Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 308




“Dĩ nhiên, Vân gia cũng vậy.” Thân mình Vân Phong bay lên trời cao, dây xích trong tay kéo theo nữ nhân lượng qua lượn lại trên không trung, vẻ mặt nữ nhân hoảng sợ, rõ ràng là do độ cao nên bị dọa. Lý gia chủ nhìn thấy Vân Phong có thể ngự không đi sắc mặt liền đại biến! Vân Phong cười ha ha, xoay người quay đi, Khúc Lam Y vừa thấy bàn tay to vung lên, bao quanh không gian phong tỏa Yêu Yêu va hắn, bay lên không trung đuổi theo. Sau khi Vân Phong đi khỏi, người của Lý gia còn chưa hết hoảng, nếu không không phải thấy trên mặt đất có mấy khối thi thể dữ tợn, chắc rằng không ai dám tin hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mọi thứ đều giống như nằm mơ vậy, đột nhiên có một nữ tử xâm nhập, đột nhiên có một người chết, mọi chuyện nhanh chóng quay ngược trở lại, Vân gia cùng Lý gia kết thù!

Lý gia chủ đứng đó, oán hận nắm chặt nắm đấm, răng nanh nghiến tới run kẽo kẹt. Lí Trọng ở bên cạnh run sợ nhìn cha mình, không dám phát ra tiếng. Tổng quản Lý gia rốt cục cũng lên tiếng, chẳng qua thanh âm cũng run rất là lợi hại.

“Lão, lão gia, chúng ta, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Sắc mặt Lý gia chủ đột nhiên trầm xuống, “Làm gì bây giờ?! Ta thật không ngờ tới Vân gia lại có một nhân vật như vậy, rốt cuộc nàng từ đâu mà tới? Vì sao trước kia không thấy?” Ánh mắt Lý gia chủ quét về phía thi thể đang nằm trên mặt đất, khinh thường hừ một tiếng, “Tên này chết cũng đáng, đỡ cho ta phải lo lắng, kéo xuống cho ta!” Vừa mới raa lệnh, lập tức có hai chiến sĩ đi lên đem thi thể thê thảm kia kéo xuống, tránh làm cho gia chủ phải ngứa mắt. Giờ phút này, trong lòng mọi người đều không khỏi rét lạnh, đó chính là đệ đệ ruột của gia chủ, lại không nghĩ tới gia chủ sẽ làm như vậy.

“Chết rồi cũng tốt, thành sự không có mà bại sự có thừa*! Nếu không tại hắn, thì Lý gia cũng không gặp phải tên ôn thần như vậy!” Lời nói của Lý gia chủ rất chính xác, đệ đệ hắn đúng là tên ngu ngốc, không cống hiến cho gia tộc được tí gì, ngược lại lại đi chọc phải ôn thần. Cứ nghĩ hắn chơi nữ nhân của Vân gia thì thôi, dù sao cũng là một cái gia tộc không có phẩm vị, nhưng lại không nghĩ rằng kéo đến một đống rác rối như vậy!

*ý chỉ làm chuyện gì cũng không xong, mà thất bại thì nhiều-chuyên đi phá hư chuyện

“Lí Trọng!” Lý gia chủ đột nhiên giận dữ gầm lên, Lí Trọng lập tức run rẩy đáp: “Cha, cha...”

Đôi mắt sắc bén của Lý gia chủ nhìn vào Lí Trọng, nội tâm bốc lên một trận lửa, “Mấy ngày tới ngươi không được đi đâu hết, ở nhà chuyên tâm tu tập cho ta!”

Lí Trọng sửng sốt, “Bên phía Màu Hoa...” Nếu hắn không lo cùng Thạch Màu Hoa kết nối quan hệ chẳng phải sẽ bị Vân gia chiếm trước sao?

“Thạch Màu Hoa cái rắm! Lo tăng cấp bậc của ngươi lên cho ta! Nếu đoán không lầm, còn không tới bao lâu nữa, Vân gia sẽ đến khiêu chiến Lý gia.” Lời nói của Lý gia chủ làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Trọng căng ra, ở khu vực Tông lâm điện, chỉ có các gia tộc tam phẩm là thông qua cạnh tranh để được tuyển ra, mà muốn kéo dài vị trí làm gia tộc tam phẩm, thì phải do chính bản lĩnh của mình tự đứng ra tranh thủ! Gia tộc nào không có phẩm vị có thể khiêu chiến với gia tộc tam phẩm, việc khiêu chiến này không cần phải thông báo, chỉ cần công khai nơi khiêu chiến là được. Một khi gia tộc không có phẩm vị chiến thắng gia tộc tam phẩm, thì gia tộc không có phẩm vị sẽ thay thế tam phẩm, sở hữu mọi quyền lợi mà ban đầu gia tộc tam phẩm có được, tất nhiên sẽ giao vào tay người khiêu chiến thắng!

