“Ngươi đừng đắc ý!” Lý Trọng nhìn trường kiếm đang phát ra ánh hào quang chói mắt trong tay Vân Lạc Trần, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác không chịu thua kém. Vốn dĩ đã tính do tuổi của mình rồi nên hơi xúc động, hơn nữa địa vị lúc trước giữa Lý Trọng và Vân Lạc Trần còn khác nhau, làm cho hắn rất khó chấp nhận việc bây giờ Vân Lạc Trần đột nhiên tỏa ra hào quang như vậy.
Lý Trọng giận dữ gầm lên, nắm lấy trường kiếm trong tay vọt qua, một chiêu này làm cho Lý gia chủ nhíu mày lại. Rối trí, giờ phút này Lý Trọng hoàn toàn không có tư thái chiến đấu, quá lỗ mãng, quá mức lỗ mãng! Càng nhìn chỉ giống đánh nhau lung tung như bình thường, không giống như đang chiến đấu giành địa vị cho gia tộc!
Vân Lạc Trần vừa thấy khí thế của Lý Trọng bay lại, trường kiếm trong tay chợt vung lên, cửu mai ma hạch kia trong nháy mắt phát ra ánh sáng ngọc hào quang. Lý Trọng chỉ cảm nhận được một đạo ánh sáng chói mắt đánh úp lại cùng với một cỗ năng lượng chiến khí cường đại!
“A!” Bàn tay đang cầm trường kiếm của Lý Trọng vung ra đỡ trước ngực, toàn bộ cổ năng lượng chiến khí đều đánh vào thân kiếm, cũng có một chút lực lượng thẩm thấu xuyên qua thân kiếm đánh vào ngực Lý Trọng, nhìn giống như một quyền đầu. Lý Trọng chật vật thối lui về phía sau vài bước, lòng ngực hơi phập phồng, vừa rồi cú đấm xém chết cũng làm hắn thanh tỉnh lại, hắn bỗng nhiên ý thức được chính mình đang đứng ở chỗ nào, đối thủ trước mặt là Vân Lạc Trần, hành vi vừa rồi của hắn không thể nghi ngờ chính là tự đi chịu chết!
Vân Lạc Trần nắm chặt trường kiếm trong tay ánh mắt nhìn về phía Lý Trọng. Bàn tay Lý Trọng hung hăng nắm chặt lại, hít một hơi thật sâu vào, cố gắng điều chỉnh tâm tình ở trạng thái tốt nhất, có thể thấy được tố chất tâm lý của hắn rất mạnh. Đa số ánh mắt đều đang nhìn trên người hai vị thiếu niên, chiến đấu của bọn họ chỉ mới chính thức bắt đầu!
Vân Phong đứng ở không trung, đem hai thiếu niên chiếu đấu ở trên lôi đài ngươi tới ta đi thu hết vào đáy mắt. Thực lực của Lý Trọng là cấp sáu cao nhất, Vân Lạc Trần lại vừa mới tấn chức lên cấp bảy, cấp bậc của hai người nói như thế nào cũng không phải chênh lệch quá lớn, vũ khí của hai người cũng đều là vũ khí cửu khổng cửu tinh, chẳng qua chỉ khác biệt bởi ma hạch, cấp bảy cùng cấp chín khác nhau, không chừng đây có lẽ là mấu chốt quyết định thắng bại.
Trên lôi đài ngươi tới ta đi, hai bóng dáng đánh khó phân biệt ai với ai. Lý Trọng dùng hết toàn lực, dưới trường hợp này dưới lúc Vân Lạc Trần đang ở trước mặt, hắn không thể giữ lại gì nữa! Hắn muốn thắng! Chiến khí hai thiếu niên chạm vào nhau liên tiếp, tuy không tạo thành cái gì đó kinh thiên động địa, nhưng cũng làm cho lôi đài ở đây nhìn không chịu nổi.
Lý Trọng dùng hết toàn lực, Vân Lạc Trần tất nhiên cũng như thế. Lý Trọng đúng là hơi khó chơi, hơn nữa thực lực của hắn như chính mình đánh rất vững chắc, Vân Lạc Trần cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, muốn tốc chiến tốc thắng là không có khả năng.
“Rơi vào đánh giằng co rồi.” Khúc Lam Y đứng một bên thản nhiên nói một câu, Vân Phong gật đầu, “Đúng vậy, đánh giằng co đối với ai mà nói cũng không là một điều tốt.” Muốn đánh giằng co thì phải tự dựa vào năng lực của bản thân, còn kết quả cuối cùng thì.
