Thiên Tài Tiên Đạo

Chương 39: Thế như chẻ tre




Đằng sau còn rất nhiều tầng, không thể lãng phí thể lực, phải đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái vọt tới chỗ cao nhất, lấy được phần thưởng đứng đầu khảo hạch, Hồng Kim Long Tủy đan!

Thấy Lâm Vân đánh tới, võ giả ảo ảnh kia muốn vung trường côn ra chặn lại, nhưng mà tốc độ Lâm Minh quá nhanh, trước khi võ giả vung trường côn chắn ngang ngực thì một quyền cực mạnh đã nện lên ngực hắn.

- Bịch!

Xương ngực võ giả lún xuống, hộc máu bỏ mình.

Lâm Minh dễ dàng qua tầng thứ nhất. Đây là đương nhiên, thực lực của Lâm Minh vốn đã vượt xa võ giả cùng cấp, huống chi võ giả ảo ảnh này chỉ có tu vi Luyện Thể tầng hai sơ kỳ.

Tầng thứ hai!

Vẫn là không gian tối đen như trước, hiện ra trước mắt Lâm Minh lại là một con hung thú.

- Hung thú cấp một!

Trên cơ bản hung thú cấp một có thể tương đương với võ giả Luyện Thể tầng ba, hung thú trước mắt này là Độc Giác Tê, thực lực lại kém hơn hung thú cấp một một chút, đại khái tương đương với võ giả Luyện Thể tầng hai đỉnh phong.

Tuy rằng thực lực Độc Giác Tê bình thường nhưng mà bởi vì da thịt nó cứng cỏi, lực phòng ngự rất mạnh cho nên võ giả bình thường có thực lực vượt qua nó thì cũng phải tốn một hồi động tay động chân.

Bây giờ Lâm Minh phải liên tục vượt quan, tự nhiên sẽ không lãng phí thể lực, bàn tay vừa lật, một thanh đao róc xương lạnh lẽo hiện ra trong lòng bàn tay hắn, trong đầu cũng hiện ra kết cấu kinh mạch của Độc Giác Tê, những nhược điểm trên người nó cũng hiện ra rõ ràng.

Quen thuộc nhược điểm của hung thú chính là ưu thế của Lâm Minh.

Lúc này, Độc Giác Tê đột nhiên rít gào một tiếng, cả người vọt tới Lâm Minh, tuy rằng đây là không gian ảo giác, nhưng Lâm Minh lại cảm nhận được rõ ràng mặt đất ầm ầm chấn động.

Huyễn Sát trận và Ảo Giác trận không giống nhau, ảo giác trong Ảo Giác trận không có lực sát thương, chỉ có thể dùng để dọa người, chỉ cần bảo vệ vững bản tâm, đứng không nhúc nhích cũng có thể khiến cho Ảo Giác trận tan biến, mà Huyễn Sát trận thì lại khác, đứng không nhúc nhích chính là muốn chết.

Mắt thấy Độc Giác Tê vọt tới, Lâm Minh nhảy qua một bên, hắn nhảy với tư thế rất cổ quái, thân thể hắn nằm ngang, bả vai một bên gần như chạm đất, trong khoảnh khắc thân thể khổng lồ của Độc Giác Tê vọt qua Lâm Minh, một tay hắn nện lên mặt đất, thân thể giống như một con én bay sát mặt đất, dùng phản lực với tốc độ cực nhanh bắn tới bụng Độc Giác Tê.

Tay đưa ra, đao xuất!

- Phốc!

Đao róc xương cắm vào vị trí sau đùi cách sườn nửa xích, chỗ này chính là cho mềm yếu nhất ở bụng Độc Giác Tê, nhưng cũng chính là động mạch chủ của nó.

Dao nhỏ rút ra, một cỗ máu tươi điên cuồng phun ra, Độc Giác Tê kêu lên một tiếng thống khổ, thân thể khổng lồ run lên mạnh mẽ, sau đó té ngửa xuống mặt đất.

Thấy một đao của mình thành công, Lâm Minh không khỏi cảm thán mức độ chân thật của ảo trận này, kết cấu thân thể và nhược điểm của Độc Giác Tê ảo giác giống Độc Giác Tê thật như đúc, nói vậy người kiến tạo ảo trận đã phong ấn Độc Giác Tê thú linh vào đây, cho nên mới có hiệu quả như vậy.

