Thiên Tài E-sports Được Chọn Lựa

Chương 42: Chương 42




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong quá trình bắt tay sau trận đấu, Bop dẫn đầu cả đội lâm vào trạng thái mơ hồ, vì thật sự hiếm khi thấy có đội nào thắng rồi mà trông vẫn buồn thiu như vậy.

Dư Thanh lúc bắt tay, tay vẫn còn run run.

Bop nhìn tay Dư Thanh, rồi lại nhìn gương mặt cười hớn hở duy nhất trong đội – chính là gương mặt của người nào đó họ Dư tên Thanh.

Bop: "Cậu bị điên à? Cười cái gì mà cười?"

Dư Thanh ra vẻ vô tội:

"Tôi thắng rồi thì tôi không được cười sao?"

Bop: "..."

Bear: "..."

JK: "..."

Moki: "..."

Bop bị chọc cho tức mà bật cười:

"Được rồi, cậu thắng rồi, cậu giỏi, cậu bóc lột đồng đội bán mạng cho cậu."

Dư Thanh lập tức tỏ ra vô tội, yếu đuối, đầy vẻ không thể tin nổi:

"Lời này không thể nói bừa đâu nha. Họ đều tự nguyện cả đấy! Người đẹp trai phong độ như tôi chắc chắn là người tốt, cậu không biết câu "tâm sinh tướng" sao?"

Bop: "..."

"Cậu muốn tôi nhét giấy ăn vào mắt cậu để cậu biết tôi đang đảo mắt hay không đấy???"

Dư Thanh: (Cười nham nhở.)

Vòng đấu bảng chính thức khép lại. BTW và Flying Bird trở thành hai đội duy nhất không thua trận nào, trực tiếp tiến vào top 4, chuẩn bị bước vào vòng chung kết để tranh chức vô địch và á quân giải quốc nội.

Còn đội TTY và JoP, mỗi đội chỉ thua một trận, sẽ tranh hạng ba.

Hào Thiên và Chiến Hổ mỗi đội thắng một trận, phân định thứ năm và thứ sáu.

SKY và BYD tranh hạng bảy tám.

Sau hai ngày nghỉ, giải đấu tiếp tục với vòng đấu ngược để quyết định vị trí tám đội mạnh nhất, trong đó trận đấu giữa BTW và Flying Bird là trận kết thúc giải, được đặt ở vị trí quan trọng nhất.

...

Trên xe trở về khách sạn.

Chuyện gì đến rồi cũng phải đến.

Khang Miễn đã không thể nhịn thêm dù chỉ một giây:

"Đội trưởng! Anh có phải nên giải thích cho tụi em một chút không?"

Dư Thanh cảm thấy đầu ong ong, dù đã đoán trước được điều này.

"Không có gì to tát cả, tôi chỉ làm một tiểu phẫu, về sớm thôi. Giờ thì tay tôi yếu xìu, ngay cả gà cũng không vặn nổi cổ. Tay súng bắn tỉa số một thế giới sắp rớt đài, Dư Thanh sắp trở thành một phế vật, chỉ còn mỗi gương mặt đẹp trai và khí chất ngút trời..."

"Đội trưởng, nghiêm túc đi!"

Châu Tùng Dục nhịn không nổi nữa, gần như quay phắt đầu lại, gằn từng chữ qua kẽ răng, đầy vẻ hung dữ.

Dư Thanh ngơ ngác, bất lực, nhưng vẫn cố ra vẻ vô tội. Cậu nhóc này cũng lễ phép đấy nhỉ?

"Được rồi được rồi, lát nữa về khách sạn tôi sẽ nói rõ..."

Lão Chu lên tiếng hòa giải, không khí trong xe rơi vào im lặng.

Dẫn đầu trong sự im lặng ấy là Yến Ninh, một tay nắm lấy tay Dư Thanh mà không dám dùng sức, tay còn lại thì siết chặt thành nắm đấm. Có cảm giác nếu trong tay cậu cầm một chiếc ly thủy tinh, chắc chắn sẽ bóp nát thành bụi.

Ba ngày tập luyện, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Sau khi Lão Chu giải thích rõ chuyện của Dư Thanh, rõ ràng mọi người đều trở nên quyết tâm hơn bao giờ hết.

Điều này dẫn đến việc đám thanh niên nghiện game tuổi này vốn đã không giữ gìn hình tượng lắm khi ở căn cứ, giờ lại càng xuề xòa hơn (ngoại trừ Yến Ninh và Châu Tùng Dục).

