Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 208




“Tiểu mỹ nhân...”

“Câm miệng!” Giọng nói lạnh lẽo của Vân Phong truyền đến, trên mặt đã trở nên u ám. Tên mắt đào hoa mỉm cười nghe lời mà im lặng, Khúc Lam Y ở bên cạnh cười vui sướng khi người gặp hoạ, sắc mặt của Ngao Kim cũng có phần khó chịu, nam nhân này thật sự quá nhiều chuyện!

“Ta không phải là tiểu mỹ nhân, còn gọi nữa thì cút đi!”

Tên mắt đào hoa cười ha ha: “Một khi đã như vậy, ta đây liền gọi tên của ngươi, Vân Phong thì sao?”

Con ngươi đen của Vân Phong hơi đảo qua: “Tuỳ ngươi.”

Tên mắt đào hoa cười đến tét miệng, nhìn qua cực kỳ vui vẻ: “Phong nhi, ngươi có thể gọi ta là Trường ca.”

Bỗng nhiên da gà toàn thân của Vân Phong nổi lên, sắc mắt của Khúc Lam Y và Ngao Kim trầm xuống, Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng câm nín không nói gì. Vân Phong mím môi: “Đừng có gọi ta là Phong nhi, chỉ có người thân của ta mới có thể gọi ta như vậy.”

Tên mắt đào hoa lấy tay sờ khoé môi của mình, đôi môi hồng nhuận đầy đặn, tựa hồ như đang dụ dỗ người đi nhắm nháp: “Chỉ có người thân thôi sao? Ta đây giống như thân nhân của ngươi, ngươi xem thân phận phu quân thế nào?”

“Nói đủ chưa?” Sắc mặt của Vân Phong đã khó coi đến mức không thể nhìn được nữa, tay đă bắt đầu nắm chặt, rất có khả năng sẽ vung một quyền vào khuôn mặt đáng ăn đòn này. Tên mắt đào hoa cười cười, biết điều không nói thêm gì nữa, nhún nhún vai ngậm miệng lại. Mới vừa yên tĩnh được một lúc lại mở miệng lần nữa: “Suy xét một chút đi, ta thật lòng đấy.”

Vân Phong không để ý đến, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào phía trước, đi đến tận cùng của mảnh đất này, một cánh cửa khổng lồ xuất hiện ngay trước mắt. Vân Phong nhìn thấy hoa văn phức tạp khắc trên cánh cửa kia, đáy mắt hơi trầm xuống.

“Xem ra, cuối cùng cũng đến nơi di tích Vạn Thần chân chính rồi.” Khúc Lam Y ở bên cạnh nhẹ giọng nói, Vân Phong gật đầu, tinh thần lực dồi dào tràn ra, hoá thành một bàn tay vô hình bao trùm cánh cửa lớn, dùng sức một chút, cánh cửa vĩ đại không biết đã bị đóng kín bao nhiêu năm, cuối cùng cũng bị đẩy ra. Cùng với một loại thời gian tang thương đã được khắc lên, còn có tiếng động lớn vang lên, cánh cửa từ từ rộng mở trước mặt mọi người.

“Đi thôi.” Vân Phong nói một câu, bước vào bên trong, đoàn người cũng theo vào. Đây là con đường dài tối tăm, tựa hồ là một hành lang dài đằng đẵng, tiếng bước chân không ngừng vang vọng trong này, bốn phía đều trống vắng, không thể thấy rõ được tới cùng là có thứ gì, chỉ có một chút ánh sáng mở nhạt chiếu lên mặt đường.

Bỗng nhiên Vân Phong dừng bước, những người theo ở phía sau cũng dừng lại, đây là một con đường chia nhánh, bốn phía chia thành bốn đường khác nhau, mỗi đường thông về một hướng. Vân Phong vừa thấy đã biết đây là bốn khu vực có công dụng khác nhau trên bản đồ, tuy nhiên trí nhớ về bản đồ đã hoàn toàn mơ hồ, Vân Phong cũng không nhớ được rốt cuộc những con đường kia thông đến nơi nào, trên cả một đoạn đường này vẫn chưa quan sát lại bản đồ.

