Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 233




“... Na Tà?” Vân Phong nói thầm, đột nhiên trừng mắt lại nhìn thấy đôi mắt to của Nhục Cầu, cơn đau đớn mà cơ thể vừa phải trải qua đã biến mất, Vân Phong nhìn Nhục Cầu: “Na Tà?”

Nhục Cầu hưng phấn nhảy lên vài cái, cả người nhảy lên bả vai nàng, không ngừng cọ lên má Vân Phong, Vân Phong kinh ngạc, giọng nói mới vừa rồi... Là Nhục Cầu sao?

“Sư phụ, người không sao chứ?” Hạ Thanh ở bên cạnh nhìn nàng đầy lo lắng, chỉ sợ Vân Phong gặp chuyện không may. Nếu Vân Phong có chuyện gì thì cũng tại cô bé! Vì cô bé cứ khăng khăng muốn nhìn trận pháp khế ước!

“Chủ nhân, sao rồi!” Tiểu Hoả và Lam Dực cũng nhanh chóng chạy tới, Tiểu Hoả không suy nghĩ gì đã muốn bắt Nhục Cầu, tiếng la đau đớn vừa rồi của Vân Phong là do nó tạo thành! Nhục Cầu nhe răng với Tiểu hoả, hàm răng nanh kia vừa mới nhe ra, khuôn mặt vốn đáng yêu của Nhục Cầu lại trở nên vô cùng hung dữ, Hạ Thanh nhìn thấy thì bị doạ đến xanh mặt, ma thú đáng yêu đó sao lại có biểu tình như vậy chứ!

“Ta không sao!” Vân Phong vội vàng nói một câu, cặp mắt đen nhánh kia vẫn nhìn vào Nhục Cầu, lại nhìn trên ngón tay của mình, cảm giác vừa rồi là thật, đó là quá trình khế ước ma thú, trải qua việc khế ước Tiểu Hoả và Lam Dực, Vân Phong càng thêm quen thuộc với cảm giác này, nàng lại càng thêm khẳng định mình và Nhục Cầu đã lập khế ước, nhưng lại không có nhẫn!

Khế ước với ma thú mà lại không hề có nhẫn khế ước? Đây là chuyện vô cùng trái với lẽ thường! Nhưng trên ngón tay của Vân Phong ngoại trừ nhẫn khế ước của Tiểu Hoả và Lam Dực cũng không có chiếc nhẫn thứ ba, Vân Phong không tin mà dùng tay sờ thử, không có, thật sự không có!

“Chủ nhân, cuối cùng là chuyện gì mới xảy ra vậy?” Lam Dực trầm giọng hỏi một câu, mắt nhìn vào Nhục Cầu, Vân Phong nhíu mày: “Vừa rồi ta đã khế ước với Nhục Cầu rồi.”

Tiểu Hoả cùng Lam Dực đều giật mình, Hạ Thanh có chút mù mịt, Vân Phong đứng lên, muốn truyền tâm niệm với Nhục Cầu thông qua khế ước, nhưng nàng lại phát hiện, không thể liên hệ, trải qua đợt dây dưa vừa rồi, luồng năng lượng kia dường như đã ngủ say trong cơ thể nàng, rõ ràng đã khế ước, tại sao lại không thể liên hệ được?

Lời Nhục Cầu nói Vân Phong vẫn không thể hiểu như cũ, theo lý thì điều này không hề đúng, Vân Phong nhíu chặt mày, cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Còn có trận pháp khế ước vừa rồi, năm loại màu đều biến mất, đó không chỉ là biến mất bình thường, mà là bị một nguồn năng lượng trấn áp!

“Na na!” Nhục Cầu gọi một tiếng, Tiểu Hoả nhìn Vân Phong: “Chủ nhân, người có hiểu không?”

Vân Phong lắc đầu, Lam Dực ở bên cạnh cũng vô cùng nghi hoặc khó hiểu: “Theo lý, nếu đã khế ước thì chủ nhân cũng có thể hiểu được, điều mấu chốt nhất là nhẫn khế ước đâu rồi?”