Chiến sĩ nhờ vào chiến khí, ma pháp sư và Triệu hồi sư thì là do tinh thần lực!
Lâm vào cách đánh giằng co làm cho Lý gia chủ không khỏi thở phào một hơi, đánh giằng co đối với Lý gia là có lợi, dù sao lúc mở màn khí thế Vân Lạc Trần quá mức cường ngạnh, nhất là vũ khí làm cho lòng người ta như bị áp đá vào người. Hiện giờ Lý Trọng ổn định được tâm tư, không còn bị khí thế áp chế nữa, ngược lại còn ngăn trở thế công của Vân Lạc Trần. Tiến vào trạng thái đánh giằng co, trong lòng Vân Lạc Trần sinh ra một cảm giác xúc động vội vàng!
Chiến đấu vẫn tiếp tục diễn ra như cũ, vẫn tiếp tục tiêu hao, hai thiếu niên dần dần đều thở hồng hộc, hai người đã bước vào thời kì mệt mỏi lúc chiến đấu. Mà quần chúng dưới đài càng xem càng im lặng, từng trận hoan hô vừa rồi cũng nhỏ dần, không khí không hiểu sao lại khẩn trương lên, tất cả mọi người chỉ trừng mắt nhìn xem hai người kia không ngừng đánh nhau đến ta sống ngươi chết, trong lòng căng thẳng theo.
“Tên kia cũng không tồi!” Viêm Triệt chỉ Lý Trọng, trong giọng nói như thế nào đều có ý tứ vui sướng khi người gặp họa. Vân Phong không phủ nhận, “Ngươi nói rất có đạo lý, tâm lý Lý Trọng quả thật không tồi, đây cũng coi như lúc khảo nghiệm Lạc Trần. Vốn dưới tình huống này chính mình chiếm hết ưu thế, nhưng bị người ta vượt qua dần dần, đây coi như đạo lý lúc mấu chốt.”
Đúng như lời Vân Phong nói, Vân Lạc Trần có chút nóng nảy. Tâm trí dần dần trở nên vội vàng lộn xộn, trường kiếm sắc bén trong tay vung lên, nhưng mà có thể tạo thành hiệu quả để công kích chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhìn thấy Lý Trọng lần lượt tránh thoát được công kích của mình, tâm trí Vân Lạc Trần càng giống như cỏ dại mọc dài, không thể bình tĩnh nổi.
“Hắn bắt đầu gấp rồi.” Vân Phong quan sát động tác Vân Lạc Trần càng ngày càng vội vàng xao động hơi nhíu mày, công kích không ngừng thất bại, trong lòng Vân Lạc Trần nôn nóng càng thể hiện ra rõ ràng hơn, những người khác đều đã nhìn ra. Lý gia chủ nhếch khóe miệng, thậm chí còn mang chút ý cười, mà sắc mặt Vân gia bên này đều đen sì. Vân Thiên Phàm nhìn tư thế công kích của Vân Lạc Trần cũng biết nội tâm Vân Lạc Trần rất lo lắng, nhưng hắn có thể làm gì bây giờ chứ, chỉ có thể đứng nhìn! Lạc Trần, tỉnh táo lại đi!
Thế tấn công của Vân Lạc Trần đã bắt đầu hỗn loạn, hiệu quả công kích bởi chiến khí cũng chậm rất nhiều, trong lúc chiến đấu chưa tính tới thực lực, thì tâm lý lại về một phương diện khác, đôi khi thắng bại được quyết định bởi tâm lý! Tâm lý của Vân Lạc Trần đã hoàn toàn rối loạn, mà Lý Trọng thì càng ngày càng thành thạo hơn, tuy rằng chiến khí hai người đều tiêu hao, nhưng Lý Trọng vẫn còn lý trí khống chế được chiến khí tiêu hao của mình, không giống như Vân Lạc Trần giờ phút này, vì muốn trong khoảng thời gian ngắn chiến thắng Lý Trọng, đã khiến cho chiến khí tiêu hao không ít!
Cứ như vậy hoài, Vân Lạc Trần sẽ phải thua! Không phải thua bởi chênh lệch thực lực, mà là thua do chiến khí khô kiệt, thua do tâm lý hỗn loạn!
Vân Phong đứng ở không trung nhăn mày lại, làm cho hắn ý thức được vấn đề này vẫn rất khó khăn. Cứ tiếp tục như vậy hắn nhất định sẽ tiêu hao chiến khí, đến cuối cùng Lý Trọng không tốn khí lực nào đem hắn đá xuống lôi đài, Vân Phong nghĩ đến đây, sắc mặt chợt biến thành lạnh lùng!