Thêm nữa, mấy ngày này thời tiết oi bức, chẳng mấy chốc mà tất cả đều mặc áo ba lỗ, quần đùi. Đặc biệt là Dư Thanh, luôn đi dép xỏ ngón, quần đùi rộng thùng thình, áo ba lỗ kiểu ông già. Mỗi lần Chu Hoành nhìn thấy đều không nhịn được thở dài cảm thán:

"Không biết mấy fan nữ mê mẩn Dư Thần sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy bộ dạng này."

Mà câu trả lời của Dư Thanh thì luôn tự tin và y chang như mọi khi:

"Đã sở hữu gương mặt này rồi, nếu tôi còn chịu khó ăn mặc nữa, chẳng phải sẽ dồn mấy lão già như Tạ Trừng bọn họ vào đường cùng sao?"

Chu Hoành: "..."

Khang Miễn cũng theo phong cách "đồng bộ" với Dư Thanh, dẫn đến việc mỗi lần Chu Hoành nhìn thấy cậu ấy đều phải mắng:

"Cậu có cái mặt tra nam như Dư Thanh không? Không có thì mặc đồ tử tế vào!"

Ngành công nghiệp thể thao điện tử vốn đã phải chịu đủ loại định kiến trong mắt công chúng. Những cụm từ như không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết chơi game, nghiện internet luôn gắn liền với họ và rất khó xóa bỏ.

Nhưng điều mà người ngoài không biết, đó là so với nhiều môn thể thao khác, các quy định trong Esports còn nghiêm ngặt hơn nhiều.

Ít nhất, hiếm có vận động viên ở môn thể thao nào chỉ vì mắng một câu tục trên mạng mà bị phạt 1 vạn tệ cả.

Vì muốn đoạn vlog chiếu trên màn hình lớn trông đỡ thảm một chút, Chu Hoành đặt ra cho cả đội duy nhất một yêu cầu:

Mỗi ngày dậy, không được mặc áo ba lỗ ông già. Mặc áo thun ngắn tay thôi cũng được. Không được mặc quần đùi hoa, ít nhất hãy mặc quần đùi thể thao. Không được mang dép xỏ ngón. Dù là dẫm bẹp gót giày vải để biến thành dép lê thì cũng không chấp nhận. Chải tóc qua loa, đừng để cái đầu tổ quạ. Dùng nước rửa mặt trước khi đến phòng tập luyện.

Ba ngày này, Chu Hoành cầm máy quay không ngừng ghi hình, quyết tâm chỉnh sửa ra một đoạn vlog hoàn hảo.

Kết quả là, ngay từ ngày đầu tiên, Khang Miễn đã phát hiện một thú vui mới: hóa thân thành đứa bé hay mách lẻo.

"Anh Chu Hoành!!! Lão Chu!!! Đội trưởng lại mang dép xỏ ngón!!!"

"Quản lý Chu!!! Lão Chu!!! Đội trưởng tóc tổ quạ kìa!!!"

"Quản lý Chu!!! Chu Hoành!!! Lão Chu mặc quần đùi hoa!!!"

Chu Hoành nghe riết cũng chán, nhưng mỗi lần bị mách, anh ấy lại phải lôi từng người ra, lôi được ai là mắng người đó một trận:

"Cậu không mang dép xỏ ngón thì thấy ngứa ngáy trong người à?"

"Chải đầu có vi phạm pháp luật không hả?"

"Lão Chu! Anh là huấn luyện viên của đội mà không biết làm gương sao?"

"Khang Miễn, cậu còn mặt mũi đi mách người khác! Cậu chạy thêm chút nữa, dép xỏ ngón của cậu chắc bay tới tận mắt cá chân rồi đấy!!!"

...

Hai ngày trôi qua nhanh chóng, trận chiến giữa TTY và JoP đã bắt đầu.

Lão Chu dùng cùi chỏ huých vào đầu gối của Dư Thanh – lúc này đang thả lỏng cả người, lười biếng nằm như cá trạch trên sofa, để bác sĩ trị liệu xoa bóp.

"Cậu thấy đội nào sẽ thắng?"

Thật ra, lúc này Lão Chu đã căng thẳng đến không chịu nổi. Năm ngoái, cũng vào thời điểm này, họ cũng ngồi chờ ở phòng nghỉ hậu trường, chuẩn bị cho trận chung kết quốc nội cuối cùng.

