Vân Phong cười nhạt: “Ở lâu hơn thì muội cũng không còn muốn đi nữa. Đừng buồn quá, muội cũng nên đi rồi.”
Vân Thăng còn muốn nói gì lại bị Mộc Tiểu Cẩm giữ chặt, Mộc Tiểu Cẩm cười với Vân Phong: “Tiểu Phong cần gì không? Ta sẽ đi chuẩn bị.” Vân Phong lắc đầu, thứ mình cần thì mình đều đã có, cũng không cần người khác phải chuẩn bị, tiến lên xoa đầu Mộc Tiểu Cẩm: “Yên tâm, nhất định sẽ có cách để Thương Hải trở về.”
Hốc mắt Mộc Tiểu Cẩm đỏ lên, mang thứ vẫn luôn đeo trước ngực cho Vân phong, đây là kỷ vật duy nhất còn lại của Mộc Thương Hải ở thế gian này, cũng là mấu chốt để Mộc Thương Hải có thể trở về.
“Tiểu Phong bình an mới là điều quan trọng nhất.” Mộc Tiểu Cẩm nghẹn ngào nói một câu, tất nhiên trong lòng nàng Mộc Thương Hải vẫn luôn quan trọng, nhưng sự tồn tại của Vân Phong cũng quan trọng không kém.
“Ta sẽ che chở cho nàng ấy.” Khúc Lam Y đi tới, nhàn nhạt nới một câu, Vân Phong kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên vẻ mặt của Khúc Lam Y lại trở nên lạnh lùng: “Sao vậy? Không lẽ nàng muốn đi một mình sao?”
Thật sự lúc trước Vân Phong vẫn muốn đi một mình, nói một cách chính xác hơn nàng vẫn không hề đoán được Khúc Lam Y sẽ đi cùng nàng, khi Khúc Lam Y nói sẽ đi cùng, quả thật Vân Phong cũng có chút kinh ngạc.
“Không muốn ta đi cùng sao?” Khúc Lam Y nhướng mày, đôi mắt tản ra một chút nguy hiểm, hô hấp của Vân Phong cũng trở nên căng thẳng, nói không ra lời, Vân Thăng cũng hoàn toàn bỏ qua ân oán cá nhân trên vấn đề này, Khúc Lam Y đi theo Phong nhi cũng là lựa chọn tốt nhất, Vân Phong đi một mình, sao hắn và phụ thân có thể yên tâm.
“Hắn đi theo cũng được.” Vân Thăng nói một câu, Khúc Lam Y nhìn hắn một cái: “Cuối cùng cũng nói được một câu dễ nghe.”
Vân Phong thấp giọng nói: “Không còn cách nào, vậy thì cùng đi thôi.” Ánh mắt Khúc Lam Y loé lên, mang theo ý vị thâm sâu liếc nhìn Vân Phong, sau khi nói xong việc này với Vân Cảnh, Vân Cảnh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn Vân Phong vài câu, nếu tìm được một nhánh khác của Vân gia, nếu bọn họ đồng ý cũng có thể đến Vân gia ở Xuân Phong trấn trên Đông Đại lục để tìm nơi nương tựa.
Tin tức Vân Phong sắp rời khỏi cũng như cỏ dại mà nhanh chóng truyền ra ngoài, dẫn tới một khung cảnh hỗn loạn trên Đông Đại lục, về việc tại sao Vân Phong phải rời khỏi, không ai biết, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, cho dù Vân Phong có đi, Vân gia cũng không phải là nơi dễ chọc.
Tuy nhiên tứ đại đế quốc còn bao gồm Phong Vân đế quốc ở trong cũng thầm thở ra, sự tồn tại của Vân Phong ở Đông Đại lục không đã không còn ai có thể địch lại, nàng rời đi đúng là có thể bỏ đi một tảng đá lớn, nhất thời những vị vương giản này cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay ngọc bội truyền âm của Vân Phong rất hay vang lên, tất nhiên không phải ai khác mà chính là người phụ thân từ trên trời rớt xuống kia, mỗi ngày không có lúc nào Triển Ly không dùng ngọc bội truyền âm để quấy rầy Vân Phong, lời nói lại khiến Vân Phong không biết khóc hay nên cười, con gái, nếu con đi thì mang cha đi theo với.