So với cách thay đổi của gia tộc tam phẩm, thì quy tắc của nhất phẩm cùng nhị phẩm càng nghiêm mật hơn nữa, phải nói là do gia tộc tam phẩm không được Tông lâm tổng điện coi trọng, các ngươi ai có thực lực thì được, còn không có thực lực thì đi xuống đi!

Một khi Vân gia khiêu chiến Lý gia, Lý gia phải chấp nhận. Cho dù Lý gia có cái năng lực gì, một khi đã thua trận thì địa vị cũng coi như rơi xuống, cho dù hiện giờ hắn và Thạch gia có làm đám hỏi, thì cũng không làm được gì! Cho nên bây giờ quan hệ với Thạch Màu Hoa như thế nào không cần phải quan tâm nữa! Lý gia chủ đoán trước rẳng nhất định Vân gia cũng sẽ làm như vậy, tại thời khắc mẫn cảm này, ai còn có thời gian để đi lấy lòng một tiểu thư gia tộc tam phẩm chứ, bây giờ cần phải tăng thực lực của mình lên và đảm bảo cho vinh dự của gia tộc mới là điều quan trọng nhất!

Khiêu chiến với gia tộc tam phẩm đều có một cái quy định bắt buộc, khiêu chiến thì có thể, nhưng người khiêu chiến phải là hai người trẻ tuổi đồng lứa trong gia tộc, thực lực của người trẻ tuổi so đấu với nhau mới đại biểu cho gia tộc này có địa vị như thế nào! Cho nên bên Lý gia người xuất chiến đương nhiên là Lý Trọng, còn bên Vân gia người xuất chiến không ai hết chính là Vân Lạc Trần!

“Dùng hết mọi khả năng tăng thực lực của mình lên, đừng làm cho ta thất vọng!” Lý gia chủ trầm giọng nói một câu, Lý Trọng tự tin nói, “Cha cứ yên tâm, tư chất của Vân Lạc Trần không bằng con, thời gian tu tập cũng nhanh hơn hắn, hắn nhất định không phải đối thủ của con! Cho dù Vân gia có người lợi hại như vậy, nàng cũng không khả năng trong khoảng thời gian ngắn để cho Vân Lạc Trần tăng thực lực lên!”

Lý gia chủ gật đầu, “Được rồi, bây giờ đi tu tập đi, mấy chuyện khác không cần phải nghĩ tới! Vân Phong không có khả năng ra tay, chúng ta cũng không cần phải lo lắng.”

Vân Phong xác thực không thể ra tay được, hiện giờ nàng không phải chỉ làm việc cho một người, nàng là người Vân gia, tất nhiên nhất cử nhất động đều đại biểu cho Vân gia. Mặc dù nàng có năng lực làm cho Lý gia tại Tụ Thủy trấn trong một sớm một chiều liền biến mất, thậm chí ngay cả Thạch gia! Nhưng Vân Phong không thể làm như vậy, một gia tộc muốn quật lên, không hẳn phải dựa vào bạo lực.

Trong lòng Vân Phong xác thực có mong cho Vân gia thay thế Lý gia, nàng muốn bước đầu quật khởi của Vân gia phải ngay tại Tụ Thủy trấn này- mà Vân gia thì là lão đại! Nhưng trước hết nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý, trong tay kéo theo đúng là một khối u ác tính mà.

Chỉ mới qua mười vài giây, Vân Phong đã cầm theo dây xích trong tay quấn nữ nhân về tới Vân gia. Lúc nàng đáp xuống đất, nữ nhân bị xiềng xích trói chặt cũng hạ xuống, thân mình từ trên cao rơi xuống, mặc dù không có thương tổn tới tính mạng nhưng vẫn có bị thương. Biểu tình trên mặt nữ nhân thống khổ cùng rối rắm, nàng muốn kêu la lên nhưng lại phát không ra thanh âm gì.

Thời điểm nữ nhân rơi xuống mặt đất phát ra tiếng động rất lớn. Nhà cửa Vân gia vốn không lớn, hơn nữa động tĩnh như vậy đưa tới mọi người vây xem. Vân Phong lẳng lặng đứng yên một chỗ, chờ mọi người trong Vân gia đến, còn nữ nhân bị xiềng xích trói không ngừng giãy giụa trên mặt đất, giống như một con sâu lông không ngừng vặn vẹo.