Một đao thành công, Lâm Minh cũng không tiến mà lui, tuy rằng giết chết con Độc Giác Tê này cũng không khó, nhưng mà hắn phải tiết kiệm thể lực, cho nên ở trong tầng hai Lung Linh tháp cũng không có thời gian nghỉ ngơi.

Động mạch chủ bị cắt đứt, Độc Giác Tê chảy máu càng ngày càng nhiều, động tác cũng bắt đầu trở nên chậm chạp, mà lúc này, Lâm Minh bắt cơ hội chuẩn xác, lại một đao chém xuống, chỉ nghe phốc! Một tiếng, động mạch chủ một bên sườn khác của Độc Giác Tê cũng bị Lâm Minh cắt đứt!

Đến lúc này, chiến đấu đã sắp kết thúc, Độc Giác Tê sắp tử vong lăn qua lăn lại vài vòng sau đó mới không cam lòng ngã xuống.

Lâm Minh tiến vào tầng thứ ba!

- Hả? Có người tiến vào tầng thứ ba!

Ở bên ngoài Lung Linh tháp, mấy trưởng lão nhìn thấy trên phù văn trận pháp tầng thứ ba Lung Linh tháp lóe lên, hiển nhiên tầng thứ ba đã bắt đầu vận chuyển, chỉ là bọn họ cũng không biết, người tiến vào tầng ba rốt cuộc là ai?

- Chắc là Vương Nghiễn Phong, luận về thực lực và tuổi tác, hắn chắc là mạnh nhất, thực lực Lâm Minh chủ yếu là thần lực trời sinh và trên võ đạo chi tâm, chiến đấu chân chính, lực lượng chỉ chiếm một phần nhỏ, thân pháp, kỹ xảo, chiến kỹ cũng cần thiết không kém lực lượng.

- Bây giờ phần lớn người vẫn còn dừng lại ở tầng thứ nhất, Vương Nghiễn Phong đã xông lên tầng thứ ba đúng là không tồi.

Trong lúc mấy trưởng lão thảo luận, lại có một người xông lên tầng thứ ba, người này chỉ chậm hơn Lâm Minh khoảng ba mươi hô hấp, hắn đúng là Vương Nghiễn Phong.

Tuổi của Vương Nghiễn Phong xấp xỉ với Lâm Minh, đối thủ của hắn ở tầng hai cũng gần giống Lâm Minh, cũng là một đầu hung thú cấp một, thực lực tương đương với Luyện Thể tầng hai đỉnh phong.

Vương Nghiễn Phong mới bước vào Luyện Thể tầng ba, hơn nữa là người nổi bật trong võ giả cùng cấp, con hung thú này tự nhiên không là đối thủ của hắn, nhưng mà hung thú da dày thịt béo, Vương Nghiễn Phong vẫn phải mất không ít công phu mới thu phục được nó.

Không chút nghỉ ngơi, bây giờ Vương Nghiễn Phong đã gặp đối thủ tầng thứ ba, hai tên võ sĩ trong tay cầm trường kiếm, Luyện Thể tầng ba sơ kỳ.

Vương Nghiễn Phong khẽ cắn môi, sắc mặt trở nên ngưng trọng, đối phó với hai võ sĩ đồng cấp thì hắn có thể nhưng mà hắn cũng cố kị tiêu hao chân nguyên, nếu không vượt qua tầng bốn rất là khó khăn.

Hắn bất đắc dĩ vận khởi chân nguyên toàn thân, chuẩn bị thi triển tuyệt chiêu gia truyền Cửu Đạo Chân Ngôn, tốc chiến tốc thắng...

Lúc này, Lâm Minh cũng gặp đối thủ tầng thứ ba, hai tên võ sĩ Luyện Thể tầng ba sơ kỳ.

Võ sĩ Luyện Thể tầng ba là Luyện Tạng, không nghĩ tới, chỉ tầng thứ ba đã phải đối mặt với đối thủ như vậy, nhưng lại là hai người! Vậy thì độ khó tầng thứ tư, tầng thứ năm không cần nghĩ cũng biết, đã vậy lại không cho thời gian nghỉ ngơi, chẳng trách người trung niên kia nói thông qua tầng thứ năm là không có khả năng.