Dư Thanh lười biếng trả lời:

"Theo lý mà nói thì thực lực của TTY nhỉnh hơn JoP một chút, nhưng tình trạng của Kan hôm nay có vẻ không ổn lắm, đoán chừng không đánh nổi 3 ván."

Nghe vậy, tim Lão Chu giật thót. Là một tuyển thủ phải giải nghệ vì chấn thương, anh ấy không thể chịu nổi khi thấy những cảnh như vậy.

Dư Thanh vươn vai một cách thoải mái, tiếp tục:

"Thật ra Kan, bất kể là ý thức hay kỹ thuật, dù có chấn thương vẫn mạnh hơn nhiều so với thằng nhóc non nớt Tần Lăng Vân bên TTY. Nhưng rõ ràng thấy TTY phối hợp không mượt mà lắm. Tốc độ tay của Kan không theo kịp các đồng đội, những người còn lại cũng phải cố gắng chiều theo cậu ấy. JoP thì khí thế rất sung, nếu TTY không chơi quá xuất thần, cũng không phải không có khả năng thua."

Lão Chu gật đầu, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Kan. Dù Kan không phải người trong đội của anh ấy, anh ấy vẫn không muốn chứng kiến bất kỳ tuyển thủ Esports nào phải rời sân đấu một cách đau đớn và bất lực như anh ấy đã từng.

Ở trận đấu đầu tiên, TTY giành chiến thắng đầy khó khăn.

Trận thứ 2, Tần Lăng Vân ra sân. Khi đối đầu với Flying Bird, cậu ta đã cố gắng cầm cự suốt hơn 30 phút nhưng cuối cùng căn cứ của họ vẫn bị phá hủy tan tành.

Trận đấu thứ 3 bắt đầu, tuyển thủ hai bên lần lượt lên sân. Lão Chu chăm chú nhìn màn hình, hai tay bất giác siết chặt lại.

Dư Thanh thì vẫn lười biếng đưa ra vài bình luận rời rạc, nhưng mọi người trong phòng đều lắng nghe rất nghiêm túc, đặc biệt là Panda. Ai cũng nhận ra rằng, Dư Thanh đang dần truyền lại toàn bộ kinh nghiệm của mình – với tư cách là một xạ thủ kiêm đội trưởng – cho cả đội.

"TTY có gì đó không ổn."

Khoảng phút thứ 7-8 sau khi trận đấu bắt đầu, Yến Ninh bất chợt lên tiếng.

Thực ra Dư Thanh cũng đã nhận ra điều này.

TTY từ trận thứ 3 trở đi đã không còn chơi theo phong cách thông thường của họ.

Thậm chí, gần như chẳng còn bất kỳ chiến thuật nào được áp dụng.

Lối chơi của họ đã hoàn toàn biến thành "3 bảo vệ 1".

Cả đội chỉ tập trung bảo vệ một mình Kan. Ngay cả Tạ Trừng – người luôn thích chơi chủ động – cũng ôm khẩu súng bắn tỉa, lén lút bám sát xung quanh Kan, luôn ở trạng thái sẵn sàng yểm trợ.

Đến đây thì ai cũng hiểu rõ.

TTY đã không còn nghĩ đến chuyện chiến thắng. Họ biết rằng ở giải quốc tế, thể thức thi đấu sẽ là BO5 (đấu 5 ván, thắng 3). Kan bây giờ đến BO3 còn không trụ nổi, dù họ có thắng JoP, sang giải quốc tế cũng chẳng thể làm được gì.

Có lẽ, đây chính là trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp của Kan.

Đây là tất cả những gì mà các thành viên TTY có thể làm cho cậu ta, là một lần chiến đấu hết mình cuối cùng trên sân đấu chuyên nghiệp.

Kết thúc trận đấu thứ 3, Kan đã khóc không thành tiếng, nước mắt chảy đầy gương mặt.

Ống kính lần lượt quét qua từng người trong đội TTY.

Sun đã khóc đến mức không thể thốt nên lời, cả người run rẩy.

Moon và Tạ Trừng thì cau mày, đôi lông mày như muốn ép chặt tất cả cảm xúc vào bên trong.

Đôi mắt họ đỏ hoe, nhưng vẫn cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Tạ Trừng ngửa đầu, thở ra một hơi thật dài, như muốn xua đi mọi nỗi đau trong lồng ng.ực.

Khung cảnh này, quen thuộc đến đau lòng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.