Một khi Linh mẫn ngọc bài đã lưu lại hơi thở của người nào đó, nó sẽ mãi mãi hiện lên vị trí của người nọ, cho dù người nọ có dùng cách che dấu hay là phong tỏa không gian, thì Linh mẫn ngọc bài vẫn chỉ ra vị trí người nọ một cách chuẩn xác, khiến cho hành thu của họ bị phát hiện là không thể nghi ngờ. Một đường đi Vân Phong cứ theo sự chỉ dẫn của Linh mẫn ngọc bài trong tay, sớm đã ra khỏi ngoài thành Hoa Liên, mà vẫn tiếp tục đi tiếp, nhớ lại bộ dạng chật vật bị truy đuổi của Khúc Lam Y lúc ở khu vực Hạo Nguyệt điện, đầu sỏ gây ra chính là Linh mẫn ngọc bài này.
Mặt trên của Linh mẫn ngọc bài lấp lóe ra một điểm sáng không ngừng di chuyển, không phát hiện ra phía sau có người theo dõi, vẫn duy trì tốc độ nhất định đi về phía trước, Vân Phong giữ khoảng cách không xa không gần theo ở phía sau, Mộ Dung Vân Thiên trầm mặc đi bên cạnh, đi theo bước chân của Vân Phong ra khỏi thành Hoa Liên, đi về phương hướng không biết tên, Mộ Dung Vân Thiên trầm mặc chuyên chú nhìn sườn mặt cô gái, hắn không biết bọn họ muốn đi đâu, hắn chỉ là đi theo bên cạnh nàng, trong không khí tựa hồ xuất hiện một phần yên tĩnh, hắn cảm thấy nếu cứ như vậy cùng nhau đi mãi, không có điểm dần thì thật tốt.
Vân Phong hoàn toàn không chú ý tới suy nghĩ trong lòng của nam nhân bên cạnh, mà chỉ chăm chú nhìn Linh mẫn ngọc bài. Điểm sáng lấp lóe kia đột nhiên dừng lại, Vân Phong cũng lập tức dừng lại, suy nghĩ Mộ Dung Vân Thiên bị đánh gãy cũng dừng bước, vừa muốn mở miệng Vân Phong đã dựng thẳng ngón tay lên ra hiệu hắn đừng lên tiếng.
Chỗ này là một mảnh đất trống trải hoang dã, hướng Tây Bắc thành Hoa Liên ở đế quốc Phong vân, chỗ này cũng được xem như là khu vực hẻo lánh, cách thành gần nhất một khoảng cách rất xa, chính giữa đó là một khu vực tương đối rộng lớn mà lại trống trải, giờ phút này nơi Vân Phong đuổi tới đã cách thành Hoa Liên rất xa.
Bầu trời đêm gió lạnh thổi qua, thổi bay nhánh tóc đen và quần áo Vân Phong, ánh mắt đen thẫm nhìn về phía trước, người đó dừng lại là muốn làm cái gì? Vân Phong cẩn thận suy nghĩ một chút tính tới gần hơn, Mộ Dung Vân Thiên thấy Vân Phong hành động lập tức đuổi theo lại nhìn thấy Vân Phong nhẹ lắc đầu.
Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày lại, chẳng lẽ ý Vân Phong là kêu hắn ở yên chỗ này còn mình thì đi lên trước một mình sao? Mộ Dung Vân Thiên cũng kiên định lắc đầu, Vân Phong không khỏi bất đắc dĩ, không nói cái gì nữa, vừa muốn đi lên phía trước, thì kinh ngạc thấy trên mặt Linh mẫn ngọc bài điểm sáng kia hồi mã thương*! Lấy tốc độ sét đánh nhanh chóng bay về phía bọn họ!
*có thể hiểu là đánh đòn trả (vì nó là một chiêu thức gì đó) nhưng ở đây ý là quay ngược lại
Trong lòng Vân Phong căng thẳng, xem ra đối phương đã phát hiện ra bọn họ! Tinh thần lực trong cơ thể lập tức trào ra, đối phương phát hiện ra nàng liền không khách khí phóng lực lượng lại đây! Vân Phong khinh thường hừ một tiếng, tinh thần lực cùng lực lượng va chạm vào cùng một chỗ!
“Bùm!”
Khuôn mặt bình tĩnh bởi vì hai loại lực lượng này va chạm vào nhau liền phát ra nổ! San bằng cả một mảnh đất lớn làm bụi đất xung quanh bay hết lên!