“Có chữ viết.” Tiếng của Tiêu Tiêu truyền đến, tất cả mọi người nhìn lại, trên một mặt tường xiêu vẹo ở bên cạnh có khắc một hàng chữ: Không còn lối về.

Vân Phong khẽ cau mày, như vậy xem ra chỉ có thể lựa chọn một con đường để đi tiếp, cho dù muốn quay về cũng không còn khả năng rồi: “Chúng ta chọn trước!” Gia Nhĩ nói một câu, nói thầm với Mục Thanh và Tiêu Tiêu một hồi, trên mặt Gia Nhĩ mang theo ý cười: “Vân Phong, đừng quên quy củ mà các người đã định.”

Vân Phong nhíu mày, đã biết Gia Nhĩ có tính toán, khoé môi cười lạnh: “Đương nhiên là chưa từng quên, ba đại đế quốc không thể đi đường giống nhau.”

“Được, nếu như chưa quên, ba người chúng ta mỗi người chọn một đường, mà các ngươi chọn cái còn lại.”

Vân Phong cười ha ha: “Có thể, tuy nhiên chúng ta đã ước định là ba đại đế quốc, không hề tính ngươi ở trong.”

Đột nhiên sắc mặt của Gia Nhĩ trầm xuống: “Ngươi cứ phải tranh đoạt với ta sao?”

Vân Phong lại cười: “Lời này nói sai rồi, nếu không phải là do ngươi, thì sao ta lại phải cướp đoạt?”

Sắc mặt Gia Nhĩ đen lại, không cần nghĩ cũng biết hiện tại mình đã hoàn toàn chịu thiệt rồi. Vân Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn ba người một cái: “Các ngươi chọn đi, chúng ta đợi.”

Tiêu Tiêu và Mục Thanh đều có chút vui mừng mà cười cười, rất nhanh hai người đã chọn một con đường mà tiến vào. Gia Nhĩ mang vẻ mạt xanh mét đứng ở kia, cắn răng, nhìn hai con đường còn lại, tuỳ tiện chọn một con đường rồi tiến vào.

“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Ngao Kim nhìn con đường còn lại, vô cùng phiền phức mà đau đầu: “Quản quy củ làm gì, dứt khoát đi vào là được!”

“Dù sao Phong Vân đế quốc cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi.” Khúc Lam Y khinh thường hừ một câu, nhìn nhìn xung quanh: “Nhục Cầu, ngươi dẫn đường đi.”

Đột nhiên Nhục Cầu trên vai Vân Phong đứng lên, thân thể nhảy một cái lên đầu Tiểu Hoả, thấp giọng kêu vài tiếng. Tiểu Hỏa nghe xong mở miệng nói: “Nó nói những con đường kia đều giống nhau, cuối cùng đều thông về một chỗ.”

Mấy người vừa nghe được đều giật mình, [email protected]*dyan (lee^qu. Donnn) Vân Phong lấy bản đồ ra, tên mắt đào hoa vừa thấy thì cực kỳ tò mò: “Loại đồ này ngươi cũng có sao?”

Vân Phong không đáp lời, nhìn kỹ khu vực được vẽ trên bản đồ, bốn khu vực lớn nằm trong một nửa vòng tròn. Vân Phong lại nhìn kỹ lại, bốn khu vực lớn chiếm một nửa vòng trong, mà một nửa còn lại lại là chỗ trống.

“Một khi đã như vậy, chúng ta cứ chọn đi.” Vân Phong cất bản đồ, chọn con đường ở giữa: “Ngươi chọn đường nào, thì tuỳ ngươi.” Vân Phong nói một câu với tên mắt đào hoa. Tên mắt đào hoa cười cười: “Đường ngươi chọn, tất nhiên là ta phải đi theo rồi.”

Vân Phong không để ý đến hắn nữa, dẫn đầu tiến vào, Khúc Lam Y và Ngao Kim theo ở phía sau, nhưng người còn lại đều bắt kịp, Khu vực này vô cùng yên tĩnh, đi qua lối đi thật dài này, cuối cùng mấy người Vân Phong cũng tới được nơi cần tới. Đây là một khu vực hình bán nguyệt, trong khu vực này có một vài toà kiến trúc bị phân tán hỗn độn, có chút vẫn còn hoàn hảo, có một số chỉ còn lại tường đổ.