Vân Phong dứt khoát không quan tâm, tất nhiên thân phận của người phụ thân từ trên trời rớt xuống này vô cùng tôn quý, tính cách cũng khác với tuổi của mình, nếu tên phụ thân này đi theo mình, nhất định chuyến đi lần này nàng sẽ phải lo liệu rất nhiều phiền phức, Vân Phong tiếp tục mắt điếc tai ngơ.
Cuối cùng tới ngày rời đi nào đó, Triển Ly biết mình không nói được Vân Phong nên cũng đành bỏ qua ý nghĩ này, ngược lại cũng muốn Vân Phong mang theo vài người, lại vị Vân Phong cự tuyệt một lần nữa, rốt cuộc Triển Ly cũng không còn cách nào: “Con gái à, nếu đến Tây Đại lục rồi chỉ cần ai dám bắt nạt con, nhất định phải nói với phụ thân! Phụ thân sẽ lột da hắn!”
Vân Phong cười thầm, nhất định là người phụ thân từ trên trời rơi xuống muốn nhân cơ hội này để chuồn đi đây mà.
Trước khi xuất phát, Vân Phong dùng ngọc bội truyền âm để báo cho Ngao Kim., sau khi Ngao Kim nghe thấy Vân Phong muốn đến Tây Đại lục thì đột nhiên tuôn ra một tràng tiếng cười dài: “Long tộc còn một số chuyện bận tối mắt, chờ ta xong việc rồi ta sẽ đến Tây Đại lục tìm ngươi!” Vân Phong cười, cắt đứt liên lạc, tuy người Mộc thành biết nàng sẽ đi nhưng cũng không biết được thời gian cụ thể, Vân Phong cũng không nghĩ đến việc sẽ được đưa tiễn nên từ sáng sớm Vân Phong đã chuẩn bị rời đi.
Vân Thăng, Mộc Tiểu Cẩm và Vân Cảnh đều đến đưa tiễn, trong mắt mấy người đều là sự lo lắng, Vân Phong cười bất đắc dĩ, thực lực hôm nay của mình muốn bị người khác bắt nạt thì tỷ lệ đúng thật là rất nhỏ, nàng không bắt nạt người khác là đã không tệ rồi, lại còn có ma phápsưquang hệ là Khúc Lam Y, cho dù có muốn chết cũng rất khó khăn.
“Ta đi đây.” Vân Phong nhàn nhạt nói một câu liền phóng thẳng lên trời, Lam Dực và Tiểu Hoả cũng đã nhanh chóng trở về, Nhục Cầu vừa thấy đã nhảy lên bả vai Vân Phong.
Không có những lời tiễn đưa dư thừa, không có bất cứ tình cảm lưu luyến không rời nào, Vân Phong dứt khoát xoay người, cũng không quay đầu về phía Mộc thành mà phóng đi, rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng.
Hốc mắt Mộc Tiểu Cẩm đỏ lên, Vân Thăng ôm Mộc Tiểu Cẩm vào trong ngực, trong lòng cũng có chút buồn, Vân Cảnh vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, chẳng qua nắm đấm vẫn luôn nắm chặt từ nãy đến giờ cũng từ từ buông ra.
Đã đi rồi, một thế hệ triệu hồi sư mà Vân gia vẫn luôn lấy làm tự hào, lấy làm kiêu ngoại cuối cùng cũng đã rời khỏi Đông Đại lục, bước trên một con đường mới.
Rời khỏi Mộc thành, Vân Phong đi về hướng Tây, con đường đến Tây Đại lục đúng là nằm về phía Tây, địa chí mà sư phụ để lại cũng có miêu tả về Tây Đại lục, thể chế của Tây Đại lục có chỗ khác với Đông Đại lục, Đông đại lục có tứ đại đế quốc và dong binh công hội là một lực lượng bí ẩn để cân bằng lực lượng, vì thế Đông Đại lục vẫn tương đối an bình, nhưng Tây Đại lục lại hoàn toàn khác.
Địa chí của sư phụ để lại có ghi, trước đây rất lâu Tây Đại lục cung có đế quốc tồn tại, nhưng lực lượng thao túng mỗi đế quốc không phải là hoàng thất mà lại là tông phái, vốn dĩ Tây Đại lục có ba đại đế quốc, dần dần, lực lượng hoàng thất đế quốc không ngừng suy yếu, quyền hành mất hoàn toàn, cuối cùng, lực lượng tông phái đã hoàn toàn đoạt thành, từ đó chế độ đế quốc cũng hoàn toàn biến mất ở Đông Đại lục, chỉ còn lại lực lượng tông phái.
