Vân Nhược Linh cũng nhìn thấy những hiện tượng lạ này, lúc nàng nhìn thấy lũ quạ đông nghịt kia, trong lòng dâng lên lên một dự cảm không tốt.
Nàng luôn cảm giác sắp có chuyện xảy ra.
Mấy người Thu Nhi thấy đám quạ kia, bị dọa đến mức sắc mặt từng người đều trắng bệch đi.
"Nương nương, những con quạ đen này làm sao vậy? Sao chúng nó cứ bay phía trên chỗ chúng ta?"
"Nương nương, nghe nói quạ đen này sống nhờ vào ăn thịt người thối rữa, chúng nó xui xẻo.
Chúng nó bay tới chỗ chúng ta như vậy, có phải là có chuyện gì sắp xảy ra hay không?"
"Có nên nói cho Vương gia biết hay không, bảo Vương gia phái người tới đuổi những con quạ đen này đi?"
"Nhưng hai ngày nay Vương gia không ở trong phủ, ngài ấy và đám người Mạch Liên ra khỏi thành làm việc."
Vân Nhược Linh lạnh lùng quét một vòng trên nóc nhà không quạ đen, trầm giọng nói: "Không cần, chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến trước, xem một chút rồi nói sau."
Nàng luôn cảm thấy là có người gây chuyện.
Nếu có người gây chuyện, vậy thì trước hết nàng không nên bứt dây động rừng, quan sát một chút rồi nói sau.
Chiều nay, Vân Nhược Linh ngủ đến nửa đêm thời điểm, đột nhiên nghe một tiếng thét chói tai truyền tới từ phía bên ngoài "A" .
Nàng sợ lập tức trở mình dậy, tiếng thét chói tai này càng ngày càng thảm thiết, thật giống như quỷ khóc sói tru vậy, nàng sợ đến mức cả người đều run lên.
"Nương nương, không xong, bên ngoài xảy ra chuyện." Lúc này, Thu Nhi đã xách ngọn đèn dầu, mặt đầy hoảng sợ đi vào.
Nhìn dáng vẻ của Thu Nhi, ngay cả áo khoác đều chưa mặc chỉnh tề, xem ra cũng là bị sợ mà tỉnh lại.
"Rốt cuộc bên ngoài thế nào, tại sao có người thét chói tai?" Vân Nhược Linh vội vàng mặc thêm áo khoác, đi giày rồi rời giường.
Hai ngày nay mấy người Sở Diệp Hàn đều không ở trong phủ, cho nên Tinh Thần các ở cách một bức tường có vẻ rất quạnh quẽ.
Lần này, nàng bỗng hơi nhớ tới tên nam nhân bội bạc kia.
Nếu như có hắn ở đây, nàng cũng sẽ không sợ như vậy.
"Em cũng không biết, nương nương, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài xem một chút đi.
Nếu không đi xem, em luôn cảm thấy không yên lòng." Thu Nhi sợ đến mức sắc mặt nhợt nhạt.
Gần đây vương phủ xuất hiện hai ba hiện tượng kỳ dị liên tiếp, xảy ra nhiều chuyện quái dị như vậy, bọn họ đều vô cùng sợ.
Lúc này, nhóm người Tửu Nhi cũng nghe được thanh âm, từng người mặc quần áo xong, thắp đèn bão đi vào.
Thấy dáng vẻ từng nha hoàn từng bị dọa đến sắc mặt phờ phạc, Vân Nhược Linh không biết lấy can đảm từ đâu, đột nhiên nói: "Các em đừng sợ, chúng ta cùng đi ra ngoài xem thử, xem âm thanh từ nơi nào đến, xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra."
"Nương nương, hình như âm thanh truyền tới từ bờ hồ phía sau chúng ta, bây giờ không có tiếng động, vừa rồi kia tiếng kêu thảm thiết thật lớn, dọa em sợ chết." Tửu Nhi nói.
Phía sau Phi Nguyệt Các và Tinh Thần Các là một tòa núi giả diện tích to lớn, bên cạnh núi giả là vườn hoa lớn xinh đẹp.
Phía trước vườn hoa lớn có một hồ nước xinh đẹp màu xanh da trời, trên hồ còn một cây cầu có vòm tròn làm bằng đá cẩm thạch trắng.
Nơi này là một trong những phong cảnh đẹp nhất vương phủ.
Vừa nghe đến hồ nước, đáy lòng Vân Nhược Linh đã dâng lên một dự cảm xấu.
Tim nàng không ngừng đập thình thịch thình thịch, luôn cảm thấy có chuyện xảy ra.
Nhưng nhìn đến bọn nha hoàn còn sợ hơn nàng, nàng đột nhiên cảm thấy, dù sao nàng là Vương phi, lá gan nhất định phải lớn.
Nàng bỗng đi tới phòng bếp nhỏ, cầm một con dao phay, nói với mọi người: "Chúng ta cùng đến hậu viện xem, các em đừng sợ, mỗi người đều cầm vũ khí trên tay cho ta.
Lát nữa nếu thấy người xấu thì đánh chết cho ta."
"Vâng, nương nương." Đám nha hoàn thấy Vương phi cũng không sợ, bọn họ lập tức mặt đầy anh dũng xông lên, chia ra người cầm gậy gộc người thì câm dao phay trong tay.