Nơi này hẳn là chỗ mà một gia tộc đã từng sinh sống, Vân Phong nhìn những thứ kiến trúc này, còn có những khu vực được phân chia công dụng, có khả năng một gia tộc đã sinh tồn trong này đến khi hoàn toàn diệt vong. Dựa vào khu vực đầy tinh thạch kia, đây ắt hẳn phải là một gia tộc tương đối giàu có, nếu gia tộc này vẫn còn tồn tại, không thể nghi ngờ bọn họ sẽ là kẻ mạnh nhất.

Mấy người đứng giữa những thứ kiến trúc này, nhìn hiện trạng của những kiến trúc này, tuy đã cách một thời gian khá lâu, nhưng vẫn còn nhận thấy được nơi này vẫn còn dấu vết sinh hoạt lưu lại. Vân Phong quan sát một hồi, rốt cục cho ra kết luận, nơi bọn họ tiến vào là khu dân cư, bởi vì đại bộ phận nơi này đều là phòng ốc cư trú, cũng không có bất kỳ một thứ gì khác.

Vân Phong không khỏi ngạc nhiên, trải qua bao nhiêu năm tháng suy tàn, nơi này vẫn còn có thể được bảo tồn đến mức này, không thể không nói đây là một kỳ tích.

Lúc đi qua một toà nhà, tầm mắt của Vân Phong dừng lại ở một chỗ nào đó. Trên cánh cửa của căn phòng này, phía trên có khắc một loại ấn ký bằng đồng, đã mờ đến mức không rõ lắm cuối cùng là khắc cái gì, đây chắc là huy hiệu của một gia tộc rồi.

Chưa từng dừng lại lâu, cứ tiếp tục tiến lên phía trước, sau khi thấy được cái huy hiệu kia thì Vân Phong phát hiện, dường như trên mỗi cánh cửa đều có khắc ấn ký này. Cả gia tộc này đã hoàn toàn biến mất rồi sao? Hay vẫn nên nói là bị người đuổi tận giết tuyệt ở trong này.

“Xem ra, chúng ta đã đi đến tận cùng rồi.” Giọng nói nhàn nhạt của Khúc Lam Y truyền đến. Những toà nhà xung quanh mọi người đã đến tận cùng, xem ra bốn khu vực lớn thật sự thông đến cùng một chỗ, bởi Vân Phong đã thấy được ba người Gia Nhĩ, Tiêu Tiêu và Mục Thanh. Lúc mọi người chạm mặt lần nữa, ba người kia đều giật mình, Gia Nhĩ ngoại trừ giật mình còn có chút tức giận.

“Các người có tìm được gì không?” Sắc mặt Gia Nhĩ âm trầm liếc một cái, Tiêu Tiêu và Mục Thanh đều lắc đầu: “Không có, cái gì cũng không có.”

Gia Nhĩ quét mắt về phía Vân Phong. Vân Phong cười: “Ngươi nghĩ rằng ta tìm được sao?”

Khoé môi Gia Nhĩ nhếch lên: “Mẹ nó, nơi này cũng chỉ là một cái xác bị vét sạch! Cái gì cũng không có!”

Sắc mặt của Tiêu Tiêu và Mục Thanh có chút khó coi, hai người bọn họ không có tí thu hoạch nào, tìm lần tất cả các góc cũng giống như Gia Nhĩ nói, nơi này giống như đã bị quét sạch. Chẳng lẽ bọn họ liều sống liều chết tiến vào, chỉ lấy khoáng thạch cao cấp rồi ra ngoài sao? Khoáng thạch cao cấp cũng không phải là cái gì vô cùng hiếm có, đây không phải là tiền mất tật mang sao!

“Hẳn là có người tới trước một bước, vơ vét không còn gì rồi.” Gia Nhĩ nhìn tên mắt đào hoa. Lập tức tên mắt đào hoa cười lạnh: “Vận khí của ta tốt như vậy sao?”

