Màn hình trước mắt bổng nhiên thay đổi đột ngột, khung cảnh bổng nhiên trở thành một màu đen, âm thanh thoăn thoắt đột ngột xuất hiện bên tai khiến Hạnh giật mình trong giây lát rồi nhận ra, đây không phải chỉ là giới thiệu game thôi sao ?
“ Người chơi xin mời lựa chọn danh tính”
Danh tính à ? cái này có vẻ hơi khó để lựa chọn, phù hợp với bản thân thì chắc là ít nói và trầm lặng ? vậy thì …
“ Mọt sách”
“ Danh tính : Mọt sách ! Chưa có người sử dụng, người chơi có thể sử dụng, chúc ngài có thể tận hưởng game một cách vui vẻ !”
Cái tên hơi lạ lập tức được chấp nhận ngay, thằng em của cô giờ chắc cũng đang phân vân ở mục đặt tên này, nó có bảo là vào game nếu mà mở được mục nói chuyện từ xa thì phải liên lạc với nó
Nhập vào mục danh tính xong cô lập tức được đưa thẳng tới một nơi nào đó khá là rộng lớn, một cánh đồng màu xanh xinh đẹp hiện ra trước mặt, các ngươi chơi đông đúc tiến vào như cái chợ búa đông đúc ồn ào
Dùng hết sức cô mới có thể đứng dậy được sau những cú va chạm không thương tình của người xung quanh, bọn họ đang nhao nhao đi tìm kiếm nhiệm vụ và hướng dẫn cho người mới, nơi nào để train quái và nơi nào để học nghề nghiệp phụ.
“ Chắc là đi tìm NPC Cáu kỉnh thôi nhỉ ?”
Cô tự hỏi như vậy rồi tách ra khỏi dòng người đang đi tìm kiếm khắp nơi, ở đây không phải là làng tân thủ như mấy game thường hay có, mà nó có tên là Đảo lá cam, chắc cũng thuộc dạng tương đồng như vậy
Các nhân vật có ở trong Đảo này thì không có nhiều lắm, chủ yếu là để giúp người chơi có thể đạt tới đẳng cấp 10 mà chuyển nghề nghiệp sang năm hướng chính của game, đây là mục đích của khu vực này
Bước sang phía bên trái, nơi này khá trống trải, không phải là nơi đánh nhau vì không thấy quái vật, một người đàn ông trung niên đang cầm cây kiếm gỗ của mình quơ quơ một cách hung hăn chỉ vào người khác
“ Ngươi, cút ra một bên !”
“ Ngươi, cho ta biết cung thủ thì cần phải chuyển nghề ở đâu !”
“ Ngươi, mau ra kia nhổ cỏ cho ta !”
…..
Những câu hỏi hoặc là những câu trách mắng vô cớ của người đàn ông già khiến những người chơi phải né ra một ít, cũng có một số người bất chấp tất cả cố gắng kiếm nhiệm vụ từ ông nhưng đều thất bại
Đối phương hẳn là NPC Cáu kỉnh mà bản thân tìm thấy trên mục hướng dẫn, cô có sẵn một list những điều cần làm trước khi vào game
Hạnh bình tĩnh bước về phía trước nhìn thẳng vào NPC đang nổi cáu một cách kinh hoàng, đối phương mà quơ trúng thanh kiếm đấy vào người cô là đảm bảo ăn cho đủ, dù sao thì độ chân thật cũng lên tới 90 % mà
Không hề ngại ngần mà hướng vào trung tâm của thanh kiếm, nó lập tức quật rất mạnh tạo ra tiếng xé gió kinh hồn, ngay cả khi biết trước chuyện gì sẽ xảy ra nhưng Hạnh vẫn rất là sợ nó đập mình gãy xương
Dừng lại ngay trước khi đập thập mạnh vào người cô, Cáu Kỉnh nhìn cô một hồi rồi thu hồi lại thanh kiếm của mình, ông ta không còn nổi giận mà nhìn cô với cặp mắt kỳ lạ rồi nói
“ Con bé nhà ngươi cũng gan đấy, có chí khí, biết được đòn đánh này không thật sự dùng để đánh người, tốt, ngươi đi đánh cho ta mười con ốc sên xanh lá bên ngoài Con đường lạ lẫm, hoàn thành thì đi giao cho Khó Tính !”