Sắc mặt Mộ Dung Vân Thiên khẽ biến, trong khoảnh khắc chiến khí cũng phát ra! Bụi đất bay lên, Vân Phong híp hai mắt lại, ánh mắt xuyên qua bụi đất nhìn tới, cánh đồng bát ngát trống vắng, bụi đất qua đi, trong không khí lộ ra một tia quỷ dị!
Thần sắc Vân Phong và Mộ Dung Vân Thiên kịp thay đổi, bụi đất nhẹ nhàng hạ xuống, một bóng người đứng nơi đó, ánh trăng chiếu xuống dưới hiện lên bóng đen, người nọ chậm rãi từ trong bóng đen đi ra, cái đầu không cao không thấp, khuôn mặt bình thường lại khiêm tốn, đúng là Hách Liên gia chủ biến mất ở trong phòng!
“Hách Liên gia chủ?” Mộ Dung Vân Thiên nghi hoặc hỏi nhỏ, tuy nhiên vẫn không dám thả lỏng, Vân Phong nhăn mày, Hách Liên gia chủ trước mặt không phải là Hách Liên gia chủ!
Có lẽ là do bóng đêm, giờ phút này cả người Hách Liên gia chủ lộ ra một cỗ tà ác, loại tà ác này giống như bị câu đến, từ trong cơ thể hắn trào ra cuồn cuộn không dứt, vẻ mắt khiêm tốn ban ngày bỗng nở một nụ cười, sự tà ác trong đó làm cho trái tim người ta trở nên băng giá!
“Hai vị đi theo ta làm cái gì?” Hách Liên gia chủ nhẹ cười hỏi một câu, ánh mắt Vân Phong nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, thực lực quân chủ cấp bậc, khí chất cùng với nụ cười quỷ dị như vậy, một người từ ban ngày đến ban đêm lại có thể thay đổi lớn như thế, quả thực là cách biệt một vực một trời!
“Hách Liên gia quả nhiên thâm tàng bất lộ.” Vân Phong thản nhiên nói một câu, Hách Liên gia chủ cười ha ha: “Lời này của Vân Phong quá khen rồi, không có chút bản sự, sẽ không được như ngày hôm nay.” Bàn tay Hách Liên gia chủ khẽ vuốt tay kia, động tác này cực kỳ bình thường, nhưng xem ở trong mắt Vân Phong lại có cảm giác quái dị. Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu, trong lòng có chút không thoải mái.
“Đã trễ thế này, hai vị tìm ta có việc gì?” Hách Liên gia chủ đi tới phía trước từng bước, Mộ Dung Vân Thiên đột nhiên che trước mặt Vân Phong, chiến khí toàn bộ phát ra, Hách Liên gia chủ nhìn thấy không khỏi cười lớn: “Đây là sao vậy? Con rể tương lai của ta hình như muốn đánh nhau một trận với ta?”
Mộ Dung Vân Thiên cảm thấy áp lực trong lòng tăng mạnh, một cảm giác nguy cơ từ trong lòng hắn dâng lên, tối hôm nay Hách Liên gia chủ quai dị như thế, quái dị đến mức khiến hắn không tự giác làm tư thế phòng vệ!
Ánh mắt Vân Phong trầm xuống, bàn tay vung lên, tinh thần lực đột nhiên đánh về phía Hách Liên gia chủ, hai mắt Hách Liên gia chủ hiện lên một tia u quang, giơ cánh tay áo rộng thùng thình lên, tinh thần lực của Vân Phong cùng lực lượng của Hách Liên gia chủ lại lần nữa va chạm nhau, Mộ Dung Vân Thiên cảm nhận được từ phía sau xuất hiện một tia lãnh ý, Vân Phong nhảy lên một cái, nhất thời tring tay xuất hiện một cái xiềng xích màu băng lam, xiềng xích như hàn băngmang theo lãnh ý đánh nhập thân!
“Đây là có ý gì?” Hách Liên gia chủ nhìn Vân Phong, không có động tác gì khác, đáy mắt Vân Phong chợt lóe, “Hách Liên gia chủ, ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
“Người nào hả? Gia chủ Hách Liên gia.” Hách Liên gia chủ đưa hai tay ra phía sau lưng, dáng vẻ hòa hoãn, Vân Phong đột nhiên cười lớn, đồng tử hiện rõ tia lãnh ý, “Vậy tại sao, từ trên người ngươi ta lại cảm giác được một hơi thở khác chứ?”