Trên ngón tay Vân Phong chỉ đeo hai chiếc nhẫn, Nhục Cầu vẫn đang không ngừng cọ tới cọ lui trên vai Vân Phong, dáng dấp vô cùng vui vẻ, Tiểu Hoả nâng đôi mắt âm u nhìn thoáng qua Nhục Cầu: “Chủ nhân, tới cùng nó là cái gì vậy?”

t r u y e n c u a t u i n e t

Vân Phong không biết nói gì, là cái gì sao? Nàng cũng rất muốn biết tới cùng Nhục Cầu là thứ gì đấy!

Lúc trở về đã gần tới hoàng hôn, Hạ Thanh ngây thơ không hiểu chuyện gì, Vân Phong trấn an cô bé rằng không có việc gì, lúc này Hạ Thanh mới yên lòng, hai người trở lại trong tiểu viện, mới vừa bước vào sân, bỗng nhiên cả người Hạ Thanh lại căng thẳng, Vân Phong ngước lên đã thấy hôm nay nơi đơn sơ này lại đón một vài vị khách, mà dường như lai lịch cũng không nhỏ.

“Vị này... Chính là triệu hồi sư đại nhân đi?” Một nam nhân mang vẻ mặt hiền hoà đi tới, khiêm tốn cười với Vân Phong, Hạ Thanh lạnh mặt đứng bên cạnh Vân Phong, Vân Phong nhìn vẻ mặt Hạ Thanh cũng biết được thân phận của người nam nhân trước mặt, nhất định là người của Hạ gia rồi.

“Thanh Thanh!” Nương của Hạ Thanh gọi một tiếng đã kéo cô bé sang, đi vào phòng trong, chỉ để lại Vân Phong và người đàn ông trước mặt này.

Nam nhân trung niên quét mắt qua Tiểu Hoả và Lam Dực trước tiên, sau đó nhìn Nhục Cầu trên vai Vân Phong, trong đáy mắt đều là sự kinh động và khen ngợi, Vân Phong vượt qua ông ta dứt khoát đi vào trong sân: “Tìm ta có việc sao?”

Nam nhân kia cười nịnh nọt, đi đến bên người Vân Phong nhưng không dám lại gần quá mức: “Đại nhân, ta là tổng quản của Hạ gia, hiện tại tất nhiên là tìm đại nhân có việc.”

Vân Phong cười lạnh trong lòng: “Hạ tổng quản, có việc gì ông cứ nói thẳng, ta không thích quanh co.”

Hạ tổng quản chưa kịp nói lời nịnh nọt đã bị ép nuốt hết đống từ đó về, nuốt nước bọt một chút: “Vâng... Triệu hồi sư đại nhân đã tới đây, đúng là vinh hạnh cho nơi này, Hạ gia ở thôn Ẩn Nguyệt vẫn là gia tộc đứng nhất nhì, sao triệu hồi sư đại nhân có thể chịu khổ mà ở nơi nhỏ bé như thế nàu, Hạ gia muốn mời đại nhân làm khách khanh, không cần đại nhân làm gì khác, chỉ cần dạy bảo tiểu thư một chút là được rồi.”

Thì ra là làm sư phụ cho Hạ Tiểu Mẫn, Vân Phong cười ha ha, Hạ tổng quản vừa thấy cũng cười: “Dường như quan hệ của đại nhân và Hạ tiểu thư cũng không tệ, nếu đại nhân đồng ý, tất nhiên Hạ Thanh tiểu thư cũng có thể trở lại bổn gia, thứ có được sẽ hoàn toàn là đãi ngộ tốt đẹp, chuyện này cũng rất có lợi với sự phát triển với tiểu thư Hạ Thanh.”

Vân Phong nhíu mày, người này rất thông minh lanh lợi, Hạ Thanh vốn là người của Hạ gia, tất nhiên đồ đệ của nàng phải trở về bổn gia, nếu có thể mượn cơ hội này để cho Hạ Thanh trở về một cách danh chính ngôn thuận thì cũng không tệ.

“Ta không về!” Đột nhiên Hạ Thanh lao ra khỏi phòng, thét lên nhìn chằm chằm vào tổng quản: “Ta, sẽ, không, trở, về!” Sắc mặt của tổng quản cũng có chút biến đổi: “Hạ Thanh tiểu thư, người...”

