Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 452: Thì Ra Là Lừa Dối Hắn




“Trời đất ơi!” Vân Nhược Linh lao ra khỏi vòng tay của Sở Diệp Hàn một cách nhanh chóng cứ như là nhìn thấy quỷ và nói: “Tại sao ngươi lại ôm ta? Tối hôm qua ngươi đã làm những gì với ta rồi?”

Vân Nhược Linh nói xong thì nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, cầm lấy chăn rồi quấn quanh mình.

Nàng vội vàng kiểm tra xiêm y của mình, xem xiêm y có bị lột sạch hay chưa.

Nhìn thấy xiêm y của nàng còn nguyên vẹn không tổn hại gì, không bị lột sạch, nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Bình thường thì cứ nửa đêm là nàng lại tỉnh dậy một lần, nhưng tối hôm qua bởi vì nàng thật sự quá mệt mỏi nên đã không tỉnh giữa giấc.

Và tất nhiên là không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Không phải là ngươi đang đến kì kinh nguyệt hay sao? Bổn vương có thể làm gì ngươi được cơ chứ?” Sở Diệp Hàn nói một cách lạnh lùng.

Vân Nhược Linh cắn môi, mặt đỏ bừng lên nói: “Vậy tại sao ta lại nằm trong lòng ngươi như vậy?”

“Chính bản thân ngươi cứ kiên quyết đòi bổn vương ôm đấy chứ, hơn nữa chính ngươi còn chủ động ôm lấy bổn vương trước.

Bây giờ bổn vương không muốn thảo luận chuyện này với ngươi, nhưng mà rõ ràng là ngươi chưa tới kì kinh nguyệt, tại sao lại lừa gạt bổn vương?” Sở Diệp Hàn xanh mặt nói.

Đột nhiên sắc mặt của Vân Nhược Linh trở nên trắng bệch: “Ngươi nói như vậy là có ý gì? Làm sao mà ngươi biết là ta chưa đến kì kinh nguyệt chứ?”

“Bổn vương đã đích thân kiểm tra rồi.

Vân Nhược Linh, vậy mà ngươi dám lừa gạt bổn vương!” Sở Diệp Hàn nói với một ánh mắt lạnh lùng.

Nghe được lời này, đột nhiên Vân Nhược trở nên tức giận, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận chỉ vào hắn và nói: “Ngươi, cái đồ khốn nạn nhà ngươi, vậy mà ngươi lại dám làm ra chuyện như vậy với ta, ngươi đi chết đi!”

Nói xong, nàng nhấc chân lên, đá một cước vào phần dưới của Sở Diệp Hàn.

Chỉ có điều Sở Diệp Hàn đã nhanh chóng tránh ra chỗ khác, nên vốn dĩ nàng đã không đá trúng, mà ngược lại nàng ngã nhào vào khoảng không, thân thể nặng nề ngã phịch một cái thật mạnh xuống giường.

Sở Diệp Hàn nghiêng mình né tránh, động tác nhanh nhẹn bước xuống giường, sau đó bắt đầu mặc xiêm y cho mình, vẻ mặt vừa thoải mái vừa mãn nguyện.

Tối qua nàng đã lừa dối hắn, khiến cho hắn phải khó chịu cả một đêm, cho nên bây giờ hắn cũng muốn để cho nàng nếm thử cảm giác khó chịu đó.

Vân Nhược Linh vừa xấu hổ vừa tức giận, ánh mắt như bốc hỏa, hận không thể róc xương róc thịt Sở Diệp Hàn.

Tên nam nhân xấu xa này vậy mà lại dám lợi dụng lúc nàng đang ngủ thiếp đi mà cợt nhả nàng.

Chỉ có trời mới biết được là sau khi nàng ngủ, rốt cuộc hắn đã làm biết bao nhiêu chuyện với nàng.

Nàng nhắm mắt lại thật chặt, không dám nghĩ tới nữa.

“Vân Nhược Linh, ngươi có biết là tội lừa gạt hoàng thân là trọng tội không hả?” Sở Diệp Hàn không kiêu căng không nóng nảy mà nói với vẻ mặt bình tĩnh.

Vân Nhược Linh nghiến răng nói với một giọng nói đầy tức giận: “Cái tên khốn nạn nhà ngươi này, ngươi đã bắt nạt ta mà còn không biết xấu hổ, lại còn ở đây uy hiếp ta, ngươi cút đi cho ta!”

Nói xong, nàng cầm lấy gối và chăn trên giường cứ thế ném tới tấp về phía Sở Diệp Hàn.

Với thân thể nhẹ nhàng, Sở Diệp Hàn di chuyển linh hoạt giống như một con hồ ly rồi lùi về phía sau hai bước, gối đầu vốn dĩ không thể đụng trúng hắn.

“Vương gia, Vương phi, có chuyện gì với hai người vậy ạ?” Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Thu Nhi.

Vân Nhược Linh sợ Sở Diệp Hàn sẽ nói ra chuyện này nên vội vàng nói: “Không có chuyện gì đâu, các em đừng có vào đây, cứ đi làm chuyện của các em trước đi.”

“Vâng.” Thu Nhi nghe xong nhanh chóng lui ra ngoài.

Đợi sau khi Thu Nhi đi, Vân Nhược Linh liền hận không thể tìm một thanh kiếm rồi đến giết Sở Diệp Hàn.

Nàng xấu hổ đến đỏ cả mặt, nhìn chằm chằm vào hắn với đầy vẻ tức giận và nói: “Sở Diệp Hàn, ta không ngờ là ngươi lại vô liêm sỉ đến như vậy, thậm chí ngươi còn lợi dụng lúc ta ngủ thiếp đi để làm nhục ta.

Ngươi nói cho ta biết, ngươi ngoài việc...!Ngoài việc kiểm tra ra ngươi có làm chuyện gì khác nữa hay không?”

Sở Diệp Hàn nheo mắt lại và nói: “Ngươi là đồ đần độn hay sao? Nếu như bổn vương đã làm gì đó với ngươi rồi mà chẳng lẽ ngươi lại không có một chút cảm giác gì hay sao? Hơn nữa ngươi cũng ngủ say rồi, mà bổn vương lại không thích một cơ thể giống như cá chết như vậy.”

“Ý của ngươi là ngươi không chạm vào ta có phải không?” Lúc này Vân Nhược Linh mới xoa xoa ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù trinh tiết của nàng đã rơi vào tay Sở Diệp Hàn, nhưng nàng không hề ca thán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.