Sắc mặt Hách Liên gia chủ cứng đờ, sau đó thần sắc cũng âm trầm xuống, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Vân Phong không thèm nhắc tiếp, không khí bỗng chốc nặng nề như áp núi, Mộ Dung Vân Thiên cảnh giác đứng một bên, sau khi nghe lời Vân Phong nói càng cảm thấy kỳ quái, một hơi thở khác? Có nghĩa là gì?
Vân Phong nhìn sắc mặt âm trầm của Hách Liên gia chủ, hàn ý trên chân mày càng sâu, “Mấy thứ ngụy trang này ở trước mặt ta, ngươi cảm thấy có tác dụng sao? Đừng quên, ta là Triệu hồi sư!”
Ánh mắt Mộ Dung Vân Thiên trừng lớn, nhìn về phía Hách Liên gia chủ vẫn đang trầm mặc không nói, trong đầu hiện lên một ý nghĩa, điều... Điều này sao có thể chứ!
Hách Liên gia chủ đột nhiên phát ra tiếng cười quỷ dị: “Ta đúng là đã quên, ngươi là cái phiền toái khó giải quyết nhất.” Vừa dứt lời, thân mình Hách Liên gia chủ mềm oạch té trên mặt đất, một luồng gió đen từ trong cơ thể hắn bay ra, đứng ở một bên, gió đen qua đi, một nam nhân toàn thân mặc hắc bào đứng ở đó, tóc đen cơ hồ muốn hòa hợp vào trong bóng đêm, y bào trên người được thêu ám văn màu đỏ, vạt áo trước ngực mở rộng, lộ ra da thịt màu trắng, ánh trăng chiếu vào mặt trên nổi lên sáng bóng.
Hai tròng mắt hẹp dài lộ ra một cỗ yêu dã, hai tròng mắt hiện rõ ánh sáng màu lục ánh, ngũ quan hết sức yêu mị, thân mình bị bao vây bởi quần áo nên không rõ đường cong cơ thể, ánh mắt Vân Phong lạnh lẽo, nam nhân nhẹ nhàng phất tay qua mặt, móng tay cũng nổi lên tia sáng bóng, mang theo yêu diễm cùng quỷ dị.
Xiềng xích màu băng lam trong tay Vân Phong không chút khách khí đánh ra! “Xoát!” Dây xích màu băng lam mang theo một cỗ âm hàn đánh về phía nam nhân mặc hắc bào, nam nhân mặc hắc bào cười quỷ dị, thân mình lấy một loại tư thế làm người ta phải ngạc nhiên cong xuống, tránh thoát khỏi công kích của xiềng xích, móng tay dài chuyển động sang bên cạnh, thi thể Hách Liên gia chủ còn đang nằm trên mặt đất chậm rãi đứng dậy!
Trong mắt Vân Phong và Mộ Dung Vân Thiên đều là vẻ kinh dị, Hách Liên gia chủ bò dậy, trên mặt sớm đã không còn bất luận vẻ gì, giống như là một cái xác không hồn, nét mặt xanh mét, hai mắt vô thần căn bản không có tiêu cự, thân mình đột nhiên di chuyển với tốc độ kinh người, đánh về hướng Vân Phong!
“Bốp!”
Hách Liên gia chủ vừa bay tới đã bị đá bay đi! Mộ Dung Vân Thiên đứng bên cạnh Vân Phong, chiến khí phát ra nhìn qua cả người hắn đầy khí thế phi phàm, Mộ Dung Vân Thiên nhìn Hách Liên gia chủ bị hắn đánh bay đi từ từ bò dậy, ánh mắt màu đen hoàn toàn trầm xuống.
“Ta đối phó tên này, nàng đi thu thập hắn!” Mộ Dung Vân Thiên gầm nhẹ một tiếng, lấy vũ khí của mình ra chống lại Hách Liên gia chủ đang chạy tới chỗ mình, hai người lập tức triền đấu cùng một chỗ! Đồng tử Vân Phong chợt căng thẳng, một tia ám quang đột nhiên xẹt qua bên hông, thân mình né qua một bên, xiềng xích trong tay chuyển động, hướng về phía bóng đen đuổi theo, mà bóng đen kia cứ như xà vậy, đào thoát tránh khỏi!
Vân Phong cắn chặt ranh, biết rõ đối thủ trước mặt mình không phải là người bình thường, thực lực ngang với trình độ lực lượng của mình! Nếu mình mà thất thần một chút cũng có khả năng sẽ bị vây giảm hạ phong!