Hiện giờ Tây Đại lục có ba đại tông phái, thay thế ba đại đế quốc lúc ban đầu, ba đại tông phái trở thành ba điện, Hạo Nguyệt Điện, Tông Lâm Điện, Ngàn Tuyết Điện, ba điện giống như ba đại đế quốc, đối lập lẫn nhau, ức chế lẫn nhau, sự bất đồng không chỉ nằm ở thể chế mà ở Tây Đại lục chức nghiệp cũng không có giới hạn, có thể nói số lượng ma phápsưvà chiến sĩ là tương xứng với nhau, mà việc có thể sinh ra triệu hồi sư lại càng dễ hơn so với Đông Đại lục, tỷ lệ cũng cao hơn.
Dù ở Tây Đại lục triệu hồi sư rất hiếm có, nhưng mấy chục năm cũng sẽ có một hai người được sinh ra, số lượng triệu hồi sư của Tây Đại lục có thể hơn trăm, mà Đông Đại lục cộng lại cũng chỉ được vài người.
Ở Tây Đại lục cũng có ba tổ chức đặc biệt, công hội chiến sĩ, công hội ma pháp, còn có liên minh triệu hồi sư . Ba tổ chức này cũng tương đối độc lập, tuy nhiên bên trong vẫn có một lực lượng của tam điện, có thể nói, tam điện cùng nhau quản lý ba tổ chức này, không ai nhường ai, chuyện tam điện tranh đấu với nhau cũng rất thường xuyên xảy ra.
Không có một lực lượng bí ẩn mang tính cân bằng như dong binh công hội ở Đông Đại lục, sự cân bằng ở Tây Đại lục hoàn toàn là do sự kiềm nén lẫn nhau của tam điện, vừa động thì đều động, nếu không thì cả ba đều tồn tại, còn không thì sẽ là nhất thốngthiênhạ.
Cục diện cân bằng như vậy của tam điện đã kéo dài mấy trăm năm, kéo dài đến nay, thế lực của ba đại đế quốc cũng đã phát triển ngày một thâm sâu, muốn khiến một trong số đó biến mất không phải là chuyện dễ, vì thế tam điện cũng ngừng công kích nhau, tuy cục diện chiến tranh vẫn chưa ngừng nhưng ngoài mặt vẫn luôn duy trì trạng thái hoà bình.
Vân Phong có thể hiểu biết những thứ tình huống ở Tây Đại lục này là nhờ vào địa chí củasưtôn, không khỏi ngạc nhiên, quả nhiên mảnh đại lục này khác hẳn Đông Đại lục, huyết thống là thứ khác nhau căn bản nhất, ở Tây Đại lục, số lượng ma phápsưvà chiến sĩ ngang hàng, triệu hồi sư cũng có rất nhiều, đây vốn là chuyện không thể xảy ra ở Đông Đại lục.
Nhưng bàn về thực lực, Đông Đại lục lại tương xứng với Tây Đại lục, tuy Tây Đại lục không thiếu ma phápsưvà chiến sĩ, nhưng lực lượng tổng thể chiến sĩ ở Đông Đại lục cũng không thể khinh thường, huống hồ còn có sự tồn tại của dong binh công hội, còn phải nói, giữa hai đại lục vẫn còn một chướng ngại vẫn rất khó để vượt qua, dãy núi Vạn Thú.
Giữa Đông Đại lục và Tây Đại lục vẫn luôn có một rặng núi lâu năm vắt ngang qua, rặng núi này vẫn được gọi là dãy núi Vạn Thú, mê vụ sâm lâm ở Xuân Phong trấn là một bộ phận nhỏ của dãy núi Vạn Thú này, dãy núi này cũng là nơi ma thú sinh sống, nơi này chính làthiênhạ của chính, bất kì người nào của một mảnh đại lục muốn đi qua nơi này, đều phải táng thân tại đây.
