn bầm nó thành vạn đoạn!” Lúc này hai mắt Lâm Sâm đỏ au, con mắt như muốn chui ra khỏi hốc mắt, đứa con hôm qua còn nói chuyện với mình lúc này lại là thi thể lạnh băng, bị đám người Vũ Học Viện đưa về, lòng hắn như bị dao cứa, nếu không phải Lâm Tuyền đứng đầu Lâm Gia, hắn sớm đã vọt tới Vân Gia chém chết Vân Phong rồi!

Lâm Tuyền nhăn mặt, nhíu mày nhìn thi thể đầy máu của Lâm Mông trên đất, khi Lâm Mông bị người đưa về, hắn có chút choáng váng, hi vọng duy nhất của Lâm Gia, Lâm Mông tam cấp cao nhất lại bị người đánh chết!

Lâm Tuyền lúc ấy cũng rất hận, thầm muốn dùng thiên đao vạn quả giết chết kẻ hại Lâm Mông, nhưng nghe được là Vân Phong gây nên, đầu óc sung huyết thật lập tức bình tĩnh lại, Lâm Tuyền không hổ là gia chủ, Lâm Mông chết, đối với Lâm Gia mà nói là một tổn thất to lớn, dưới tình hình này chẳng ai có thể giữ bình tĩnh, hắn lại an ủi Lâm Sâm và Lâm Miểu, giữ hai nam nhân hận đỏ mắt này trong nhà.

“Đại ca, huynh còn suy nghĩ gì nữa! Giết Vân Gia đi, giết sạch người Vân Gia mới có thể tiêu mối hận trong lòng chúng ta!” Lâm Miểu đỏ bừng mặt, thở hổn hển gào thét, nhìn Lâm Mông chết thê thảm, lửa giận trong lòng bùng lên, hừng hực bốc cháy!

Lâm Tuyền nhíu mày, vẻ mặt khó coi ngồi trên, hai đệ đệ sớm đã tức sùi bọt mép, hắn giờ phút này chỉ im lặng, ánh mắt chăm chú nhìn thi thể Lâm Mông, thật lâu không dời.

“Đại ca, huynh nói di! Hay là một con nhãi đã làm huynh ngẩn ra rồi? Nó có năng lực đến đâu chứ? Đệ không tin chọc giận Lâm Gia, nó còn có thể sống vô tư ở Xuân Phong Trấn?!”

“Đại ca, Tiểu Mông là hy vọng duy nhất của chúng ta, lại bị Vân Phong đánh chết, nỗi nhục này chúng ta không thể nhận được!”

“Đại ca, huynh nói mau lên! Chỉ cần huynh lên tiếng, chúng ta lập tức huyết tẩy Vân Gia một đứa cũng không tha!”

Lâm Sâm và Lâm Miểu phẫn hận nhìn Lâm Tuyền ngồi ở chỗ chủ vị, nhìn hắn không mở miệng dáng vẻ chán nản, nếu không phải là huynh đệ nhiều năm, hai người đã đến Vân Gia giết sạch rồi.

Lâm Tuyền chau mày, môi rung rung, ánh mắt nhìn hai huynh đệ, nhất là Lâm Sâm, cuối cùng mở miệng nói chuyện, tiếng nói có chút khàn khàn.

“Tiểu Mông chết, thù này nhất định phải báo, con nhóc Vân Gia không thể sống nữa!”

Hai huynh đệ vừa nghe, lập tức vẻ mặt hưng phấn, hận không thể bây giờ lập tức đến Vân Gia giết chết Vân Phong, nhất là Lâm Sâm, giờ phút này hai mắt đỏ bừng tỏa ra hơi nóng, hắn muốn tự dùng tay đập chết Vân Phong.

“Nhưng...” Lâm Tuyền tiếp tục nói nhỏ, khiến Lâm Sâm và Lâm Miểu có chút ngạc nhiên, nhìn đại ca với vẻ mặt ngờ vực, nhưng? Còn nhưng cái gì?

Lâm Tuyền lại nhìn lướt qua thi thể Lâm Mông, phẫn hận lặng yên lướt qua, “Tiểu Mông xương cốt toàn thân đều vỡ vụn, khí mạch bị phế bỏ, Vân Phong ra tay như vậy, các ngươi cảm thấy nàng bị phế bỏ khí mạch thật sao?”

Lâm Sâm và Lâm Miểu sửng sốt, ánh mắt đều có chút ngạc nhiên nhìn thi thể Lâm Mông, bọn họ chỉ lo hận, đã quên mất điểm này, có thể khiến Lâm Mông tam cấp cao nhất mất mạng, thực lực này, ít nhất cũng phải tứ cấp, Vân Phong giết chết Lâm Mông, là sự thật, nhưng nàng bị phế bỏ khí mạch, nhìn tình hình này, làm sao có thể!

Lâm Gia cũng không biết, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải thích, Vân Phong đã khiến họ không thể lý giải, cho dù khí mạch bị phế, lực lượng thân thể của hắn cũng không thua gì chiến sĩ ngang cấp, thậm chí có thể liều mạng cùng cấp 1 cao cấp.

“Chẳng lẽ nói...” Lâm Sâm trừng hai mắt, ngờ vực, kinh sợ, hối hận, cảm xúc lan truyền không ngừng, Lâm Tuyền cụp mắt, thần sắc có chút mỏi mệt.

