Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 415: Phải Thiêu Vương Phi




Trưởng công chúa vừa vào đến Phi Nguyệt Các, lập tức chỉ ngay vào Vân Nhược Linh nói với Vân Vũ: “Vân đại sư, vị này là Ly vương phi, đây là Phi Nguyệt Các, nơi ở của nàng ta.

Mấy tháng gần đây hành vi của nàng ta vô cùng bất thường, không những từ một nữ nhân xấu xí lập tức trở thành mỹ nhân chỉ trong một đêm, mà còn biết cả y thuật, phiền ngươi mau nhìn xem có phải trên người nàng ta có yêu quái hay không?”

Vân Vũ cầm một cái pháp kính, một thanh pháp kiếm, dè dặt cẩn thận đi vòng quanh Vân Nhược Linh.

Hắn ta vừa quan sát Vân Nhược Linh vừa nói: “Yêu quái rất thích hóa thành mỹ nhân để mê hoặc thế nhân, cái gọi là y thuật chẳng qua cũng chỉ là dùng yêu thuật che mắt thế nhân tạm thời mà thôi, đến khi yêu thuật hết tác dụng, bệnh tình của bệnh nhân sẽ quay trở lại y như cũ.”

Vân Nhược Linh lập tức cười lạnh một tiếng, bước lên phía trước nói: “Ngươi là yêu sư ở đâu tới vậy? Dám nói năng ngông cuồng bôi nhọ bổn Vương phi ngay trong Ly vương phủ!”

Ánh mắt Vân Vũ hung ác nham hiểm: “Vương phi? Ngươi vốn dĩ không phải Ly Vương phi, mà là yêu quái.

Chỉ là ngươi ở trong cơ thể của Vương phi, chiếm lấy cơ thể của Vương phi mà thôi.

Bần đạo thấy ấn đường của ngươi đã biến thành màu đen, ánh mắt vô thần, môi nứt lưỡi khô, nguyên thần tan rã, đỉnh đầu có khí đen tím bao quanh.

Chỉ cần liếc mắt là bần đạo đã nhìn ra được, ngươi chính là yêu quái.

Ngươi làm loạn ở trong Ly vương phủ, uống máu động vật mà máu người là để bảo dưỡng nhan sắc của ngươi và để luyện tà công.

Hôm nay có bần đạo ở đây, ngươi đừng hòng mơ tưởng có thể tiếp tục gây họa cho Ly vương phủ!”

Trưởng công chúa nghe vậy, bèn vội vàng nói: “Đại sư, ngươi khẳng định nàng là yêu quái sao? Sao ngươi chắc chắn được chứ? Đây không phải chuyện nhỏ đâu, ngươi nhất định phải nhìn cho rõ ràng, bổn cung cũng không muốn xử oan uổng cho nàng đâu.”

Ánh mắt Vân Vũ ánh lên sự sắc lạnh.

Sao hắn ta có thể nhìn ra được chứ?

Đương nhiên là hắn ta nói bừa, nhưng mà hắn ta không thể để cho Trưởng công chúa biết hắn ta nói bừa được.

Hắn ta cả giận nói: “Các ngươi nhìn không ra nhưng bần đạo chỉ cần liếc mắt là có thể thấy ngay, hiện tại toàn thân Vương phi có hắc khí bao phủ, xem ra chính là bị yêu quái bám thân rồi.

Bần đạo có một phương pháp có thể khiến yêu quái hiện nguyên hình, đó chính là đốt lửa thiêu nó, yêu quái sợ lửa, chỉ cần đốt lửa thiêu nó, chắc chắn nó sẽ hiện nguyên hình!”

Trong phút chốc Vân Nhược Linh cười lạnh: “Đốt lửa thiêu sao? Cho dù không phải là yêu quái, mà chỉ là một người bình thường thì cũng không chịu nổi khi bị thiêu kiểu đó nữa là? Ngươi là đại sư từ đâu tới, bình thường đại sư đều dùng pháp kính, pháp kiếm, pháp ấn và các loại bùa chú để bắt yêu, ngược lại ngươi thì hay rồi, muốn đốt lửa thiêu cháy bổn Vương phi, ngươi bắt yêu kiểu đó sao? Rốt cuộc ngươi thật sự là đại sư đắc đạo, hay chỉ là một tên yêu đạo tâm thuật bất chính đây?”

Vân Vũ sững sờ, hắn ta không ngờ vậy mà hắn ta lại bị nữ nhân đứng trước mặt nghi ngờ.

Hắn ta lập tức thẹn quá hóa giận nói: “Nữ nhân mấy người thì biết cái gì? Đây là pháp thuật bắt yêu của bần đạo, bần đạo luôn bắt yêu bằng cách này, lần nào cũng thành công, chưa từng hỏng việc.”

“Vậy chắc số lượng oan hồn của những người bị ngươi thiêu chết cũng không ít đâu nhỉ? Nửa đêm ngươi tỉnh mộng, không sợ đám hồn phách đó tới tìm ngươi báo thù sao?” Vân Nhược Linh nở nụ cười lạnh.

Vân Vũ tức giận đến mức mắt nổ đom đóm, sắc mặt đỏ lên: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì vậy? Thứ mà bần đạo thiêu chết đều là yêu quái, yêu tinh đáng chết, bần đạo chưa từng đốt bậy một người nào, không tin thì ngươi ra ngoài mà hỏi.”

Vân Nhược Linh cười lạnh: “Người ta đều bị thiêu chết hết rồi, đương nhiên là không thể kêu oan được.

Ngươi nói ngươi là đạo sĩ lợi hại, vậy thì ta hỏi ngươi, ngươi có biết chủ nhân của tổ hợp kính trảm yêu và kiếm trảm yêu nổi tiếng nhất trong lịch sử là ai không? Chỉ cần là đạo sĩ chân chính thì chắc chắn sẽ biết người này.”

Vân Vũ sững sờ, hắn đã từng nghe qua điều này ở đâu đó rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.