(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khang Miễn phản ứng lại, vẻ mặt ngây ra một lúc, rồi lại càng kích động hơn:
"À... đúng rồi, không thể chậm trễ, lỡ bị tiêu chảy thì ảnh hưởng tới việc tập luyện..."
Fly quay lại, nghiêm túc nhìn Khang Miễn:
"Không sao đâu, lúc nào cũng có thể ăn được mà! Không cần vội! Ít nhất khi tất cả các trận đấu xong rồi, chúng ta không phải lo bị tiêu chảy nữa."
Châu Tùng Dục: "Không được."
Khang Miễn quay lại, ngạc nhiên nhìn Châu Tùng Dục, vẻ mặt đầy thất vọng và sốc vì bị phản bội:
"Tại sao vậy?"
Châu Tùng Dục: "Vì dạ dày của cậu không tốt."
Khang Miễn tức giận:
"Xin cậu đấy, tôi sẽ uống thuốc dạ dày trước, xin cậu đó..."
Châu Tùng Dục: "Không được."
Trận đấu sắp bắt đầu, Fly nhẹ nhàng an ủi Khang Miễn:
"Không sao đâu, anh có thể ăn lén mà."
Khang Miễn nhìn một lúc, rồi đặt tay lên bàn phím và chuột, nói:
"Không được đâu! Châu Tùng Dục có cái mũi chó, nếu bị cậu ấy phát hiện, cậu ấy sẽ giận mất!"
Chỉ vài phút ngắn ngủi mà đã diễn ra một màn kịch lớn, khiến cho đối thủ Bắc Mỹ số 1 cũng phải ngạc nhiên. Tất nhiên, sau này khi đoạn video tổng hợp từ trận thi đấu được tung ra, người xem gần như cười chết.
Thậm chí có người còn cắt video của Khang Miễn và Dư Thanh, làm một clip:
"Làm sao để thành diễn viên xuất sắc."
Còn về món lẩu đó, quả thật là ngon vô cùng.
Vào game cũng chẳng sao, nhưng còn bị bắt lỗi về diễn xuất nữa.
...
Tất nhiên, đây chỉ là chuyện sau này, giờ chúng ta quay lại với đấu trường.
Thực ra, dù nói là không có dấu hiệu gì, nhưng nếu thật sự không có thì họ cũng chẳng cần phải diễn kịch như vậy.
Ít nhất đội Bắc Mỹ số 1 sẽ bắt đầu suy nghĩ, tại sao Khang Miễn lại tức giận, vì đã thua 2 ván? Tại sao lại thua? Vì 2 ván trước rõ ràng có chiến thuật, còn 2 ván sau thì không có chiến thuật, chỉ dựa vào sự chỉ huy của đội trưởng và kết quả là thua.
Vậy có phải là ván này sẽ dùng chiến thuật không?
Nhưng chiến thuật của 2 ván trước sẽ không được lặp lại, vậy ván này sẽ là gì?
Hơn nữa, liệu lúc nãy có phải chỉ là diễn kịch không? Hay là thật sự?
Một khi suy nghĩ cố định hình thành, sẽ khiến đội Bắc Mỹ số 1 trở nên bối rối, sợ rằng một số điều có thể là mồi câu hay cái bẫy mà đội BTW đã đặt ra.
Vì vậy, khi Khang Miễn một mình xông ra để tấn công, họ thực sự không dám lơ là, sợ rằng phía sau có người mai phục.
Lúc qua lại tránh né cả nửa ngày mà họ vẫn không dám mở tay đánh.
Cho đến khi Khang Miễn thay đạn, xông lên và nhận một loạt đạn, trực tiếp bị bắn chết, mà không có bất kỳ động tĩnh nào.
Đối phương cẩn thận lùi lại:
"Đội trưởng, hình như họ thật sự cãi nhau rồi, Nod bây giờ chắc chắn không nghe lệnh."
Đội trưởng của Bắc Mỹ số 1 vẫn rất thận trọng:
"Hãy xem thêm, biết đâu là diễn kịch..."
Khang Miễn sắc mặt vẫn nghiêm túc, nhưng lời nói lại vui vẻ hớn hở:
"Đã quá đã quá, he he he, tôi một mình bắn hết ba mạng máu còn ít, he he he..."
Lần thứ hai, Khang Miễn lại xông ra, đội Bắc Mỹ số 1 vẫn phòng thủ rất cẩn thận, không dám tấn công tiếp, nhưng khi Khang Miễn lại xuất hiện, cậu ấy không có khiên và máu cũng không hồi lại.
"Hình như họ thật sự cãi nhau rồi, đội trưởng!"
Đội trưởng Bắc Mỹ số 1 vẫn nghĩ rằng, trên đấu trường chuyên nghiệp, họ sẽ không phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy:
"Đợi thêm đi, đừng quá xem thường họ."
Khang Miễn lùi lại, mặt đầy vết thương:
"Đội trưởng, họ không mắc lừa đâu!"
Dư Thanh mặt lạnh tanh:
"Cũng bình thường thôi, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Không thể trông mong họ hoàn toàn không nhớ gì được."
Lần thứ 3, không chỉ có Khang Miễn mà còn có Châu Tùng Dục đi cùng.
Đội trưởng Bắc Mỹ số 1 cười lạnh:
"Tôi đã biết họ đang diễn kịch mà."
Khang Miễn vẫn làm mồi nhử, Châu Tùng Dục đứng sau cậu ấy, nhưng tình thế đã hoàn toàn thay đổi, đội Bắc Mỹ số 1 tưởng rằng đây là chiến thuật mới của họ, nên không chút ngần ngại đã đuổi theo.
