Nói xong, nàng cướp lấy rượu trên bàn dốc mạnh vào miệng, căn bản không để cho Sở Diệp Hàn có cơ hội ngăn cản.
Sở Diệp Hàn lập tức sợ hãi, đây là nữ nhân sao?
Những người khác cũng bị dọa cho sợ hãi, vương phi thật mạnh mẽ.
Sau khi uống một ngụm rượu vào bụng, lúc này Vân Nhược Linh mới cảm thấy thoải mái hơn, miệng không còn cay nữa, trong lòng cũng thấy sảng khoái hơn.
Rượu này rất ngon, cũng không quá mạnh, hơi giống cocktail nồng độ thấp ở hiện đại, có thể coi làm đồ uống để uống.
Sau khi ăn xong, ba người Mạch Liên rời đi, còn Thu Nhi và Tửu nhi chịu trách nhiệm thu dọn bát đũa, quét dọn vệ sinh, Vân Nhược Linh cũng lau khóe miệng đứng dậy chuẩn bị vào nhà nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, nàng nhìn đến Sở Diệp Hàn vẫn còn ngồi thẳng tắp ở bên kia, nàng nhanh chóng tiến lên phía trước nói: “Chàng ăn cơm rồi, có phải nên về ngủ hay không?”
Sở Diệp Hàn nghe xong, nữ nhân này đang hạ lệnh đuổi khách sao?
Hắn muốn ngồi chỗ này lâu hơn cũng không được.
Sắc mặt hắn nhanh chóng trầm xuống: “Đêm nay bổn vương sẽ nghỉ ngơi ở Phi Nguyệt Các.
”
Đám người Thu Nhi nghe thấy vậy, cả đám ai cũng kích động ngươi nhìn ta, ta nhìn người.
Trời ơi, có phải các nàng nghe nhầm không?
Vương gia lại nói muốn nghỉ ngơi ở Phi Nguyệt Các, nói cách khác là ngài ấy muốn sủng hạnh vương phi của các nàng đấy.
Cuối cùng thì vương phi cũng chờ được mây tan hết và thấy được trăng sáng ở phía sau rồi.
Vân Nhược Linh nghe xong thì mặt đen lại, người nam nhân này đáng sợ như vậy, nghĩ tới việc ngủ cùng hắn trên một chiếc giường, lại còn bị hắn bắt nạt, trái tim nàng chống đỡ không nổi.
Thực sự nàng không thể cùng giường chung gối với một nam nhân mà nàng không yêu.
Quan hệ của nàng và hắn chưa tốt đến mức có thể ngủ chung trên một chiếc giường.
Nàng trầm mặt, lạnh lùng nói: “Nguyệt nhi của chàng vẫn đang chờ chàng đấy, nếu chàng đến chỗ nàng ấy ngủ, nàng ấy mong còn không được.
”
Sắc mặt của Sở Diệp Hàn càng trầm xuống, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh, ánh mắt kia như muốn nhìn ra một cái lỗ trên người nàng vậy: “Bôn vương càng thích ngủ ở chỗ này, làm sao? Nàng là thê tử của bổn vương, hầu hạ bổn vương là việc tất nhiên.
”
Vân Nhược Linh từ chối hắn ở trước mặt nhiều nha hoàn như vậy, hắn cũng chẳng còn chút mặt mũi nào.
Vừa rồi chính vì hắn sợ bị Vân Nhược Linh từ chối nên đã đuổi đám người Mạch Liên ra ngoài trước, để tránh bị làm trò cười cho bọn họ.
Kết quả, vẫn bị đám nha hoàn này nhìn thấy chuyện cười.
Vân Nhược Linh tức giận nói: “Ta không thể nào ngủ cùng một người mà ta không thích trên một chiếc giường, hơn nữa ta thích ngủ một mình, Nam Cung Nguyệt đang mong ngủ cùng chàng, chàng nhanh đi đi, nếu chàng đến chậm, nàng ta bị lạnh nhạt thì phải làm sao?”
“Nàng, nàng thật ngang ngạnh!” Sở Diệp Hàn tức giận chỉ vào Vân Nhược Linh
Hắn thật lòng muốn cưng chiều nàng, vậy mà nàng lại đuổi hắn đi, nàng lại còn đấy hắn đến vòng tay của Nam Cung Nguyệt.
Thu Nhi thấy thế vội vàng nói: “Nương nương, người mau đồng ý với vương gia đi, vương gia muốn tốt cho người mà, là vì muốn làm tăng thêm tình cảm vợ chồng thôi.
”
Nương nương ngốc này, đừng đuổi vương gia đi.
Giọng Vân Nhược Linh lạnh lùng nói: “Xin lỗi, ta không muốn cùng cái người đánh ta hai mươi roi tăng thêm tình cảm vợ chồng.
”
Lời nói của Vân Nhược Linh trực tiếp khiến cho bầu không khí xung quanh đông cứng lại.
Sở Diệp Hàn nhìn nàng thật lâu, hắn không nghĩ tới, lúc trước cho người đánh nàng hai mươi roi lại khiến nàng nhớ đến tận bây giờ.
Khi nàng nhắc lại chuyện này, hắn lại bắt đầu cảm thấy đuối lý, áy náy.
Thu Nhi nghe được những lời này của vương phi, cũng nhớ lại cảnh vương phi bị đánh hai mươi roi kia, lúc đấy trên lưng của vương phi toàn là vết thương, thảm đến không nỡ nhìn.
Nếu không phải vương phi kiên cường thì sợ rằng nàng cũng không thể chống đỡ được.
Nếu tính ra, lúc đó vương gia cũng thật quá đáng, nghĩ lại cũng không nên bỏ qua đơn giản như vật.