“Ta nói, ta không về!” Hạ Thanh tức giận thét lên một tiếng, lại nhìn Vân Phong: “Sư phụ, người không cần chịu thiệt vì đồ nhi, có trở về Hạ gia hay không với con mà nói không có bất cứ ý nghĩa nào cả!”

Vân Phong đứng lên, vỗ đầu Hạ Thanh, cũng không quay đầu lại mà nói với Hạ tổng quản: “Ông về trước đi, ta sẽ suy xét sau.”

Hạ tổng quản vừa nghe thấy thì vẻ mặt lại trở nên vui mừng: “Vậy thì phải đợi tin tốt của đại nhân rồi.” Hạ tổng quản vui mừng rời đi, mặt Hạ Thanh vì tức giận nên đỏ bừng lên, Vân Phong cười: “Sao lại tức giận đến như vậy?”

“Sư phụ! Sao thứ gì Hạ Tiểu Mẫn cũng phải cướp đoạt của con, hiện tại ngay cả sư phụ người cũng muốn cướp! Cái gì con cũng có thể cho, chỉ riêng sư phụ là không thể!”

Vân Phong nghe lời nói tức giận của cô bé, liền khuyên nhủ: “Tóm lại con cũng mang họ Hạ, trong người cũng mang huyết mạch của Hạ gia, có lẽ năm đó nương con phải rời khỏi Hạ gia là do bị bức bách, nhưng trong lòng nương con vẫn luôn mong con có thể trở lại Hạ gia, dù sao muội vẫn là nữ nhi của Hạ gia, không phải sao?”

Hạ Thanh trầm mặc, sư phụ nói không sai, cô bé hiểu được sự tịch mịch của nương mình, nương vẫn luôn hi vọng mình có thể trở lại Hạ gia, tuy bà chưa bao giờ nói lời này ra miệng.

“Còn nữa, ta chỉ phải đi dạy dỗ một chút, cũng không nói là sẽ thu Hạ Tiểu Mẫn làm đồ đệ, muốn làm đồ đệ của ta, nó vẫn chưa đủ tư cách.” Vân Phong nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Thanh, Hạ Thanh xấu hổ cười cười, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình có phần quá hẹp hòi rồi.

“Con nhóc ngu xuẩn đó không thể nào trở thành triệu hồi sư được.” Tiểu Hoả ở bên cạnh hừ một tiếng, Hạ Thanh bị lời này chọc cười, Lam Dực cũng cười ha ha mở miệng: “Thanh Thanh yêm tâm, không phải ai cũng có thể trở thành đồ đệ của chủ nhân đâu.”

Hạ Thanh gật đầu, có thể trở thành đồ đệ của Vân Phong là chuyện Hạ Thanh vô cùng tự hào, người khác không biết sư phụ của cô bé lợi hại bao nhiêu, nhưng cô bé biết! Bản thân là triệu hồi sư đã lợi hại, mà trận pháp khế ước lại có năm màu, sư phụ của mình chính là thiên tài ngũ hệ!"

Sau khi nói qua với nương của Hạ Thanh, Vân Phong cũng nói đã thu Hạ Thanh làm đồ đệ, nương của Hạ Thanh vừa mừng vừa sợ, thậm chí còn muốn quỳ xuống đã bị Vân Phong ngăn lại, sai người đến Hạ gia báo tin, Vân Phong đồng ý. Hạ gia nhanh chóng phái người tới đón, vô cùng trịnh trọng náo nhiệt, Hạ Thanh và nương của cô bé bị xua đuổi không biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng quay lại Hạ gia lần nữa, ở thôn Ẩn Nguyệt, chuyện này đã trở thành trọng tâm bàn tán của mọi người trong thôn, sự tồn tại của Vân Phong lại làm cho người ta thán phục hơn, triệu hồi sư!

Hạ Thanh và nương của cô bé đã trở về Hạ gia, Hạ gia cũng đối xử không tệ, Hạ Thanh khôi phục thân phận tiểu thư, ở trong một ngôi viện có vẻ không tệ trong đại trạch Hạ gia, cũng có thị nữ hầu hạ, đãi ngộ không tồi.