Lâm Minh một bên vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, một bên cẩn thận quan sát hai võ sĩ trước mặt, địch nhân không nhúc nhích, hắn cũng rất vui vẻ khôi phục thể lực, tuy rằng hắn tiêu hao rất ít chân nguyên.

Nhưng mà hai tên võ giả này cũng không cho Lâm Minh cơ hội này, bọn họ nhảy ra, một trái một phải cùng nhau vây công giết tới Lâm Minh.

Hai tên võ giả này tốc độ rất nhanh, hơn nữa lại phối hợp rất ăn ý, một tên cầm trường đao quét ngang hạ bàn (dưới chân), Lâm Minh nhảy lên tránh né, mà đúng lúc đó tên còn lại thừa dịp hắn ở trên không trung không tiện xoay người, một kiếm đâm thẳng tới ngực Lâm Minh.

- Cút!

Lâm Minh quát lớn một tiếng, đột nhiên bay lên đá ra một cước, trực tiếp đá trúng cổ tay tên võ giả kia. Răng rắc! Cổ tay tên võ giả kia bị đá gãy.

Nhưng mà tên võ giả ảo ảnh này giống như không cảm giác được đau đớn, tay trái chấn động, một chưởng nện tới ngực hắn, một chưởng này đánh ra, võ giả ảo ảnh hoàn toàn hiện ra sơ hở, một chiêu này chỉ công không thủ, đúng là chiêu thức đồng quy vu tận.

Mà lúc này, Lâm Minh lại lực cũ dùng hết, lực mới chưa sinh, mắt thấy đối phương dùng đấu pháp liều mạng, hắn mạnh mẽ vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, mạnh mẽ dồn một ngụm chân nguyên tới, một quyền đấm ra đấm thẳng tới một chưởng kia, quyền chưởng giao nhau.

- Bành!

Tên võ giả này lùi lại mấy bước, miệng hộc ra một búng máu. Mà Lâm Minh Khí huyết nhộn nhạo, nhưng rất dễ dàng bịđè xuống, không chút thương tích, nhưng dù vậy, trong lòng hắn vẫn thầm giật mình, hai võ giả ảo ảnh này tuy rằng không nói là ngang ngửa người nổi bật trong đám võ giả cùng cấp nhưng cũng không phải là kẻ yếu, hơn nữa lại dùng đấu pháp liều mạng, phối hợp ăn ý cho nên giải quyết tương đối khó khăn, quan trọng là đây chỉ là tầng thứ ba, phía sau còn có tầng thứ tư tầng thứ năm.

Tuy nhiên tuy rằng trong lòng giật mình, nhưng mà động tác Lâm Minh không chút trì hoãn nào, trong nháy mắt hắn vừa rơi xuống đất đã đạp ngược vọt tới, thừa dịp tên võ giả bị thương kia đang hụt hơi, một quyền nện thẳng tới mặt hắn.

Nhưng mà lúc này, tên võ giả khác lại chặn lại, trường đao vung lên, từ bên sườn bổ xuống, mục đích là muốn chặn giết Lâm Minh.

- Cút, đúng là chờ ngươi! Chết đi!

Một quyền vừa rồi của Lâm Minh chỉ là đánh nghi binh, đột nhiên hắn xoay người, đao róc xương trong tay đột nhiên chém ngang, trực tiếp chém tới trường đao tên võ giả kia.

Đốm lửa bắn tứ tung.

Chủy thủ ngăn cản đại đao, Lâm Minh không chút rơi xuống hạ phong, cả người hắn nổi lên bắp thịt kinh người.

- Bại cho ta!

Sau khi Lâm Minh đỡ một đao này, một quyền đấm ra, đấm thẳng tới hóp bụng tên kia.

- Bành!

Một tiếng trầm muộn vang lên, xương sườn tên kia bị gãy nát, trái tim bị chấn động mạnh mẽ, chết tại đương trường.

Tầng thứ ba, qua!

Khi đám trưởng lão nhìn trận pháp tầng thứ tư sáng lên, trong lòng không khỏi cả kinh:

- Cừ thật, tầng thứ tư, thời gian lúc này mới chỉ được nửa nén hương!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.