“Uy! Ngươi tính làm gì?” Viêm Triệt nhìn động tác của Vân Phong nhịn không hô một tiếng. Vân Phong đã đem không gian xung quanh mở ra, những người vẫn còn đang ở trong không gian phong tỏa. Khúc Lam Y nhìn thấy Vân Phong hiện thân cũng không khỏi kinh ngạc, nàng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn ra tay can thiệp sao?
“Nếu ngươi ra tay, Vân gia sẽ thua!” Viêm Triệt ở một bên hô lên, Vân Phong vẫn không để ý tới hắn, thân hình chợt lóe, bàn tay vừa lật, thủy nguyên tố màu lam nhanh chóng xuất hiện trong lòng bàn tay Vân Phong, trực tiếp hóa thành một đoàn ánh sáng màu lam bay về phía lôi đài!
Khúc Lam Y trợn to hai mắt, nàng muốn ra tay can thiệp! Nói như vậy, Vân gia chẳng phải sẽ tự động bị đào thải sao! Vân Phong, nàng rốt cuộc nghĩ gì vậy?
Vân Phong không hề ẩn hình, mà cứ như thế đột ngột xuất hiện ở trên không. Quần chúng đang xem trên khán đài không biết ai ngẩng đầu, hô to một tiếng, “Ai da má ơi! Từ khi nào ở phía trên lòi ra một người thế?”
Tiếng hô to hấp dẫn lực chú ý của mọi người, trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn. Vân Thiên Phàm vừa giương mắt liền phát hiện là Vân Phong, Thạch gia và người của Lý gia cũng ngẩng đầu xem thử, đều cảm thấy kinh ngạc! Đồng tử Lý gia chủ co rụt lại, là nàng!
Lý Trọng và Vân Lạc Trần ở trên lôi đài đương nhiên không có khả năng chú ý tới gì khác, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Vân Phong đột nhiên xuất hiện, đúng lúc này, một đoàn ánh sáng màu lam từ trên không đánh xuống, tiến thẳng về phía lôi đài! Lý gia chủ trừng lớn hai mắt, chẳng lẽ nàng ta muốn ra tay?
Thạch gia chủ chứng kiến cảnh này liền kinh ngạc, Vân Thiên Phàm nhìn thấy trong lòng không khỏi căng thẳng, nếu Vân Phong ra tay, vậy trận tỷ thí này Vân gia sẽ thua!
“Rào!” Ngoài dự kiến của mọi người, Lý gia chủ vốn muốn mở miệng kêu ngừng cùng Thạch gia chủ đều có chút buồn cười đứng ở kia, mở to miệng, nhưng nửa từ cũng nói không ra! Thủy nguyên tố không tiến hành công kích, chỉ trở thành nước bình thường, chẳng qua mang theo độ âm rét lạnh thấu xương, tạt lên người Vân Lạc Trần, ướt sũng từ đầu đến chân.
Vân Lạc Trần đột nhiên sửng sốt, Lý Trọng cũng ngây người ra, việc xảy ra ngoài ý muốn làm cho mọi người không kịp phản ứng, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn thấy Vân Phong cư nhiên đứng phía trên! Vân Thiên Phàm vừa nhìn thấy trái tim mới yên ổn vừa rồi lập tức lại đập nhanh lên, trên trán nhịn không được toát mồ hôi ra.
Viêm Triệt cùng Khúc Lam Y đứng ở không trung nhìn xem, hai người cũng thực ngoài ý muốn, Viêm Triệt chớp mắt một cái bỗng cất tiếng cười to, Khúc Lam Y cũng ngạc nhiên song một giây sau khóe miệng liền nhếch lên, Tiểu Phong Phong, nàng đúng là làm ngoài dự đoán mọi người mà.
Cả người Vân Lạc Trần ướt đẫm ngơ ngác đứng ở đó, chỗ nào trên người cũng truyền đến cảm giác rét lạnh, “Ta dạy cho ngươi chính là mấy thứ này sao? Vân Lạc Trần, bình tĩnh một chút!” Giọng nói của Vân Phong từ không trung truyền đến, gằn từng tiếng rơi vào lỗ tai Vân Lạc Trần, tiến vào đến cánh đồng cỏ dại hoang vu kia, giọng nói này như một ngọn lửa lan ra khắp đồng cỏ, thiêu đốt hết đống cỏ dại không còn một mảnh!