(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhiều người trong số họ không dám giơ cao tấm bảng đèn trên tay. Nhưng vào khoảnh khắc này, BTW đã cho họ một câu trả lời đầy tự tin.
Khang Miễn không phải là một kẻ liều lĩnh, Panda cũng không phải là gánh nặng vô dụng.
BTW dù không có Dư Thanh, vẫn có thể chiến thắng!
Vô số người xúc động đến rơi nước mắt.
"BTW đỉnh quá!!!!!!!"
Không biết ai là người đầu tiên hét lên, nhưng cả khán đài gần như đồng thanh hô vang.
Ngoại trừ fan của Flying Bird.
Nhóm của BTW bước tới bắt tay với đội Flying Bird. Min mắt đỏ hoe, nhìn Yến Ninh, gần như sắp khóc:
"Anh, anh chơi ác quá rồi! Lần sau em sẽ không để anh lấy mạng em đâu!"
Blue và MSO cũng có chút cảm khái. Họ là 2 thành viên lâu năm nhất còn lại trong đội hình chính của Flying Bird. Nhìn thấy Yến Ninh và những gương mặt trẻ tuổi đầy triển vọng này, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc ngổn ngang.
"Thật sự rất ấn tượng! Edge, cậu là người chỉ huy trẻ tuổi và điềm tĩnh nhất mà tôi từng gặp, ngoài cái tên quái vật cáo già Dư Thanh kia."
Blue cười nói, ánh mắt không giấu được chút tiếc nuối.
Yến Ninh gật đầu:
"Tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Ngay khi 2 đội vừa bước ra khỏi sân đấu, màn hình lớn đột nhiên thay đổi cảnh.
Dư Thanh xuất hiện trên màn hình lớn.
Vẫn là dáng vẻ lười biếng, không nghiêm túc thường thấy, chỉ là trông có vẻ mệt mỏi hơn.
"Trước trận đấu, tôi đã nói với ban tổ chức rằng nếu trận này BTW thắng, thì nhờ phát giúp đoạn video này. Có vẻ lần này thắng thật, nên tôi mới được cơ hội xuất hiện."
Dư Thanh mãi là tâm điểm, dù là ở đâu hay chỉ đơn giản là xuất hiện trên màn hình.
"Hôm nay, tôi thực sự không có gì đặc biệt muốn nói. Chủ yếu là muốn gửi đôi lời đến những người hâm mộ luôn ủng hộ BTW."
Nói đến đây, Dư Thanh từ từ giơ cánh tay vẫn đang truyền dịch của mình lên.
"Vì lý do sức khỏe, tôi không thể tham gia những trận đấu vừa qua. Điều đó làm tôi rất tiếc nuối. Nhưng sau khi xem hết những trận đấu này, tôi cũng thấy vô cùng tự hào."
"Tôi không thể luôn luôn có mặt, nhưng BTW phải tiếp tục tiến về phía trước. Tôi không muốn nghe những câu như BTW mà không có tôi thì chẳng là gì cả."
"May mắn thay, họ rất xuất sắc. Cuộc đời ai cũng có lúc rơi vào vực sâu, các trận đấu cũng vậy. Những người bạn thân mến của tôi, cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ BTW và cũng cảm ơn các bạn vì đã sẵn sàng bỏ tiền để xem những trận đấu mà chúng tôi đã cố gắng hết sức."
"BTW sẽ không làm các bạn thất vọng. Dù không có tôi, không có Edge, hay không có bất kỳ ai mà các bạn thấy hiện tại. BTW – Born to be a Winner. Đó mới là ý nghĩa và mục đích tồn tại của BTW, chứ không phải vì bất kỳ một cá nhân nào."
Nói đến đây, ánh mắt Dư Thanh dường như trở nên dịu dàng hơn.
"Cuối cùng, những người bạn nhỏ của tôi... Các em, hãy chờ anh quay lại."
Sau khi đoạn video kết thúc, cả khán đài rơi vào một khoảng lặng. Nhưng ngay sau đó, sự im lặng nhanh chóng bị nhấn chìm bởi một cơn sóng cuồng nhiệt không ai có thể cưỡng lại.
Dư Thanh là người có lượng fan đông đảo nhất trong giới Thiên Tuyển, đặc biệt là lượng fan nữ "bạn gái" hâm mộ anh. Là một xạ thủ mà nếu anh tự nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, sức ảnh hưởng của anh vô cùng lớn.
Thậm chí, ngay lập tức cái tên của anh đã chiếm lĩnh top đầu trên hot search của Weibo.
〔Thiên Tuyển: Dư Thanh, các em nhỏ chờ anh quay lại.〕
〔Thiên Tuyển: BTW, Born to be a Winner.〕
...
Danh hiệu MVP của trận đấu này không có kết quả rõ ràng sau quá trình đánh giá, vì vậy ban tổ chức để đội BTW tự quyết định chọn một người để phát biểu. Và cuối cùng, người Yến Ninh chọn là Panda.
Đây là lần đầu tiên Panda đứng trên bục phỏng vấn dành riêng cho MVP, trước mặt là vô số ống kính máy quay và máy ảnh hướng về mình. Cậu ta căng thẳng đến mức lòng bàn tay và trán đều toát mồ hôi liên tục.