Gật gật đầu giao cho Hạnh một nhiệm vụ đánh quái, đối phương có phần trẻ con tinh nghịch được giấu trong cặp mắt già nua đó, đòn đánh đó cũng không phải là cứ lao vào là có thể nhận được nhiệm vụ
Đối phương không nói rõ điều đó là để chặn những người chơi khác cũng tiếp nhận nhiệm vụ sao ? bởi vì khi đánh kiếm ra thì sẽ có những thế nhất định, ngu ngốc lao đầu không nhìn được bị đánh trúng thì cũng không thể trách
Phải nhắm vào những hướng mà tên già này có thể ngừng đòn tấn công của mình, hắn ta là Cáu Kỉnh chứ không phải là Sát Nhân mà lại có thể giết người chơi trong game
“ Vâng”
Quay người lại đi một mạch chạy theo con đường chính giữa của khu vực đồng cỏ phía trước, bàn tay quẹt lên một đường mở ra hệ thống system, có các mục bao gồm Character, Quest, Control, System, trong các mục lớn sẽ gồm các mục nhỏ hơn
Lựa chọn System mở ra hệ thống bản đồ trước mắt mình, một vòng tròn nhỏ xuất hiện giữa không trung bên trái và một nút vàng nhỏ chắc là bản thân, một điểm sáng màu xanh dương nhạt thì là cổng dịch chuyển
Click vào cánh cổng trước mặt, cô nhận thấy nó ghi ra danh tính của khu vực, Con đường lạ lẫm, là nơi mà Cáu Kỉnh nhắc tới ? đến đấy thì có thể sẽ giết được quái vật ? nhưng mà cô cầm cái gì để mà đánh ?
Nhìn sang xung quanh, không có một NPC nào cung cấp cho bản thân một món vũ khí tân thủ sao ? bất quá cũng may là áo quần vẫn còn, một bộ đồ da dễ di chuyển, đôi dép tông màu nâu sẫm, mái tóc thì hơi dài và vẫn là màu đen như cũ
Diện mạo không thay đổi ? có hệ thống quét và nhận hình ở ngoài à ? bằng cách nào nhỉ ? tại sao lại không có ai nhắc nhở trong bảng hướng dẫn, chậc, xem ra không thể quá tin tưởng vào giấy tờ mà cần phải phán đoán nữa.
“ Thôi kệ, quái tân thủ thì một thanh gỗ cũng là vũ khí, có cái để cầm là được !”
Ngó nghiêng một chút, nhìn thấy có một vài viên đá sỏi được vứt bên lề đường, một thanh gậy gỗ cũ kỹ có chút cháy xám màu đen, hẳn là nó bị bắt lửa, khắp nơi cũng không thiếu những món đồ như vậy
Nhặt lên trên thì trước màn hình liền xuất hiện
“ Nhặt được vật phẩm : Đá sỏi , công kích 1”
“ Nhặt được vật phẩm : Gậy gỗ, công kích, 4”
Hẳn là dùng được, coi như không được cũng không sao, hiện tại ô trang bị đang trống rỗng không có gì điền vào, nhét đại vào đi, không xài được thì ta vứt sau
Giống như tên ăn cúi đầu nhặt rác, cô bình thản không nhìn tầm mắt xung quanh như một điều thản nhiên nhặt tất cả mình cần rời đi, dù sao thì ở ngoài đời mấy ánh mắt kiểu đấy cô cũng nhìn quen rồi
Dạo bước đi thẳng không để ý những người còn lại đang xin nhiệm vụ, có tên thì bị Cáu kỉnh đánh cho bầm dập, có những nơi thì người chơi bu đông đến cô còn không thấy được NPC ở đâu
Đi tranh với đám này thì có mà điên mất, đó là lý do vì sao cô lại lựa chọn những người khó ưa như Cáu Kỉnh để làm Quest, như vậy sẽ đỡ tốn thời gian
Nơi này không phải là một ngôi làng vậy nên sẽ không có nơi bán đồ, nhưng mà để phục vụ cho người chơi lên tới cấp mười thì sẽ cần phải có một ngôi làng phục vụ nhu yếu phẩm, điều này đồng nghĩa với nơi được gọi là “ làng tân thủ” thật sự thì vẫn còn ở đằng sau ngoài kia
Ai là người bước ra phía bên ngoài trước thì kẻ đó là người chiến thắng, cô đoán vậy nên liền đi thật nhanh ra phía bên ngoài sớm nhất có thể, một vùng sáng màu xanh dương hơi rộng xuất hiện trước mắt, cô bước vào chính giữa để toàn bộ thân thể vào trong thì vòng tròn lập tức phát sáng
Một lần nữa mở mắt ra thì khung cảnh trước mặt lập tức thay đổi hoàn toàn, nơi này có khung cảnh giống như trước, bất quá nhìn từ phía xa xa có mấy con ốc sên đang bò bò một cách nhớp nháp làm Hạnh lùi bước về sau ngại ngùng
Không phải là cô sợ những loài vật như vậy, bất quá lần đầu tiên thấy một con ốc sên to bằng nữa người mình khiến cô có hơi rụt rè khi phải đối diện, tốc độ thì đúng là chậm thật bất quá cái vỏ to quá, nó mà thụt vào thì đánh đấm bằng niềm tin à ?