Đi qua dãy núi Vạn Thú từ trên mặt đất là chuyện không có khả năng, nhưng trên không trung lại là chuyện khác, tuy trên không cũng sẽ gặp phải ma thú, nhưng lại dễ dàng hơn rất nhiều khi đi trên mặt đất.
Tất nhiên Vân Phong sẽ đi qua trên không trung, Đông Đại lục và Tây Đại lục cũng không phải hoàn toàn không có trao đổi, nhưng việc trao đổi này không thường xuyên, có chuyện gì thì cũng đều dùng toạ kị mà phi hành tới, người có thể có được toạ kị cũng là thiểu số, mà cường giả cấp bậc quân chủ có thể ngự không phi hành, cũng là thiểu số.
Rất nhanh đã tiến tới dãy Vạn Thú, một tầng mây nhạt trôi nổi dưới chân Vân Phong, Vân Phong cũng có thể thấy được lờ mờ khu vực đen tối rộng lớn phía dưới, đó chính là mảnh đất ma thú sinh sống, một đường đi tới cả người Tiểu Hoả và Lam Dực vẫn luôn căng thẳng, thân là ma thú bọn họ vẫn luôn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ bên dưới.
Khúc Lam Y ở bên cạnh cười ha ha: “Cũng không biết là có kẻ đui nào thích chủ động đến chọc chúng ta hay không.” Khúc Lam Y vừa dứt lời, một tràng tiếng cười quái dị đã truyền tới từ phía trước, tiếng cười này vô cùng chói tai, nhất thời Tiểu Hoả và Lam Dực phát ra khí thế rào rạt, vẻ mặt cũng trở nên hung tợn.
“Thật sự có kẻ đui rồi.” Vân Phong nhàn nhạt nói một câu, ma trượng trong tay được lấy ra trong nháy mắt, lần do thám bằng tinh thần lực đã cho Vân Phong, thực lực của tên mù đến khiêu khích hơn nàng!
Một bóng đen lớn không gần tiếp cận gần Vân Phong, dần dần, cái bóng đen kia để lộ bản thể, đó đúng là một ngoại hình ma thú khiến người ta vừa liếc mắt đã muốn nôn mửa, một mắt lồi ra ở giữa đầu, không có cổ, đầu gắn trực tiếp với cổ, mà lớp da bên ngoài lại có một tầng gồ gề như da cóc, tản ra một mùi hương gay mũi, một đôi cánh dơi nằm sau lưng đang chậm rãi lay động.
Đôi mắt sói của Tiểu Hoả hiện lên chút hung tàn, phát ra từng tiếng gầm nhẹ, trong nháy mắt Lam Dực hoá thành bản thể ma thú, có thể thấy được ma thú trước mắt này phải khiến bọn họ ứng phó với toàn lực!
“Đây là cái thứ gì vậy, đáng ghê tởm.” Khúc Lam Y chán ghét nói một câu, Vân Phong khẽ nhíu mày, trong lòng cũng có chút không thoải mái, ngay cả Nhục Cầu trên vai cũng mang vẻ mặt ghét bỏ.
“Một bữa tiệc lớn...” Ma thú kia nói thầm, giọng nói có chút khàn khàn khác thường, hệt như có một con côn trùng đang kêu to: “Các ngươi đúng là một bữa tiệc lớn của Ngu Hưu (hưu = tì hưu (gấu), một loại thú cổ rất mạnh trong truyền thuyết) ta!”
Vân Phong trừng mắt, Ngu Hưu! Trong bản ghi chép của sư phụ đã có ghi lại, Ngu Hưu, hiếu chiến, trời sinh tính tình hung tàn, diện mạo xấu xí, mà thực lực còn thuộc loại vô cùng mạnh mẽ!
Vân Phong nhíu mày, đụng độ với một kẻ hiếu chiến như vậy, tất nhiên không thể dùng cách nghênh chiến. Huống chi con Ngu Hưu này mạnh hơn nàng, cấp bậc của nó có lẽ đã là đỉnh quân chỉ, hoặc còn có thể cao hơn!
“Đừng nghênh chiến trực diện, vòng qua nó!” Vân Phong truyền tâm niệm lại, Tiểu Hoả và Lam Dực gật đầu, Khúc Lam Y cũng hiểu ý Vân Phong, tên Ngu Hưu gầm lên một tiếng quái dị, miệng lớn vừa mở, đầu lưỡi đỏ đã vươn ra, chiều dài có khi đã hơn trăm thước!