Tất nhiên chỗ ỏ của Vân Phong càng được sắp xếp, thực ra bên cạnh chỗ nàng ở là viện của Hạ Tiểu Mẫn, tất nhiên dụng tâm của Hạ gia cũng đã rõ ràng, Vân Phong cũng không chối từ, tuy cách Hạ Thanh hơi xa nhưng cũng không có gì trở ngại.

Mới vừa trở lại Hạ gia ngày đầu tiên, Hạ Tiểu Mẫn đã gấp gáp bái phỏng, hơn nữa còn có gia chủ hiện tại của Hạ gia đến cùng, vốn là đệ đệ ruột của gia chủ Hạ gia.

“Vân đại nhân có thể nể mặt Hạ gia, là Hạ gia có phúc!” Gia chủ Hạ gia khách khí khen tặng, mắt đảo qua Tiểu Hoả, Lam Dực còn có Nhục Cầu, trong lòng không ngừng nhảy nhót, tuy phải để Hạ Thanh trở lại là chuyện hắn ta không hề mong muốn, nhưng vì nữ nhi của mình lại không thể không làm vậy, kéo Hạ Tiểu Mẫn đến trước mặt Vân Phong: “Mau gọi sư phụ đi!”

Khoé môi Hạ Tiểu Mẫn giật nhẹ nhưng trong lòng vẫn rất tình nguyện, nếu Vân Phong thu mình làm đồ đệ, chẳng phải mình cũng sẽ trở thành triệu hồi sư sao! Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Tiểu Mẫn hoàn toàn là sự đắc ý, Hạ Thanh, tất cả những thứ của ngươi đều đã là của ta! Hiện tại sư phụ mà ngươi luôn lấy làm tự hào cũng là của ta rồi!

Hạ Tiểu Mẫn vừa muốn há miệng gọi, Vân Phong đã mở miệng: “Lời này nói quá sớm rồi, lệnhthiênkim không có tư cách để trở thành đồ đệ của ta, việc này không thể nói là xong, chẳng lẽ gia chủ Hạ gia lại tin rằng ai cũng có thể trở thành đồ đệ của ta sao?”

Sắc mặt của gia chủ Hạ gia cứng đờ một lúc, xấu hổ cười vài tiếng, một tát này của Vân Phong cũng đã nói rõ ràng, Hạ Tiểu Mẫn cũng tự cảm thấy nhục nhã, khuôn mặt đã đỏ cả lên.

“Hạ Thanh có thể trở thành đồ đệ của ngươi, vì sao ta lại không thể?” Hạ Tiểu Mẫn nói thầm một câu, gia chủ Hạ gia vừa nghe đã tiến lên: “Vân đại nhân, tư chất của Tiểu Mẫn không tệ, Hạ Thanh đã có thể trở thành đồ đệ của người, tất nhiên Tiểu Mẫn cũng...”

“Gia chủ Hạ gia, ta không thu đồ đệ là chuyện của ta.” Vân Phong lạnh nhạt nói, gia chủ Hạ gia ngậm miệng, cười vài tiếng khô khốc: “Không phải Vân đại nhân đã đáp ứng thỉnh cầu của ta sao, hiện tại... Chẳng phải là đã lật lọng rồi?”

Vân Phong cười ha ha: “Ta chỉ đáp ứng Hạ gia rằng sẽ chỉ giáo nàng một chút mà thôi, cũng không nói sẽ thu nàng làm đồ đệ.”

Biểu tình của gia chủ lại trở nên cứng nhác, Hạ Tiểu Mẫn cắn chặt răng, xoay người chạy ra ngoài, khoé môi gia chủ Hạ gia giật giật, chỉ cảm thấy mình đã thiệt thòi: “Vậy... Không quấy rầy Vân đại nhân nữa.” Gia chủ Hạ gia xoay người rời đi, nhìn ra là vô cùng tức giận, Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, Tiểu Hoả ở bên cạnh nói thầm: “Người Hạ gia sẽ không ức hiếp nha đầu ngốc kia chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.