"Chào... chào mọi người, tôi là... là Panda của BTW."
Panda nghiêm chỉnh làm theo chỉ dẫn của đội trưởng, hoàn toàn không quan tâm các phóng viên hỏi gì, chỉ nhắm mắt và bắt đầu nói.
"Đầu tiên... tôi rất cảm ơn đội trưởng đã cho tôi cơ hội này, để có thể đứng ở đây."
"Tôi là xạ thủ của đội 2 BTW. Thật ra tôi chưa từng nghĩ rằng mình có thể nhanh chóng được tham gia một giải đấu chuyên nghiệp lớn như thế này."
"Tôi không thể so sánh được với đội trưởng còn lại của chúng tôi, Dư Thanh. Anh ấy quá xuất sắc. Tôi đã học cách chơi của anh ấy rất lâu, nhưng không thể nào làm được. Tôi biết có lẽ bản thân mình không đủ thiên phú, nhưng tôi chắc chắn sẽ cố gắng bù đắp bằng sự nỗ lực. Dù không thể duy trì thần thoại bất bại của anh ấy, dù hiện tại tôi chưa thể sánh bằng một nửa của anh ấy, nhưng tôi sẽ cố hết sức, làm mọi điều tốt nhất trong khả năng của mình, để không làm BTW mất mặt."
"Tôi... tôi..."
Panda nói đến đây thì gần như bật khóc, lời nói trở nên lộn xộn, ngắt quãng.
Dưới khán đài, các phóng viên cũng dần im lặng, lắng nghe cậu nhóc bất ngờ gánh trên vai trọng trách lớn lao, dốc hết lòng mình nói những lời chân thành đầy sức nặng.
"Nhưng trước đây, tôi thực sự đã suy sụp. Những người có thiên phú hơn tôi lại còn nỗ lực hơn tôi. Tôi cảm giác mình làm thế nào cũng không thể đuổi kịp họ. Mỗi đêm tôi đều không thể ngủ được, cứ mãi suy nghĩ xem rốt cuộc mình phải làm gì... Tôi luôn lo lắng, nhưng sự lo lắng đó chỉ khiến tôi cảm thấy bản thân càng thua kém hơn..."
Panda lau nước mắt ở khóe mắt, hít một hơi thật sâu.
"Nhưng may mắn thay, tôi đã gặp được rất nhiều người từ đội trưởng, huấn luyện viên và đồng đội tốt. Họ khiến tôi được công nhận, được ủng hộ, hết lần này đến lần khác, để tôi biết rằng mình là người được cần đến."
Cậu ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt kiên định hơn rất nhiều so với trận đấu đầu tiên ở giải mùa hè.
"Trong những trận đấu tiếp theo, tôi sẽ cố gắng hơn nữa, phấn đấu đạt được những thành tích tốt hơn! Tôi sẽ không còn là gánh nặng của BTW và tôi cũng không muốn tiếp tục là tấm ván ngắn nhất trong thùng nước."
Kết thúc bài phát biểu, Panda bước xuống sân khấu.
Yến Ninh vốn không phải người hay cười, nhưng mỗi lần cậu cười, lại giống như băng tuyết tan chảy, mang đến một sự dịu dàng đầy ấm áp, khiến người khác cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh.
"Làm tốt lắm, Panda."
Nụ cười khác hẳn thường ngày của Yến Ninh khiến Panda như bị lóa mắt. Cậu ta ngơ ngác một chút, rồi bẽn lẽn cười.
"Cảm ơn đội trưởng!"
Panda ngại ngùng đáp.
Khang Miễn cũng nhảy đến, khoác vai Panda một cách thân thiết.
"Không nhìn ra đấy nhỉ, nhóc con! Hoài bão ngút trời, chí lớn ngập tràn! Văn chương lai láng, nói câu nào ra câu đó!"
Lão Chu đứng nhìn bọn họ, dường như thấy được hình bóng của mình thời trẻ. Chỉ là, họ bây giờ tốt hơn nhiều: thực lực tốt, tấm lòng tốt và hoàn cảnh cũng tốt.
Lão Chu chợt nhớ đến một câu nói từng đọc được ở đâu đó. Rất ngắn, nhưng lúc này lại thật phù hợp:
"Lão tướng bất tử, lửa cháy mãi truyền đời."
Cả nhóm người náo nhiệt cùng nhau trở về khách sạn. Ngày mai họ sẽ phải bay đến Thâm Quyến và giờ vẫn chưa phải lúc để hoàn toàn thư giãn. Dù phía trước là một con đường đầy chông gai khó đi, dù màn đêm dài đằng đẵng chưa thể tỏ rõ lối đi, nhưng hành trình này không chỉ toàn những cơn gió dữ và mưa rào. Nó còn chất chứa những thử thách và cơ hội, đầy ắp niềm mong đợi và hy vọng. Đó chính là con đường mà ai cũng phải trải qua để bước đến ánh sáng rực rỡ và đại lộ thênh thang.
"Lão tướng bất tử, lửa cháy mãi truyền đời."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");