“Đại tỷ!” Một tiếng thét chói tai vang lên, một nữ nhân khác nhìn thấy nữ nhân bị trói liền chạy vội tới, “Mau thả đại tỷ ra, ngươi đang làm cái gì hả?” Nữ nhân này là thê tử của đệ đệ Vân Thiên Phàm, tính tình thiện lương, nhìn thấy nữ nhân kia như vậy không khỏi có chút thất kinh.

Rất nhanh, mọi người trong Vân gia đều đã tới. Vân Lạc Trần nhìn thấy nữ nhân trên đất, cũng kinh ngạc một phen, nhưng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Vân Phong, nữ nhân này nhất định là nói lời gì đó đại nghịch bất đạo, cho nên mới làm cho Vân Phong đối xử với nàng ta vậy.

Vân Thiên Phàm và hai huynh đệ đều chạy đến, sau khi ba người nhìn thấy nữ nhân liền chấn động!

“Đây là có chuyện gì?” Sắc mặt Vân Thiên Lĩnh có chút không tốt, dù sao cũng là lão bà của mình, bị người ta mang về kiểu vậy thật không thể nào nói nổi. Tuy thân phận Vân Phong khác biệt, nhưng làm vậy cũng có chút quá đáng.

“Có phải nàng ta nói gì hay không?” Vân Thiên Phàm hỏi. Vân Phong vừa động tay, thủy chi xiềng xích liền xiết chặt lại, vẻ mặt nữ nhân lập tức trở nên vặn vẹo, nhìn qua vạn phần dữ tợn!

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Đại ca, nhị ca! Các ngươi sao lại có thể cho phép nàng ta làm như vậy! Cho dù đại tỷ có nói sai cũng không thể đối đãi với nàng ấy như vậy!” Vẻ mặt thê tử Vân Thiên Lâm không đành lòng, lúc nhìn sang chỗ Vân Phong có chút uấn giận, “Tiểu cô nương, tại sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện của Vân gia? Bây giờ còn làm mọi chuyện thêm tầm trọng hơn nữa!”

Vân Phong không để ý đến nàng ta, ánh mắt nhìn Vân Thiên Phàm, “Ta không biết gia quy nơi này là cái gì, Thiên Phàm thúc, thân là con dâu của Vân gia lại hồng hạnh xuất tường, người như vậy nên phạt ra sao?”

Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt! Hồng hạnh xuất tường?! Sắc mặt Vân Thiên Phàm đột nhiên lạnh lùng, Vân Thiên Lĩnh nhịn không được nói, “Không có khả năng!”

“Tuy rằng nàng ấy nói chuyện có chút khó nghe, nhưng nàng sẽ không làm ra chuyện như vậy!” Thê thử của Vân Thiên Lâm cũng không tin. Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn trên người nữ nhân, “Người của Vân gia tín nhiệm ngươi như thế, ngươi lại coi phần tín nhiệm này giống như bùn đất!”

Nữ nhân mở miện ra rồi lại khép lại, nhu muốn nói cái gì đó. Ngón tay Vân Phong khẽ nhúc nhích, “... Đừng nghe nàng ta nói bậy! Nàng nói dối, ta không có! Ta tuyệt đối không có!”

“Quần áo trên người ngươi ở đâu ra?” Vân Lạc Trần đứng bên cạnh mở miệng. Nữ nhân vừa nghe thấy vẻ mặt liền sửng sốt, quần áo nàng đang mặc trên người là quần áo tốt nhất! Mỗi lần sau khi yêu đương vụng trộm trở lại Vân gia đều thay lại, mặc lại một thân quần áo rách nát, còn hôm nay là bị Vân Phong ép buộc trở về!

“Ta cũng không cho rằng đại bá có tiền để mua mấy thứ quần áo này. Đại nương, tiền của ngươi từ đâu mà có?” Vân Lạc Trần nói chuyện một chút cũng không khách khí, hắn vốn đã nhìn thấu bản chất của nữ nhân này, hắn tin tưởng lời Vân Phong nói, nữ nhân này chính là tai họa của Vân gia!

“Đây là... Đây là...” Nữ nhân nói không ra hơi, “Đây là ta kiếm!”

“Kiếm?” Vân Phong nhíu mày, “Ngươi tự mình dõng dạc nói ngươi không có, nhưng người biết ngươi xuất tường cũng không chỉ có một mình ta, Lý gia chẳng lẽ đều là người chết hết rồi sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.