“Sai lầm, Tiểu Mông không phế bỏ khí mạch Vân Phong, hơn nữa thực lực của nàng đã không thua gì tứ cấp.”

Lâm Tuyền nói, Lâm Sâm và Lâm Miểu đều chấn động, không thua gì tứ cấp! Lâm Tuyền cũng mới tứ cấp trung kỳ, tu vi của con nhóc Vân Gia kia còn cao hơn họ sao!

Lâm Sâm cắn chặt răng, “Ta mặc kệ! Cho dù ông trời có ngăn cả ta cũng phải giết tiểu tạp chủng đấy!”

Thân thể Lâm Miểu nhoáng lên, đầu óc cuồng nhiệt cũng bình tĩnh lại, nếu Vân Phong là một tiểu phế vật, cho dù khí mạch không bị phế bỏ cũng chẳng e ngại, nhưng bây giờ lại khác, thực lực Vân Phong đã vượt xa tưởng tượng của họ, thực lực không thua gì tứ cấp, tuổi nhỏ đã đạt được mức đó thật khiến người ta kinh diễm!

“Đại ca, không thể lưu lại nó, tuyệt đối không thể lưu!” Lâm Miểu hung hăng nắm chặt quyền, gân xanh nổi lên trên tay, Lâm Tuyền lành lạnh gật đầu, trong lòng cũng hạ quyết tâm, bây giờ không còn đơn giản là báo thù cho Lâm Mông nữa, Vân Phong, Lâm Gia tuyệt đối không để nàng trưởng thành, nhất định dùng mọi cách hủy nàng!

“Gia chủ, có khách đến!” Đại quản gia Lâm Gia giờ phút này nơm nớp lo sợ đứng ở ngoài cửa, tiếng nói có chút run rẩy nói vọng vào.

Lâm Tuyền vừa nghe, không khỏi nhìn thoáng qua hai huynh đệ, ai đến Lâm Gia chứ?

“Không gặp! Bất luận là ai, không gặp!” Lâm Tuyền nghiêm mặt quát, thần sắc đại quản gia nhất thời khó coi, khẽ nghiêng đầu nhìn lão giả đứng bên, lúng ta lúng túng xả ra một nụ cười, lo sợ, lại mở miệng.

“Gia chủ, vị khách này...”

“Không nghe rõ lời ta à!” Kình phong bắn ra từ phòng nghị, thực lực chiến sĩ tứ cấp trung kỳ ẩn dấu trong kình phong, cửa bị chém thành hai nửa, sắc mặt đại quản gia trắng nhợt, thân mình run rẩy nhìn cánh cửa rắn chắc vỡ vụn trong nháy mắt, lão giả bên ngoài vẫn cười nhạt khẽ đưa tay, một dòng khí chảy đến chắn trước mặt đại quản gia, mảnh vỡ cánh cửa liền bắn sang nơi khác.

“Gia chủ Lâm Gia sao lại tức giận như thế?” Lão giả thản nhiên mở miệng nói, không đợi Lâm Tuyền cho phép, trước ánh mắt sợ hãi của đại quản gia bước vào cửa, mỉm cười với Lâm Tuyền, đồng tử Lâm Tuyền đột nhiên co lại, thân mình căng thẳng, Lâm Sâm và Lâm Miểu cũng không khỏi run sợ!

Lâm Tuyền từ từ đứng lên, chắp tay với lão giả, thần sắc có mấy phần phức tạp, xả ra một nụ cười có chút khó coi, thi thể Lâm Mông không khỏi lại tiến vào mắt, cơ mặt Lâm Tuyền giật giật.

“Hiệu trưởng đại nhân Vũ học viện ghé tới hàn xá, không biết có gì chỉ giáo? Hay là đến lấy lại công bằng cho Lâm Gia?” Lâm Tuyền lại ngẩng đầu lên, mắt cất dấu oán hận, lão giả nhìn thoáng qua Lâm Mông, thản nhiên lắc đầu với Lâm Tuyền, hít một tiếng làm như tiếc hận.

“Lâm Mông và Vân Phong quyết đấu công bằng, sinh tử đối phương không phụ trách, gia chủ Lâm Gia bảo ta lấy công bằng thế nào?”

Ba huynh đệ Lâm Gia vừa nghe, thần sắc lạnh hơn, trong lòng cũng cân nhắc, lão giả thu thần thái ba người vào đáy mắt, uy áp chiến sĩ lục cấp lặng yên trút xuống, khiến sắc mặt ba huynh đệ Lâm Gia có chút trắng bệch.

“Hiệu trưởng đại nhân đây là ý gì?” Lâm Tuyền cắn răng, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, nhưng chiến sĩ tứ cấp như hắn sao có thể ngăn cản được uy áp chiến sĩ lục cấp? Lâm Sâm và Lâm Miểu sớm đã chống đỡ không được quỳ xuống đất, Lâm Tuyền chống đỡ trong chốc lát, cũng không chịu nổi nữa thở hổn hển, đầu gối mềm nhũn.

Lão giả trên cao nhìn xuống ba người Lâm Gia, ánh mắt lợi hại trong suốt dị thường, không nói gì uy hiếp lặng yên trào ra, giống như ma quỷ bao trùm trên đỉnh đầu ba người Lâm Tuyền.

“Ta đến để cho Lâm Gia một lời khuyên, Vân Phong, các ngươi không được đụng vào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.