Lập tức đoàn người Vân Phong đã bị chiếc lưỡi này làm phân tán, dựa theo chỉ thị, cũng không tấn công chính diện với Ngu Hưu, mọi người đều muốn vòn qua nó để thông qua dãy núi Vạn Thú, nhưng sao Ngu Hưu hiếu chiến có thể buông tha cho bọn họ một cách dễ dàng như vậy!
“Đừng hòng đi!” Gầm lên giận dữ, đột nhiên đầu lưỡi của Ngu Hưu lại quấn về phía Tiểu Hỏa, cái đuôi vẫn giấu sau người cũng đánh tới trên lưng Lam Dực, Lam Dực đau đớn kêu lên một tiếng, tốc độ củasưưng bốn cánh lại không thể sáng bằng còn Ngu Hưu này!
“Bốp!” Một tiếng quất mạnh vang lên, thân thể Lam Dực dưới một kích cực mạnh lại rơi thẳng xuống không trung, Vân Phong vừa thấy không khỏi hoảng sợ, vừa tiến vào phía trên dãy Vạn Thú đã gặp phải đối thủ mạnh như thế, mới chỉ một kích mà Lam Dực đã chật vật như vậy rồi!
“Quay về!” Vân Phong quát khẽ một tiếng, thân thể đang không ngừng rơi xuống của Lam Dực hoá thành một luồng sáng biến mất vào trong nhẫn khế ước của Vân Phong, giờ phút này Ngu Hưu đã hoàn toàn bao lấy Tiểu Hoả, một loại chất lỏng gay mũi đang tiết ra từ cái lưỡi kia mà lao tới chỗ Tiểu Hoả!
“Mẹ nó, đừng mơ ăn được bổn đại gia!” Móng vuốt sói của Tiểu Hỏa vung ra, vạch một vết thương trên người của Ngu Hưu! Ngu Hưu thống khổ kêu lên một tiếng, cái đuôi như roi lại đánh tới lần nữa, quật lên người Tiểu Hỏa!
“Đáng giận!” Vân Phong nhìn thấy Tiểu Hoả bị công kích thì gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt Tiểu Hoả cũng trở thành một luồng sáng quay trở về trong nhẫn khế ước, giờ phút này hai ma thú mà Ngu Hưu bắt được lại không còn tung tích, nó đã tức giận rồi.
Cặp mắt được che kín bới tia máu kia nhìn chằm chằm vào Vân Phong, Khúc Lam Y vừa thấy lập tức nắm chặt tay Vân Phong nhanh chóng bay thẳng về phía trước, Ngu Hưu gầm lên đầy giận giữ, trong nháy mắt cả người đã nhanh chóng đuổi theo ở phía sau.
“Cứ như vậy thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị nó đuổi kịp, buông ra!” Đột nhiên Vân Phong buông tay Khúc Lam Y ra, hai luồng nguyên tố xuất hiện trong lòng bàn tay trong nháy mắt, tiếng gầm rú của Ngu Hưu truyền đến, đột nhiên hai tay của Vân Phong đan vào nhau!
“Roẹt roẹt!” Lôi nguyên tố và phong nguyên tố được dung hợp với nhau, vô số những con rắn màu bạc phát ra những tiếng kêu lớn, năng lượng nguyên tố dung hợp xuất hiện trong lòng bàn tay Vân Phong, trong người lại truyền đến một cảm giác hoa mắt chóng mặt, Vân Phong cắn mạnh vào lưỡi, đột nhiên ném quả cầu nguyên tố trong tay ra ngoài.
“Đi!” Kéo tay Khúc Lam Y, hai người hoá thành một luồng sáng bay về phía trước, “Ầm!” Một tiếng nổ rung trời, tạo nên một nguồn năng lượng khuếch tán hệt như sóng biến, không ngừng gào rít trong không trung.
Một luồng gió mạng cuốn đến, Vân Phong chỉ cảm thấy hai mắt tối đen, bàn tay nắm tay của Khúc Lam Y cũng chậm rãi buông ra, cả người bị nguồn năng lượng kia cuốn bay đi, trước khi Vân Phong nhắm mặt lại còn nghe được tiếng hét điên cuồng của Khúc Lam Y, tiếp theo chỉ còn lại một màu đen tối.