Không ngờ, Dư Thanh đã đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi, Khang Miễn lùi lại, nhưng Châu Tùng Dục hoàn toàn không che chắn cho cậu ấy, mặc cho cậu ấy bị bắn chết. Châu Tùng Dục quay lại chạy, đội Bắc Mỹ số 1 lập tức đuổi theo.
Dư Thanh nheo mắt:
"Cắn câu rồi."
Không biết từ lúc nào, đội Bắc Mỹ số 1 đã bị dẫn dụ tới gần tháp phòng thủ của đội BTW, mà Dư Thanh, thì đang ẩn nấp phía sau tháp.
Anh ngắm bắn, một phát súng chuẩn xác hạ gục đối thủ đột kích, trong khi Châu Tùng Dục đã sắp xếp sẵn mìn ở gần đó, quay lại ném một quả lựu đạn nổ nhanh, quả lựa đạn bay lên, tất cả xung quanh đều bị phá hủy, khiến đội Bắc Mỹ mất hết đội ngũ phá hoại và hỗ trợ.
Chỉ có tay xạ thủ vì đứng xa mới tránh được.
Tình hình lập tức thay đổi, thời gian hồi sinh đầu game ngắn, nhưng cả 3 người của đội Bắc Mỹ gần như bị hạ gục cùng lúc, tạo ra một cơ hội lớn cho đội BTW.
Họ liền đẩy thẳng tới tháp phòng thủ, Dư Thanh tận dụng lợi thế tay dài của mình, còn đánh vài cú vào tháp.
Ba người Bắc Mỹ hồi sinh, nhưng không dám hành động liều lĩnh nữa, trong khi màn kịch của đội BTW cũng đã kết thúc, hai bên lại rơi vào tình trạng giằng co.
Khi khu vực giao tranh trung tâm bùng nổ trở lại, cả hai bên đều đã tích lũy được một khoản tiền lớn, nhưng tình hình không có vẻ gì là quyết liệt. Rõ ràng, không ai muốn tiêu tốn hết kinh tế quá sớm.
Và lúc này, lợi thế của Dư Thanh so với tay xạ thủ của đối phương lại một lần nữa thể hiện rõ.
Dư Thanh nheo mắt, đột kích đối phương tính xông lên nhưng máu của cậu ta còn khá nhiều, trong khi tay phá hoại chỉ còn một nửa máu.
Đã 35 phút trôi qua, thời gian hồi sinh đã lên tới gần 40 giây, có thể nói một khi một bên bị tiêu diệt hoàn toàn, ván đấu này sẽ kết thúc.
"Tôi sẽ hạ gục đột kích, các cậu 3 người, thoải mái dùng tiền, phải tiêu diệt tay phá hoại và hỗ trợ, tôi sẽ hạ gục xạ thủ, đây là cơ hội cuối cùng."
Máu của Khang Miễn lóe lên đỏ, Fly lập tức lao lên che chắn cho cậu ấy bằng khiên cấp ba:
"Đã nhận!!!"
Tay đột kích của đối phương đứng rất tốt, Dư Thanh hơi dịch chuyển một chút, hít một hơi thật sâu:
"Bắt đầu."
Anh mở kính ngắm, bắn một phát vào đột kích bên đối phương, nửa thân trên của đối phương đã nằm trong tầm ngắm, chỉ trong một tích tắc, máu của cậu ta cạn kiệt. Nhìn vào màn hình tối sầm lại, cậu ta nhìn thấy lỗ đạn ngay giữa trán nhân vật của mình:
"Không thể nào!!!"
Vốn dĩ tình thế còn tương đối yên bình, nhưng sau cú bắn của Dư Thanh, mọi thứ lập tức trở nên kịch liệt. Khang Miễn và Châu Tùng Dục nhân cơ hội đội Bắc Mỹ còn đang giữ tiền, đột nhiên bùng nổ sức mạnh, Dư Thanh vừa bắn xong, tay xạ thủ của đối phương lập tức phản ứng, bắn trả một phát.
Dư Thanh vì phải tiêu diệt đột kích của đối phương, đã không còn chỗ che chắn phía trước, liền lộn một vòng để né tránh, máu của anh đỏ bừng, ngay sau đó bắn một phát vào tay xạ thủ của đối phương.
Màn hình của tay xạ thủ đối phương cũng tối sầm lại, cậu ta và tay đột kích đối diện chỉ biết nhìn nhau.
Khang Miễn máu vốn đã không tốt, đổi mạng với đối phương và hạ gục tay phá hoại của đối phương.
Dư Thanh và Châu Tùng Dục lập tức lao về phía căn cứ của đội Bắc Mỹ, Fly kìm chân tay hỗ trợ đối phương. Dù tay hỗ trợ của đội Bắc Mỹ bắn súng chính xác hơn nhiều, nhưng Fly không hề lùi bước, quyết tâm chắn trước mặt cậu ta, nhất quyết không để cho hỗ trợ của đối phương phá hoại Châu Tùng Dục và Dư Thanh.
Trước khi tay đột kích của đối phương hồi sinh, Dư Thanh bắn một phát cuối cùng vào chiếc tinh thể căn cứ của đội Bắc Mỹ.
Tinh thể vỡ vụn, chữ "Victory" màu vàng xuất hiện trên màn hình của toàn bộ thành viên đội BTW.
Khang Miễn lập tức tháo tai nghe và nhảy lên:
"Đội trưởng tuyệt vời quá!!!! Chúng ta, đội BTW tuyệt vời quá!!!!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");