“ Vậy ra đây là Con đường lạ lẫm ? à, ở trên bản đồ có điểm màu xanh lá, là NPC Khó tính sao ? hóa ra là để tiện đường trả Quest à !”
Hít một hơi thật sâu, bước ra những bước đầu tiên của mình tới khu vực chiến đấu, từ trong túi rút ra thanh gỗ màu nâu sẫm cầm không thuận tay lắm, Hạnh lập tức hướng về những con ốc sên đang hoạt động một cách độc lập
Lựa những con mà di chuyển chậm nhất, có góc nhìn chưa phát hiện ra bản thân, cô bước lại thật gần áp sát từ phía đằng sau dùng chân đạp vỏ nó một cái
Đòn đánh không hề gây được lực sát thương gì nhưng đã gây được sự chú ý, con ốc sên bình tĩnh quay đầu lại để quan sát xem là ai đang chọc bản thân, kích thước to mà tốc độ chậm cũng là một hạn chế khiến ốc sên xanh lá không thể có được tầm nhìn tổng quát được
Bất quá mà bị nó đè thì cũng đau ra phết đấy, tốt nhất là không nên đùa giỡn với quái tân thủ
“ OÀNH, OÀNH, OÀNH OÀNH”
Cái đầu vừa mới lộ ra chưa bao nhiều thì Hạnh đã lập tức cầm gậy quất vào phần đầu lộ ra của nó lia lịa, cô mà cầm gậy sắt thì sớm đã phang méo cái vỏ của nó rồi
“ – 10”
“ – 8”
“ – 11”
….
Đánh không thèm nhân nhượng, đánh đến nổi mà nó không còn hình thù, 5 exp cuối cùng cũng lọt vào trong tay Hạnh, thở phào nhẹ nhỏm
Con ốc sên lúc nãy suýt chút nữa là tông được vào người cô rồi, tốc độ quay đầu và cơ thể chậm nhưng một khi phát hiện kẻ thù và nguy cơ thì dộc tác nhanh lên hẳn, nó có thể bỏ đi lớp vỏ mà thoát xác đánh vào người cô
Lớp nhầy nhụa đó mà dính vào người thì có kỳ cọ cả năm trời cô vẫn sẽ bị ám ảnh mất, ù uầy, tốt nhất là không nên để đám ốc sên này bu lại gần người
“ Được rồi, hiểu lối đánh rồi thì triển thôi !”
Hình thành được quy trình công việc mình phải làm thì không còn gì khó, trong khi đang bước đi thì cô bỗng nghe những âm thanh
“ AAAAAAAAAAAAAAA ~ ~ ~ ~”
“ Đừng mà ….”
“ Dừng lại đi ~ ~”
Tiếng kêu thảm thiết như bị hành hình, những người chơi mới khác như cô không hiểu được cách chiến đấu an toàn là thế nào, bọn họ lập tức nhào vô đánh con ốc sên một cách trực diện nhưng nó lại lập tức thụt lùi vào trong
Bàn tay không mà còn đòi đánh với giặc, có những người tự tin dùng tay không chiến đấu với quái thú cấp một thì cô cũng cảm thấy hại, riêng cái lớp cơ thể yếu đuối của nó cũng đàn hồi đến mức độ tay thường không làm được gì
Trừ khi bản thân đã đổi nghề và có sức mạnh đủ lớn thì may ra có thể tay không giết giặc, chứ bây giờ thì, … hừ, mơ tưởng