“Vận khí có tốt hay không cũng không liên quan tới ngươi, vẫn có thể dựa vào bản lĩnh riêng.” Vân Phong nói một câu, sắc mặt Gia Nhĩ trầm xuống, Tiêu Tiêu và Mục Thanh cũng như vậy, bọn họ không có bản lĩnh, tất nhiên cũng không có được thứ gì, cho dù có bị nam nhân kia lấy đi toàn bộ, bọn họ cũng không thể can thiệp.

“Biết là ngươi sẽ giúp ta mà.” Tên mắt đào hoa cười ha ha, Khúc Lam Y ở một bên lạnh lùng trả lời: “Phi, không phải là tiểu Phong Phong giúp ngươi, nàng chỉ ghét phiền phức mà thôi.”

“Na na!” Nhục Cầu kêu một tiếng, giọng nói của Tiểu Hoả truyền đến từ trong đầu Vân Phong: “Chủ nhân, Nhục Cầu nói phía trước có đường.”

Con ngươi đen của Vân Phong quét tới, nơi mọi người đang đứng là một khoảng sân nhỏ, mà từng mặt của quảng trường là bốn khu vực lớn, một mặt khác là một bức tường đá, vừa thấy liền biết là ngõ cụt, Vân Phong cũng hiểu rõ, khu vực trống trên bản đồ, mới đúng là khu vực có giá trị của cuộc thăm dò!

Tiểu Hỏa và Nhục Cầu không ngừng đi lại tới lui cạnh vách tường kia, những người khác đều không biết bọn chúng đang làm gì. Tiêu Tiêu và Mục Thanh đang suy xét về vấn đề phải trở về như thế nào, Gia Nhĩ ở một bên trầm mặc không nói gì, hiển nhiên hắn không cam lòng rời đi như vậy, nhưng một khi hai người này rời khỏi, hắn cũng không còn khả năng để ở trong này.

Dinendian. Lơqid]onRốt cuộc Tiểu Hoả cũng dừng lại, Nhục Cầu lại kêu một tiếng, Tiểu Hỏa gật gật đầu. Đột nhiên móng vuốt sói vung lên, đánh vào bức tường đá trước mắt, đột nhiên bên ngoài bức tường xuất hiện từng vết rạn nứt nhỏ, Tiểu Hoả liên tục đánh mạnh vài cái, cuối cùng, một hồi tiếng đá vỡ vụn vang lên, một cánh cửa nữa lại xuất hiện rồi.

“Chủ nhân...!” Giọng nói có chút kinh ngạc của Tiểu Hoả vang lên. Vân Phong cau mày đi tới, hành động đập tường vừa rồi của Tiểu Hoả đã thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả mọi người nhìn sang đây, khi thấy được một cánh cửa ẩn ở phía sau, trong lòng ba người Gia Nhĩ nóng lên, xem ra việc thăm dò còn chưa xong!

Khúc Lam Y, Ngao Kim, mắt đào hoa đều đã nhích lại gần, ba người Gia Nhĩ chỉ có thể đứng ở phía xa, sau khi mấy người nhìn thấy cánh cửa kia thì đều có chút kinh ngạc, Vân Phong đi tới, tầm mắt đảo qua cánh cửa kia, cánh cửa này được bảo tồn rất tốt, thậm chí còn phát ra ánh sáng sáng bóng nhàn nhạt. Góc bên phải của cánh cửa này, thứ ấn ký mà Vân Phong đã thấy không ít lại xuất hiện, mà bây giờ lại hoàn toàn rõ ràng.

“Tổ tiên...” Giọng nói của Vân Phong vang vọng trong lòng, kêu gọi vị tổ tiên của Vân gia đang sống nhờ trong không gian tinh thần của mình. Tổ tiên trầm mặc một hồi, rốt cuộc cũng mở miệng: “Ta nhìn thấy rồi...”

Góc bên phải phía trên của cánh cửa được khắc vô cùng rõ ràng, là một chữ mà Vân Phong đã quá quen thuộc: Vân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.